Liền đó, bóng người bất thần ùn ùn tràn tới. Thì ra Ngũ Âm Tỳ Bà Thủ Tiềm Túc đã dẫn theo vây cánh không phải là ít.
Thần Lực Vy Hộ Dung Thanh Vân và số quần hùng chung quanh sắc mặt đều bình thơn không hề có sự thay đổi nào. Bọn họ đều biết khó tránh được một cuộc xô xát ác liệt, nên ai nấy đều tập trung tinh thần và thủ thế để sẵn sàng đối phó.
Tiềm Túc vừa dứt tiếng cười thì liền gằn giọng quát to:
- Thủ hạ của lão phu đã bị ai sát hại? Hãy mau tr lời, nếu không thì tất cả đều bị hủy diệt, chừng ấy chớ nên oán trách lão phu là xuống tay ác độc! Tiêu Hướng Vinh cười nhạt nói:
- Tiềm Túc, ông lớn lối làm gì thế? Số người hiện diện tại đây, về mặt võ công hay danh vọng đều vượt qua ông cả. Một kẻ vô danh tiểu tốt mà lại lên giọng khoác lác, chẳng sợ người ta cười cho hay sao?
Tiềm Túc tức giận đến nổ tung lồng ngực, quay về phía Tiêu Hướng Vinh quát hỏi:
- Tôn giá là ai? Chắc có lẽ là một bậc tài ba cái thế?
Tiêu Hướng Vinh mỉm cười:
- Thật không dám tự hào là kẻ tài ba cái thế, nhưng nếu đem tôi so sánh với các hạ thì thanh danh vẫn cao hơn một bậc! Còn rơiêng tôi là ai thì ông hãy nhớ kỹ hình dáng của tôi rồi về hỏi lại lệnh sư sẽ rõ! Giọng nói của ông ta có ngụ ý mắng Tiềm Túc là kẻ hậu sinh tiểu bối, không đáng mặt hỏi tên họ một bậc lão tiền bối như ông ta.
Sắc mặt của Tiềm Túc trở thành xám ngắt, lạnh lùng đáng sợ. Lão ta cất tiếng cười ghê rợn, rồi quay lại nói thì thầm với một người cùng đi.
Người ấy lãnh mạng quay người lại, vọt lên cao, rồi nhắm hướng khu rừng bỏ chạy bay đi.
Tiềm Túc lạnh lùng khẽ khoát tay cười ghê rợn:
- Lão phu hễ ra tay thì chắc chắn không còn một người nào thoát chết được. Nếu các vị không chịu nói thực thì có khác nào mặc nhiên thừa nhận là kẻ đã sát hại thủ hạ của lão phu?
Tiêu Hướng Vinh cất giọng lạnh lùng nói:
- Ông dựa vào đâu để nói như vậy? Các thủ hạ của ông đến khu rừng này để làm gì?
Tiềm Túc là một lão già hết sức tinh ranh, nên đưa mắt quét qua là đã trông thấy Nghiêm Tiểu Long cũng có mặt trong số quần hùng. Nghiêm Tiểu Long chính là một người mà sư huynh của lão ta, tức Vô Tình Tú Sĩ đang cần đến gấp. Bọn thủ hạ của lão ta bám sát theo dõi Nghiêm Tiểu Long, chắc chắn là bọn chúng đã bị chết dưới tay của quần hùng chứ không còn gì nghi ngờ nữa. Lão ta đã biết rõ điều đó, nhưng cố tình hỏi thế hầu che lấp sự thực ấy đi.
Tiêu Hướng Vinh bèn nói tiếp:
- Tiềm bằng hữu sao không nói thẳng ra cho anh em được biết là số thủ hạ của ông tại sao phải thiệt mạng và đích thân ông đến đây có mục đích gì? ông nên biết là đôi mắt của anh em chúng tôi không hề bị một hạt cát nào lọt vào cả. Với tên tuổi nhỏ bé của ông, trong trường hợp này thử hỏi có dọa được ai?
Giọng nói của Tiêu Hướng Vinh gay gắt, làm cho ai nghe cũng phải khó chịu.
Ngay lúc ấy, bỗng từ phía sau lưng Tiềm Túc có một gã đàn ông to lớn, tay cầm một lưỡi búa ngắn, lách mình bước ra, to tiếng quát:
- Thưa đưng gia, cùng nói bá láp với bọn ấy làm gì? Hãy để thuộc hạ dạy cho chúng một bài học! Gã đàn ông ấy không chờ Tiềm Túc đồng ý, liền tràn ngay tới, vung tay tấn công vào đối phương. Hắn ta đã dùng thế Ngô cương phạt quế khiến lưỡi búa sáng ngời lao vút tới như một luồng điện xẹt, công thẳng vào Tiêu Hướng Vinh.
Khi lưỡi búa của y đi được nửa chừng, thì bỗng bất thần biến thế võ, vung tay xoay tròn khiến bóng búa chập chờn khắp nơi, gây thành một ngọn kình phong rít ào ào công thẳng tới, qu hết sức lợi hại.
Tiêu Hướng Vinh đưa chân lách sang bên trái ba thước, với một thân pháp nhanh nhẹn nhẹ nhàng.
Gã đàn ông to lớn ấy, tài nghệ cũng không phải vừa, vung nhanh lưỡi búa bám sát theo như hình với bóng, khiến kình phong dấy động.
Tiêu Hướng Vinh lách mình tránh liên tiếp ba lượt, rồi đột nhiên vọt thẳng người lên không, nhào lộn trở xuống, thò nhanh chưởng mặt ra, giáng thẳng vào Tích tâm huyệt của gã đàn ông ấy nhanh như chớp.
Sau một tiếng hự khô khan, tức thì gã kia ngã lăn xuống đất lăn tròn như một tng đá ra xa ngoài hai trượng, máu tươi từ trong mồm tuôn ra như suối, nằm yên dưới đất không còn cử động nữa.
Tiềm Túc thấy thế hết sức tức giận. Bọn bộ hạ của y đứng chung quanh cũng hò reo quát tháo. Thân hình to lớn của Tiềm Túc liền tràn tới một bước, sắc mặt đầy sát khí, quát to:
- Tôn giá qu là ngông cuồng tột bực! Lão phu không còn làm sao nhẫn nhịn được nữa. Hãy đỡ thử một chưởng của lão phu đây! - Chậm đã! Tiêu Hướng Vinh nhanh nhẹn nhảy ra sau ba thước, mỉm cười đầy vẻ trêu cợt.
Chưởng mặt của Tiềm Túc đã đưa cao ngang vai, nghe thế liền cười nhạt:
- Ngươi còn định nói gì nữa?
Lúc ấy, từ trên ngọn cây bỗng có mấy bóng người lao xuống. Nghiêm Tiểu Long và Dung Thanh Vân vừa nhìn rõ số người ấy thì mặt không khỏi lộ vẻ vui mừng.
Thì ra số người ấy chính là Kim Đao Đoàn Long Ngu Vạn Lý, Thiết Bối Đà Long Trình Nam Giang, Đoàn Thừa Tiên và Đồ Lôi, tức người đàn ông đứng tuổi có nước da đen đúa, mặc chiếc áo dài màu thổ huỳnh mà bọn họ gặp ban sáng.
Nghiêm Tiểu Long cùng Dung Thanh Vân liền nói nhỏ với Ngu Vạn Lý, thuật rõ mọi việc đang xảy ra cho ông ta nghe. Trong khi đó, Đồ Lôi đưa mắt nhìn thẳng về phía Tiềm Túc, nhưng thực sự thì lỗ tai vẫn chú ý lắng nghe câu chuyện giữa ba người.
Đồ Lôi không phải nghe trộm mà vì lẽ chân tướng của mình chỉ có Ngu Vạn Lý, Trình Nam Giang và Đoàn Thừa Tiên được biết mà thôi, nên không muốn để lộ cho Nghiêm Tiểu Long và Dung Thanh Vân hiểu rõ điều đó. Ngay lúc ấy, Tiêu Hướng Vinh cất tiếng cười ha hảû nói:
- Tiềm bằng hữu, câu hỏi của tôi vừa rồi sao ông bạn không chịu trả lời, mà lại bảo không còn nhẫn nhịn được nữa? ông đến gây sự với chúng tôi hay là chúng tôi đã gây sự với ông.
Tiềm Túc cười nhạt:
- Ngươi định lý sự với lão phu phải không? Nên biết là lão phu không hề bị… Tiêu Hướng Vinh quát to một tiếng, đôi chưởng vung lên đánh mạnh ra nghe một tiếng vút, khiến một luồng kình lực cuốn tới ào ào.
Tiềm Túc không ngờ ông ta lại ra tay đánh trước, nên liền nhanh nhẹn lách mình tránh ngang, rồi lại vung tay tràn tới nhanh như chớp, trong khi chưởng mặt nhanh nhẹn chém ngang về phía đối phương. Chưởng lực của lão ta êm ru không hề nghe một tiếng gió rít.
Khi hai luồng chưởng lực va chạm thẳng vào nhau, thì Tiêu Hướng Vinh bỗng biến hẳn sắc mặt, loạng choạng thối lui ra sau năm sáu bước mới đứng yên lại được.
Tiếp đó, Tiềm Túc lại vung chưởng trái lên công nhanh ra. Chưởng lực ấy đánh trúng thẳng vào người của Tiêu Hướng Vinh thì chắc chắn ông ta sẽ bị thiệt mạng… Nhưng không ngờ ngay lúc ấy sắc mặt của Tiềm Túc biến hẳn, vì lão ta cảm thấy có một luồng kình lực vô hình cuốn tới, hất bắn luồng chưởng lực âm nhu của ông ta tung lên trời.
Liền đó, sau một tiếng kêu quái dị, mọi người trông thấy từ trên cành lá rậm rạp có một lão già ăn mày gầy đét rơi thẳng xuống như một con diều đứt dây.
Trong khi thân hình lão ta chưa rơi đến mặt đất thì bất thần lại vọt thẳng về phía trước, vung tay lên là bóng chưởng chập chờn đầy trời, chẳng khác một trận mưa rào, công thẳng về phía Tiềm Túc. Thế công ấy hết sức cao thâm hiểm hóc, nhắm thẳng vào các huyệt đạo quan trọng của đối phương. Đồng thời, lão ta cất tiếng mắng:
- Tên bất lương kia, ngươi phá giấc ngủ lão hóa tử, vậy lão hóa tử ta nào có tha cho ngươi được! Lão già ăn mày ấy, võ công hết sức tinh tuyệt, thế đánh nào cũng thần kỳ bí hiểm, mà lại nhanh nhẹn ồ ạt phi thường, khiến Tiềm Túc luống cuống cả tay chân, thét lên không ngớt miệng.
Số quần hùng hiện diện đều hết sức kinh dị. Bọn họ đều là những người có đôi mắt tinh tường, đều là các cao thủ có tên tuổi và lão luyện trong giới giang hồ, nhưng vẫn không làm thế nào đoán hiểu nổi chưởng lực của Tiềm Túc tại sao lại bị hất bắn lên trời như thế.
Tiêu Hướng Vinh lúc ấy đã trấn tĩnh trở lại, nhưng khắp cả người đều toát mồ hôi lạnh vì quá sợ hãi.
Lúc đó, Tiềm Túc từ thế bị động đã dần dần giành lại được thế quân bình với địch, cười nhạt:
- Lão ăn xin này lai lịch thế nào?
Lão ăn mày liền trợn to đôi mắt:
- Ta đây là tổ tông của ngươi! Tiềm Túc giận dữ, nên sử dụng đến những thế chưởng ác liệt nhất công thẳng ra tới tấp.
Ngay lúc đó, bỗng từ phía chân trời xa có một tiếng hú trong ngần cao vút vọng vào cánh rừng.
Đồ Lôi vội vàng quay về Thiết Bối Đà Long Trình Nam Giang nói thì thầm một lúc. Trình Nam Giang gật đầu rồi lại đem lời nói của Đồ Lôi loan truyền kín trong số quần hùng.
Tiếng hú mỗi lúc một gần, chẳng mấy chốc thì ai nấy thấy có mấy bóng người lướt thẳng vào khu rừng nhanh như gió. Số người ấy chính là Vô Tình Tú Sĩ, Huyền Băng Lão Mị, Bắc Quốc Song Ma.
Vô Tình Tú Sĩ bước nhanh tới, vung tay áo quét ra một luồng kình lực.
Lão già ăn mày liền kêu to lên một tiếng quái dị, rồi bị hất bắn ra sau ngoài một trượng. Lão ta nhanh nhẹn quay người trở lại rồi vọt bay về phía trước. Khuôn mặt gầy đét chỉ còn da bọc xương của lão ta giận dữ đến xám ngắt.
Vô Tình Tú Sĩ chẳng thèm để ý đến lão ăn mày ấy, sắc mặt lạnh lùng gằn giọng nói:
- Nghiêm Tiểu Long, ngươi hãy bước đến tr lời những câu hỏi của Lệ mỗ. Nếu ngươi bằng lòng nói thực thì Lệ mỗ sẽ chừa cho ngươi một con đường sống! Trong đám quần hùng bỗng có người cất tiếng cười nhạt:
- Thực quả là lớn lối! Vô Tình Tú Sĩ hừ một tiếng lạnh lùng qua giọng mũi, đôi mắt sáng rực và lạnh lùng như băng giá.
Nghiêm Tiểu Long ngửa mặt lên, dõng dạc bước tới, cười nhạt:
- Tại hạ và ông không oán không thù gì cả, thế tại sao ông vẫn bám sát theo để làm lắm điều khó khăn là vì lẽ gì?
Vô Tình Tú Sĩ nói:
- Lệ mỗ chỉ hỏi ngươi mấy câu mà thôi! Nghiêm Tiểu Long cất tiếng cười ngạo nghễ:
- Vậy ông hỏi gì thì hỏi xem nào?
Vô Tình Tú Sĩ hừ một tiếng rồi nói:
- Côn Luân Nhất Chân Tử đã bị ai bắt mang đi đâu?
- Tôi không được biết! - Lệ mỗ mắt sáng như sao, tiên đoán mọi việc không sai, vậy lời nói của ngươi thử hỏi có gạt ai được?
Nghiêm Tiểu Long phá lên cười to ha hảû:
- Ông tiên đoán mọi việc không sai, vậy lại còn đi hỏi tại hạ thì chẳng hóa ra thừa lắm hay sao?
Vô Tình Tú Sĩ cất tiếng cười sâu hiểm, sắc mặt vẫn điềm nhiên, nhưng thực ra trong lòng đang hết sức căm tức:
- Nghe đâu bang Hoài Dương đã được sát nhập vào Phi Phụng Bang, việc ấy chẳng hay có thực chăng?
Nghiêm Tiểu Long gằn giọng tr lời:
- Ông là một trong Vũ Nội Bát Kỳ, tên tuổi vang lừng trong võ lâm, thế sao lại đi tin những lời đồn đại vô căn cứ?
Vô Tình Tú Sĩ gằn giọng quát:
- Ta hỏi ngươi có đúng hay không?
- Đấy chẳng qua là những lời đồn đại, chuyện không nói có mà thôi.
Nhưng việc ấy thì có quan hệ gì đến ông?
- Lời nói của ngươi qu thật là đúng. Chính thân mình còn lo không xong, có đâu lại đi lo đến chuyện của kẻ khác, qu là kẻ không biết tự lượng sức mình! Giọng nói của một lão bà bất thần từ phía trái cánh rừng vọng đến.
Câu nói chưa dứt, thì mọi người đã trông thấy Thang Bà Tử tóc bạc trắng như bông cũng vừa xuất hiện. Phía sau lưng bà ta còn có ba cô gái là Tưởng Nguyệt Hoa, Dư Nguyệt Châu và Lâm Nguyệt Trơinh theo sát bên cạnh.
Tưởng Nguyệt Hoa nhanh nhẹn bước tới trước mặt Nghiêm Tiểu Long cất giọng giận dỗi:
- Anh này thật lạ, hại chị em chúng tôi tìm kiếm muốn hụt hơi! Nghiêm Tiểu Long trông thấy ba cô gái môn đồ của Thang Bà Tử bất thần xuất hiện, thì không khỏi than thầm. Câu nói của Tưởng Nguyệt Hoa y nào chẳng biết có một ngụ ý ở bên trong, bởi thế, mặt mày liền bừng đỏ, gượng cười nói:
- Tại hạ vì bị bạn bè lôi kéo đi mãi không chịu buông, xin cô nương chớ trách cho! Tưởng Nguyệt Hoa liền tươi cười không nói gì nữa.
Vô Tình Tú Sĩ trông thấy Thang Bà Tử xuất hiện thì mặt không khỏi ít nhiều biến sắc, hạ giọng:
- Thang Bà Tử, bà bo rằng chính mình lo cho mình chưa xong, không biết tự liệu sức là nghĩa làm sao?
Thang Bà Tử cười nhạt:
- Bọn các ông hiện đang rơi vào cnh thiên la địa võng, thế mà vẫn không hay biết gì cả! Ngôn Như Băng trong Ngũ Hành Cốc có dụng tâm sâu độc, muốn chăng lưới bắt hết các ông, nên hiện giờ ở khắp chung quanh khu rừng, lão ta đều có bố trí tay chân để chờ cả hội hành động.
Lão bà tử ta vì không nở đưa mắt nhìn một cuộc thm sát sắp xảy ra, nên mới đến đây để báo động cho các ông hay, hầu đề phòng chất độc vô hình của đối phương! Vô Tình Tú Sĩ lạnh lùng:
- Tại sao bà lại có thể ra vào thong thả như thế?
Đôi mắt của Thang Bà Từ bỗng sáng quắc:
- Có lý nào ông lại quên mất Thang Bà Tử ta cũng là người nổi danh về sử dụng chất độc vô hình hay sao?
Bà ta cất tiếng cười rồi lại nói tiếp:
- Tin hay không là tùy ông, nhưng dù cho ông có thể còn sống sót chạy thoát ra khỏi khu rừng này đi nữa, thì cái tên Vũ Nội Bát Kỳ của ông cũng sẽ tan thành mây khói! Nói đến đây, bà ta quay về ba người môn đồ nháy mắt ra hiệu một lượt.
Ba cô gái ấy như đã lĩnh hội được thâm ý của Thang Bà Tử nên Tưởng Nguyệt Hoa vung tay ra nhanh nhẹn chụp lấy cổ tay của Nghiêm Tiểu Long siết cứng ngắt.
Thang Bà Tử cất tiếng cười to ha hảû, rồi nhanh nhẹn vọt người lên không cùng một lúc với ba cô gái. Nghiêm Tiểu Long bị Tưởng Nguyệt Hoa nắm chặt cổ tay nên cũng bất giác phải vọt người bay theo. Chỉ trong chớp mắt, hình bóng của năm người đã lẫn khuất giữa đám rừng rậm rạp.
Vô Tình Tú Sĩ hết sức giận dữ, nhanh nhẹn vung chưởng quét ra một luồng kình phong cuốn thẳng lên không trung. Qua một tiếng ào thực to, tức thì cành lá từ trên ngọn cây rơi rụng xuống như mưa, hoa cả mắt mọi người.
Đến khi cành lá đã rơi cả xuống đất, mọi người có thể nhìn rõ cảnh vật trở lại, thì Vô Tình Tú Sĩ và đồng bọn không khỏi biết hẳn sắc mặt.
Thì ra, tất cả quần hùng đều rút lui đi mất tự bao giờ. Ngay đến lão già ăn mày cũng không còn trông thấy hình bóng đâu nữa.
Mộ Phụng Tường lớn tiếng mắng:
- Thang Bà Tử đặt điều nói khoác, cốt đánh lạc hướng chúng ta, suýt nữa chúng ta đã sa vào cạm bẫy của bà ta! Kỳ Hồng Phi lắc đầu nói:
- Theo sự nhận xét của tôi, thì Thang Bà Tử không hẳn là nói khoác, trái lại, việc này chắc có nguyên nhân của nó.
- Tuy Thang Bà Tử là người giỏi sử dụng chất độc vô hình, có thể ra vào tự do, chẳng ai dám ngăn cản, nhưng số người tự xưng là chính phái kia, tại sao cũng ra vào tự nhiên, chẳng thấy xảy ra chuyện gì cả?
Kỳ Hồng Phi cất tiếng hừ rồi nói:
- Nhưng anh cũng có thể dám quả quyết là bọn họ còn sống để rời khỏi khu rừng này không?
Vô Tình Tú Sĩ cau đôi mày, đưa tay khoát qua một lượt, hạ giọng:
- Nhị vị chớ nên cãi vã chuyện vô ích ấy… Số ác ma ấy đều không khỏi biến hẳn sắc mặt. Bọn họ dù là hạng yêu tà khét tiếng, nhưng cũng không khỏi cảm thấy ớn lạnh cả tâm can.
Chẳng mấy chốc sau, cả bọn nhìn thấy có một người từ xa khấp khểnh chạy đến, khi còn cách họ ngoài trượng, thì bỗng đôi chân mềm nhũn, té khụy xuống đất.
Vô Tình Tú Sĩ liền di động thân hình, lướt nhanh đến sát bên cạnh người ấy, thò tay chụp lấy thân hình y. Lão trông thấy sắc mặt nạn nhân đã tái mét, đôi mắt đã đứng tròng, nên vội vàng quát:
- Ngươi đã gặp việc gì rồi?
Người ấy cất giọng yếu đuối nói:
- Thuộc hạ đã bị trúng chất độc vô hình… Vừa mới nói đến đây, thì sắc mặt y bỗng biến hẳn, cất giọng đau đớn rên rỉ, rồi tai mắt mũi họng đều trào ra một dòng máu bầm đen, hôi thối.
Kế đó, chiếc đầu của y ngã ngang qua tắt thở chết tốt.
Ngay lúc ấy, khắp bốn phương tám hướng của khu rừng đều nghe văng vẳng tiếng gào ghê rợn vọng đến, chứng tỏ bọn thủ hạ của năm lão ác ma đã bị trúng chất độc vô hình chết đi không phải ít.
Tiềm Túc hiện sắc giận dữ, giậm chân cất giọng ghê rợn nói:
- Số môn hạ tình nhuệ do ta đã đào tạo ra đều bị chết một cách thm thiết hết cả! Ngôn Như Băng, ta thề không đội trời chung với ngươi đó! Vô Tình Tú Sĩ đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn qua Tiềm Túc một lượt nạt:
- Giờ phút này mà còn đứng đó nói bá láp hay sao?
Tiềm Túc sợ hãi im lặng không nói gì nữa.
Vô Tình Tú Sĩ lại nói:
- Chúng ta tốt nhất là nên nín thở lại, đồng thời vận dụng cương khí bo vệ lấy thân thể, xông thẳng ra khỏi khu rừng trước đã rồi tính gì sẽ tính sau! Nói dứt lời, lão ta liền đưa chân chạy trước, nhanh như một luồng gió.
Bốn lão ma kia liền nối gót chạy theo sau. Suốt dọc đường, họ trông thấy có rất nhiều thủ hạ bị trúng độc, nằm lăn ra đất chết, thất khiếu đều chy máu bầm dầm dề, do đó, cả bọn đều kinh hoàng nhưng không khỏi nghiến răng căm hận.
Bao nhiêu thuộc hạ cao cường của họ đều bị giết chết, thử hỏi họ không căm thù đến xương tủy sao được?
Trong lúc ấy, khắp cả khu rừng đâu đâu cũng đều có một lớp khói sương mỏng bay mờ mịt theo chiều gió.
Vô Tình Tú Sĩ đoán biết lớp khói sương ấy chắc chắn là thứ chất độc vô hình của Ngôn Như Băng đã rơi ra, song lão ta chẳng hề dám mạo hiểm ngửi vào mũi một tí nào.
Số người của Vô Tình Tú Sĩ xông ra khỏi khu rừng, tiếp tục chạy tới độ năm by dặm đường, mãi đến lúc cả bọn cũng chạy đến sát bờ sông thì mới dừng chân đứng lại.
Lúc bấy giờ, mặt trời đã ng về Tây, không gian trong ngần một màu xanh biếc, dòng sông chy nhẹ nhàng, phơn chiếu hình nh của cánh rừng xanh lục, trông cnh sắc hết sức xinh đẹp.
Tiềm Túc há miệng hít vào một hi dài rồi nói:
- Nín hi suýt chết ngộp mất! Nhưng tiếng nói của Tiềm Túc vừa dứt, thì bất thần lão ta kêu lên một tiếng to, rồi vọt người nhảy thẳng lên không ba trượng và rơi trở xuống như một con diều đứt dây.
Sau một tiếng phịch thực to, cả thân người của Tiềm Túc đã rơi mạnh xuống mặt đất khiến sắc mặt của lão ta đã trở thành tái xanh như tàu lá, hai mắt trợn to như chiếc lục lạc, khóe miệng trào ra hai vệt máu bầm đen.
Vô Tình Tú Sĩ nhanh nhẹn tràn đến bên cạnh người của Tiềm Túc, thò tay ra bắt mạch cho lão ta, rồi lắc đầu thất vọng chứng tỏ không còn cách nào cứu chữa được lão ta nữa. Tuy thế, Vô Tình Tú Sĩ vẫn im lặng, không hề dám thấu lộ ý nghĩ ấy của mình ra cho mọi người biết.
Ngay lúc ấy, bỗng từ phía xa có một giọng nói lạnh lùng bay theo chiều gió vọng đến tai mọi người:
- Ta kỳ hẹn cho các ngươi phải lui ra khỏi đất Tứ Xuyên trong vòng ba hôm, bằng không thì ta sẵn sàng chờ đón các ngươi đến chỉ giáo Ngũ Hành Cốc! Tiếng nói ấy nghe mỗi lúc một xa. Tiếng “Cốc” sau cùng đã gần như không còn nghe rõ được nữa.
Vô Tình Tú Sĩ đưa đôi mắt đầy căm hận nhìn về hướng có tiếng nói.
Lão ta giậm chân rồi cùng Huyền Băng Lão Mị, Bắc Quốc Song Ma nhắm hướng Gia Lăng chạy nhanh tới, bỏ rơi xác chết của Tiềm Túc bên vệ đường không ngó ngàng gì đến cả.
Liền khi ấy, từ trong một khóm trúc mọc sát bờ sông, bỗng nghe có một tiếng “xoạt”, rồi có một bóng người từ nơi ấy vọt thẳng lên không, nhắm hướng bốn lão ác ma bỏ chạy đuổi theo gấp.
Bóng người ấy không ai khác hơn là Đồ Lôi. Sau khi thấy rõ được nơi trú ngụ của bốn lão ác ma ấy thì Đồ Lôi lại chạy trở lui ra ngoài thành.
Chàng không chạy nhanh như lúc nãy, mà chỉ thong th nhắm hướng ngôi miếu Thủy Thần tại vùng thượng du sông Gia Lăng đi tới.
Ngôi miếu Thủy Thần ấy nằm tại một khúc quanh của con sông, chung quanh trúc xanh bao bọc, từ xa nhìn vào chỉ thấy một màu xanh biếc, chứ không hề trông thấy hình bóng của ngôi miếu ấy.
Lúc bấy giờ trời đã hoàng hôn, ráng chiều rực rỡ, mục đồng ngồi trên mình trâu thổi sáo nghêu ngao đi trở về nhà, những người nông phu cũng vác cuốc xa rời thửa ruộng. Khắp mọi nhà khói nấu cảm chiều đã bay lên nghi ngút, chim rừng cũng lần lượt bay về tổ cảnh hoàng hôn đã làm cho người ta có một cảm giác khoan khoái, dễ chịu.
Đồ Lôi đưa chân bước thẳng vào con đường mòn dẫn vào cánh rừng trúc. Chàng trông thấy cánh cửa chính của ngôi miếu đang được đóng chặt, hai câu liễn sn son ở hai bên cửa đã loang lở vì quá cũ kỹ, nhưng vẫn còn nhìn rõ được nét bút thật là cứng cáp. Đôi liễn ấy có ngụ ý khuyên răn người ta uống nước nên nhớ nguồn.
Đồ Lôi nhìn qua thì không khỏi cảm thấy rung động cả cõi lòng, vì từ bấy lâu nay trong lòng chàng đang có một nỗi khổ tâm lúc nào cũng giày vò tâm trí mình, nhưng chính chàng cũng không thể gii quyết cho dứt khoát được.
Chàng bất giác cất tiếng thầm than dài, rồi đưa tay khua chiếc khoen cửa năm tiếng liên tiếp.
Ngay lúc ấy, bỗng nghe từ bên trong có tiếng nói của Trình Nam Giang vọng ra:
- Có phải Đồ Lôi lão sư đấy không?
Đồ Lôi đáp:
- Chính là tôi đây! Tức thì, hai cánh cửa nặng nề từ từ hé mở ra. Đồ Lôi lách mình bước vào, trông thấy quần hùng đang ngồi xếp bằng thành một vòng tròn, chính giữa bày rượu thịt. Khi họ vừa trông thấy Đồ Lôi thì tất cả đều ùn ùn đứng lên thi lễ. Đồ Lôi sau khi hàn huyên với họ đôi lời, bèn cùng ngồi xuống ăn uống vui vẻ.
Dung Thanh Vân nói:
- Đồ lão sư có nghe ngóng được điều gì không?
Đồ Lôi sau khi ngửa cổ uống hết một chén rượu đầy, mỉm cười nói:
- Vô Tình Tú Sĩ và đồng bọn suýt nữa bỏ mạng và tan nát cả tên tuổi! Kế đó, chàng bèn đem mọi việc đã xảy ra thuật lại cho quần hùng nghe, khiến ai nấy đều lộ sắc kinh ngạc. Tiêu Hướng Vinh có vẻ ngờ vực nói:
- Nếu vậy, thì Ngôn Như Băng đã cho rơi chất độc vô hình khắp cả khu rừng, thế tại sao bọn chúng ta lại đi ra khỏi nơi ấy một cách yên lành được?
Câu nói ấy tựa hồ như có ngụ ý ngờ vực về lai lịch của Đồ Lôi.
Rơiêng Đồ Lôi nào không biết được thâm ý đó của Tiêu Hướng Vinh nên bèn mỉm cười:
- Đối phó với kẻ địch là trước tiên nên tìm hiểu rõ kẻ địch ấy. Chất độc vô hình, Ngôn Như Băng nào có nhiều đến như thế? Chắc chắn là ông ta không thể rơi khắp cả một khu rừng được, phương chi, chất độc ấy rất dễ bị gió thổi tan đi mất. Do đó, theo tôi đoán thì Ngôn Như Băng có ý đối phó thẳng với số ác ma đầu xỏ như bọn người của Vô Tình Tú Sĩ, chứ rơiêng đối với chúng ta là số người không chịu nổi một thế đánh, thì cần gì phải dùng đến chất độc đó? Chính vì vậy, mà chúng ta có thể thoát ra khỏi khu rừng một cách an toàn! Song Chưởng Chấn Thiên Tiêu Hướng Vinh nghe Đồ Lôi bo là số người của họ đối với Ngôn Như Băng là hạng người không chịu nổi một thế đánh thì trong lòng hết sức tức giận, cười nhạt nói:
- Bọn chúng ta thực sự là hạng người không chịu nổi một thế đánh hay sao?
Đồ Lôi chỉ mỉm cười không tr lời gì cả.
Ngu Vạn Lý tằng hắng một tiếng nói:
- Tiêu huynh, chẳng phải tiểu đệ có ý nói xấu ông anh, nhưng vừa rồi Tiêu huynh suýt nữa đã bị thiệt thòi to dưới tay của Tiềm Túc, có lý nào Tiêu huynh đã quên rồi hay sao? Hiện nay không phải là lúc tranh hơn thua trong lời nói, Tiêu huynh hà tất phải so đo như vậy?
Tiêu Hướng Vinh nghe qua không khỏi đỏ mặt tía tai, hết sức thẹn thuồng, nhưng không biết tr lời làm sao.
Đồ Lôi phá lên cười to:
- Việc đã qua rồi nhắc lại làm gì nữa? Rơiêng về võ công của Tiêu lão sư thì vừa rồi tôi có được xem rõ ràng, thực đáng là một bậc cao thủ hạng nhất trong võ lâm. Nhưng Tiềm Túc lại chính là sư đệ của Vô Tình Tú Sĩ, mà trong võ lâm ngày nay có đến Bát Kỳ, trong khi đó lại chỉ có một Tiềm Túc thôi, vậy Tiêu lão sư chớ nên xem đó là một việc khó chịu! Tiêu Hướng Vinh trông thấy Đồ Lôi tìm lời bo vệ thể diện cho mình thì cn tức giận liền được dập tắt, mỉm cười nói:
- Đồ lão sư chớ nên bênh vực cho tôi làm gì, Tiêu mỗ vì nhất thời mất bình tĩnh nên đã nói lỡ lời, khiến Ngu huynh có lời khiển trách như thế.
Ngu huynh là một người bạn cố trơi, tôi đâu có lấy đó làm việc bất mãn được?
Đồ Lôi cười nói:
- Như thế thì tốt lắm! Nói đến đây, chàng dừng lại trong giây lát, tiếp rằng:
- Hiện nay chắc chắn số người của Vô Tình Tú Sĩ không khi nào bằng lòng bỏ đi, mà trái lại họ sẽ gây nên một trận phong ba. Trong trường hợp đó, chúng ta nên đứng ngoài vòng lấy mắt ngó, chờ đợi xem sự việc diễn biến thế nào rồi sẽ nghĩ cách đối phó sau. Nhưng các vị nên giữ bí mật hành tung hầu tránh mọi sự bất trắc đến với mình.
Quần hùng ăn uống xong, ngoại trừ Đồ Lôi, Trình Nam Giang, Ngu Vạn Lý, Đoàn Thừa Tiên và Dung Thanh Vân còn thì tất cả đều đứng lên cáo từ.
Đồ Lôi nói:
- Chư huynh chưa vào ngôi nhà lầu sau khu vườn hay sao?
Trình Nam Giang nói:
- Vì tuân theo lời dặn của Đồ lão sư nên chúng tôi đâu dám xông vào nơi đó một cách bừa bãi như vậy? Trong gian ấy lại còn có ai nữa?
Đồ Lôi nói:
- Người ấy có tính tình lạnh lùng rất quái dị, không hề nhúng tay đến chuyện thị phải và chẳng vị nể ai cả. Bốn vị hãy ở đây yên nghỉ để tôi đến đó gặp người ấy đã! Nói đoạn, chàng bèn đưa chân bước thẳng ra phía sau ngôi miếu.
Đồ Lôi vượt qua một khong đất trống hơn một mẫu, mọc đầy cỏ dại, thì trông thấy có một ngôi lầu cao hai tầng, cột kèo đều mối mọt, mái ngói đã đổ. Trong cnh hoàng hôn, tòa lầu ấy trông lại có vẻ hoang vắng điêu tàn hơn.
Đồ Lôi nhún mình nhảy thẳng lên cao, rồi lướt tới hành lang ngôi lầu, tức thì, nghe một giọng nói trong trẻo từ trong vọng ra:
- Kỳ đệ đấy à?
Đồ Lôi nhanh nhẹn lách mình bước vào, vui vẻ gọi to:
- Quỳnh tỷ! Bên trong gian lầu này quét dọn rất sạch sẽ, lại có đặt một chiếc giường và một chiếc bàn.
Lãnh Diện La Sát đang ngồi ngay ngắn trên chiếc giường, khi thấy Đồ Lôi bước vào thì liền đứng lên tươi cười nói:
- Tỷ tỷ đoán biến giờ phút này đệ đệ thế nào cũng đến. Số nhân vật võ lâm hợp ở ngoài đại điện vừa rồi chắc là do đệ đệ dẫn họ đến? Tỷ tỷ có lén nghe được họ nói chuyện nên cũng biết được một ít công việc rồi! Đồ Lôi nói:
- Quỳnh tỷ, theo ý chị đoán thì mọi việc sẽ diễn biến ra sao?
Lãnh Diện La Sát nói:
- Ngôn Như Băng giết gà để dọa khỉ, tựa hồ như rất thất sách. Số người của Vô Tình Tú Sĩ đâu có chịu thua, chắc chắn họ không thể nhịn ông ta. Như vậy thì tất cả mọi người trong võ lâm lại càng tin rằng Ngôn Như Băng có tịch nên mới nhúc nhích! Đồ Lôi nói:
- Như vậy thì lại càng tốt. Vì cả hai phe họ đều bị tổn thất nặng nề, từ nay về sau trong võ lâm mới có hy vọng yên ổn được! Lãnh Diện La Sát mỉm cười:
- Nếu được như lời của đệ đệ thì còn gì tốt hơn. Nhưng chỉ e là những phần tử tinh anh của võ lâm sẽ bị mất mạng đi quá nửa trong Ngũ Hành Cốc! Kỳ đệ, em thừa nước đục thả câu trong hoàn cnh này có ích gì?
Đồ Lôi nói:
- Vì tôi đã lỡ hứa với người ta nên phi giữ lời hứa đến cùng! Lãnh Diện La Sát nói:
- Đệ đệ đã hứa với ai và hứa việc gì?
Đồ Lôi bỗng ngó xuống nghĩ ngợi, qua một lúc thật lâu vẫn không tr lời. Lãnh Diện La Sát, đưa mắt nhìn thẳng vào mặt của Đồ Lôi chờ đợi.
Đồ Lôi thở khì ra một hi dài rồi ngửa mặt nhìn lên nói:
- Để chốc nữa đây, tiểu đệ sẽ nói rõ lại cho Quỳnh tỷ nghe là mình đã hứa với ai, nhưng giờ đây tiểu đệ đang nghĩ ra một kế mượn tay kẻ khác để hạ kẻ thù, vậy tiểu đệ phải trở ra ngay đằng trước dặn dò mấy lời rồi sẽ trở vào gặp tỷ tỷ.
Nói dứt lời, chàng liền lao vút ra khỏi gian lầu đi mất.
Một vừng trăng liềm treo l lửng trên nền trời, sao thưa nhấp náy khắp đây đó. Ngọn gió đêm mát mẻ thổi qua khiến cánh rừng trúc không ngớt xào xạc nhịp nhàng với tiếng tùng reo vi vu khắp chốn. Cnh đêm khuya thật hết sức thanh tịnh.
Trên gian lầu cao, Đồ Lôi và Tô Chỉ Quỳnh đang sánh vai đứng dựa lan can, ngọn gió đêm không ngớt thổi tung tà áo của hai người khiến họ cảm thấy nhẹ nhàng, sng khoái.
Tô Chỉ Quỳnh cất giọng dịu dàng hỏi:
- Kỳ đệ, em đã hứa giúp ai việc gì? Có lý đâu đệ đệ tưởng tỷ tỷ đây không biết hay sao?
Đồ Lôi không khỏi giật mình:
- Quỳnh tỷ đã biết? Tiểu đệ không tin! Tô Chỉ Quỳnh cười tự nhiên nói:
- Đệ đệ đã hứa giúp cho Huỳnh ỷ Vân, bang chủ Phi Phụng Bang trộm giúp cho nàng loại linh đơn hiếm có của Ngôn Như Băng “Cửu chuyển phơn hồn đơn” ấy chứ gì?
Đồ Lôi nghe thế không khỏi giật ny mình, kinh hãi giương to đôi mắt, không biết tr lời ra sao.
Tô Chỉ Quỳnh thấy thế không khỏi cất giọng trong trẻo như chuông bạc, cười một chuỗi dài nói:
- Kỳ đệ, em hãy yên lòng, tỷ tỷ nhất định không phá hoại việc làm ấy đâu! Nói đến đây, bỗng nàng buột miệng than dài một tiếng nghe rất não nề.
Đồ Lôi đưa đôi mắt nhìn sững sờ vào Tô Chỉ Quỳnh nói:
- Tỷ tỷ có điều gì không vui?
Tô Chỉ Quỳnh đưa đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào Đồ Lôi một lúc lâu mới nói:
- Phi Phụng Bang và Cửu Long Giáo là hai tổ chức hết sức bí mật, người cầm đầu cho đến ngày nay vẫn ít ai biết được lai lịch một cách rõ ràng… Đồ Lôi ngắt lời:
- Những chính tỷ tỷ đã biết bang chủ của Phi Phụng Bang là Huỳnh ỷ Vân rồi! Tô Chỉ Quỳnh gật đầu nói:
- Đấy là việc tôi đã tìm hiểu được trước khi quen biết với Kỳ đệ chẳng bao lâu. Tuy nhiên, việc ấy chỉ có một mình tỷ tỷ biết chứ chưa hề bẩm rõ lại cho giáo chủ nghe. Ôi, một điều đáng lo ngại nhất là Huỳnh ỷ Vân cũng đã biết trong võ lâm ngày nay có một tổ chức gọi là Cửu Long Giáo. Hơn nữa, đối với Cửu Long Giáo, Huỳnh ỷ Vân lại hết sức căm thù! Đồ Lôi lấy làm lạ hỏi:
- Tại sao thế?
Tô Chỉ Quỳnh lắc đầu đáp:
- Không rõ được. Việc ấy e rằng chỉ có một mình Huỳnh ỷ Vân biết mà thôi. Một người con gái mà lại có thể điều khiển được cả một bang phái trong chốn giang hồ, chắc chắn là người võ công rất trác tuyệt, mưu lược hơn người, đồng thời, chắc chắn cũng là kẻ có một thân thế rất lạ lùng. Như giáo chủ Cửu Long Giáo cũng y hệt như vậy! Nói đến đây, nàng đưa mắt chú ý nhìn Đồ Lôi, rồi tiếp:
- Kỳ đệ, em có biết tại sao Huỳnh ỷ Vân cần tìm “Cửu chuyển phiên hồn đơn” không?
Đồ Lôi vốn có ý định tr lời cho nàng biết là người cha ruột của Huỳnh ỷ Vân đang bị nội thương trầm trọng, nếu chẳng có món linh đơn ấy thì không thể chữa lành. Nhưng chàng bỗng có một ý nghĩ khác, là nếu Huỳnh ỷ Vân còn có nhiều điều bí mật không thể tiết lộ cho người khác, thì cố nhiên cũng sẽ giữ kín đối với chàng, nên lắc đầu nói:
- Tiểu đệ không được biết! Tô Chỉ Quỳnh cất giọng buồn bã, khẽ than:
- Cục diện trong giới giang hồ không ngớt thay đổi và sự thù hằn giữa nhau không khi nào lại không có nguyên nhân. Rơiêng Huỳnh ỷ Vân, dù có tìm được “Cửu chuyển phiên hồn đơn” hay không, sau này chắc chắn nàng cũng sẽ gây ra mối hận thù với Cửu Long Giáo. Vì thế, một cuộc chém giết long trời lở đất, chắc chắn sẽ xảy ra. Bởi thế, tỷ tỷ có ý muốn lấy một viên “Cửu chuyển phiên hồn đơn” để xoa dịu Huỳnh ỷ Vân, hầu tránh đi một cuộc chém giết như vậy, để duy trì cuộc sống hạnh phúc trong võ lâm! Đồ Lôi hết sức mừng rỡ nói:
- Tỷ tỷ từ đâu lại có được “Cửu chuyển phiên hồn đơn”?
Tô Chỉ Quỳnh lắc đầu nói:
- Tỷ tỷ nào có sẵn thứ linh dược hiếm có ấy, nhưng tỷ tỷ tự tin rằng mình có thể tìm được một viên “Cửu chuyển phiên hồn đơn” được! Đồ Lôi trầm ngâm một lúc lâu mới nói:
- Thôi được, tiểu đệ vì muốn tránh mọi sự khó khăn sau này nên nhất định sẽ tìm hiểu thêm về Huỳnh ỷ Vân và có hy vọng sẽ tìm hiểu được mọi sự thực. Nhưng Quỳnh tỷ hiện giờ có ý định đi đâu? Và làm cách nào tìm lấy được một viên “Cửu chuyển phiên hồn đơn”? Song một viên cũng chưa đủ, vì cô ấy cần đến ba viên kia! Tô Chỉ Quỳnh nói:
- Phơn hồ đơn chỉ một viên là đủ cứu sống một mạng người, dù cho người ấy đã bị tắt hi rồi, Huỳnh ỷ Vân chắc cũng dùng vào việc ấy.
Nói đến đây, nàng dừng lại trong giây lát, mới tiếp:
- Sóng gió ở vùng Gia Lăng này không phải có thể yên ổn được trong một thời gian ngắn. Tỷ tỷ quyết định không nhúng tay vào việc thi phi của giới giang hồ. Vậy tỷ tỷ sẽ có mặt tại Tự Tại Am ở Lai Phụng Phong, phía sau Thanh Thành chờ đợi đệ đệ nhé! Đồ Lôi gật đầu, Tô Chỉ Quỳnh cười tự nhiên nói:
- Kỳ đệ hãy thận trọng trong mọi việc! Nói dứt lời, nàng liền vọt người bay bổng lên không, rồi lướt đi mất.
Đồ Lôi ngửa mặt nhìn lên, thấy một vầng trăng liềm đầu tháng đang treo l lửng trên nền trời cao thì nghĩ thầm:
- “Đêm nay là ngày mùng bốn tháng năm, ngày mai là ngày Đoan Ngọ, chẳng rõ Vân cô nương có đến hay không? Đến chừng đó, ta có nên giữ lối cải trang này chăng?” Chàng đưa mắt nhìn khắp bốn bên, chẳng trông thấy bóng một người, nên bỗng có cảm giác bơ vơ cô độc, buồn bã bước vào gian lầu ng mình nằm xuống giường. Nhưng chàng lăn qua trở lại vẫn không làm sao ngủ được, tâm trạng rối như tơ vò.
Chẳng mấy chốc, đã có tiếng gà gáy lần đầu, Đồ Lôi bèn ngồi dậy bước ra ngoài gian lầu, trông thấy vầng trăng đã lặn, bầu trời trở thành u tối mờ mịt, nên thấy rõ ánh đèn của những chiếc thuyền câu trên mặt sông không ngớt nhấp nháy, khi mờ khi tỏ.
Gió đêm từ sông thổi đến càng lúc càng to. Chàng nghe trống canh ở thành Gia Lăng vọng lại, báo hiệu gần đến canh năm.
Liền đó, chàng nhún mình nhảy ngang qua bức tường của ngôi miếu rồi nhắm hướng thành Gia Lăng phi thân lướt nhanh tới.
Vân Mộng Bình đã chờ sẵn tại dưới bức tường thành từ lúc nào. Nàng mặc một chiếc áo lụa màu vàng nhạt, che kín mặt bằng một vuông lụa đen, dáng điệu trông rất khoan thai, đang ngóng nhìn chờ đợi Đào Gia Kỳ đến.
Chẳng bao lâu, nàng bỗng trông thấy có một bóng người từ dưới chân thành nhảy vọt lên đầu tường. Nàng nhìn kỹ thì thấy đó chính là Đào Gia Kỳ nên trong lòng hết sức mừng rỡ, nhanh nhẹn bước tới, cất giọng trong trẻo gọi:
- Có phải Đào công tử đấy không?
Lúc bấy giờ, bình minh vừa ló dạng, trời đã sáng lờ mờ, nên nàng trông thấy rõ người vừa mới đến không phải là Đào Gia Kỳ mà chính là Đồ Lôi, một người đàn ông đứng tuổi da dẻ đen đúa nên không khỏi hết sức thẹn thuồng, quát:
- Ông là ai thế?
Đồ Lôi nhìn thấy thái độ của Vân Mộng Bình thì có ý định im lặng trêu chọc nàng chi, nhưng bỗng ngay lúc ấy có một giọng cười lạnh lùng từ đâu vọng đến khiến hai người đều không khỏi giật mình.
Tức thì, có sáu bóng người nhanh nhẹn như những bóng ma, từ dưới chân thành vọt người bay lên gần nơi hai người đang đứng. Sáu người ấy tuổi đều ngoài ngũ tuần, sắc mặt âm u lạnh lùng có vẻ đều là cao thủ thượng thặng trong giới giang hồ cả.
Trong số ấy, có một lão già thân hình to lớn, vai nở bụng to, râu rơia rậm rạp, đưa đôi mắt sáng ngời nhìn Vân Mộng Bình một lượt, rồi cười sâu hiểm nói:
- Cô nương kia, lai lịch của cô già đây đã tìm hiểu rõ ràng cả rồi, vậy còn che mặt làm gì nữa! Dáng điệu ngông cuồng của lão già ấy hiện rõ ra từ lời nói đến cử chỉ, không hề xem Vân Mộng Bình và Đồ Lôi vào mắt.
Vân Mộng Bình gằn giọng nạt:
- Cô nương đây, từ trước đến nay chẳng hề có quen biết với các ông, lai lịch của cô nương có dính líu gì đến các ông đâu?
Lão già ấy lộ sắc lạnh lùng:
- Nhưng anh em lão phu đây lại biết được cô nương đã lâu. Tục ngữ có nói:
“Cây từ gốc mọc lên, nước từ nguồn chy xuống”, cần phi nói cho cặn kẽ có đầu đuôi để cô nương được biết. Vừa rồi, trên đường đi cô nương đã giết chết ba mạng người và số người đó đều là thủ hạ của lão phu! Vân Mộng Bình cười nhạt:
- Ba tên tặc đơng ấy đã làm nhiều điều ác, chết là đúng! - Câm miệng lại! Lão già nọ cất tiếng quát to như sấm nổ, rồi tiếp:
- Bọn chúng chưa hề xâm phạm đến cô nương, việc làm của chúng có dính dấp gì đến cô nương đâu? Có phải cô nương ỷ mình là tỳ nữ của bang chủ Phi Phụng Bang thì muốn làm gì thì làm hay sao?
Vân Mộng Bình không khỏi giật nẩy mình, thầm nghĩ:
- “Bọn họ là nhân vật nào mà lại tìm hiểu được lai lịch của ta? Để trừ hậu họa, ta không thể để bọn này sống được!” Tức thì, sát khí liền tràn đầy sắc mặt của nàng. Nàng phì cười nói:
- Đôi mắt của ông khá lắm, lai lịch của cô nương mà các ông cũng tìm hiểu được, vậy chắc chắn các ông hẳn là nhưng nhân vật tên tuổi lẫy lừng trong giới giang hồ hiện nay? Nếu đúng thế thì các ông hãy xưng tên họ ra cho cô nương nghe thử?
Lão già cười đáp:
- Lão phu là Nam Yến Lăng Vấn Thiên! Cô nương là nữ tỳ hầu cận của bang chủ Phi Phụng Bang chắc cũng có nghe nói đến chứ?
Vân Mộng Bình nhớ lại Huỳnh ỷ Vân trong những dịp đề cập đến các nhân vật thuộc phe hắc đạo, có nói tới một nhóm người rất đặc biệt. Số người ấy phàm bất cứ trong hành động nào họ cũng hết sức kỹ lưỡng, không hề để lại một tang chứng. Do đó, dù mọi người chung quanh có biết việc ấy là do họ gây ra đi nữa, nhưng khổ nỗi là không có chứng cứ, nên cũng không làm gì được bọn họ. Nhóm người đó gọi là Đại Biệt Lục Điểu, do Lăng Vấn Thiên cầm đầu.
Nhóm Lục Điểu ấy hành động hết sức thâm độc, phàm đối với việc gì trước khi làm, họ cũng đều điều tra cặn kẽ. Nếu thấy rằng thiếu điều kiện để đạt tới thành công mỹ mãn thì họ nhất định không chịu làm liều bao giờ.
Giờ đây, Vân Mộng Bình mới sực nhớ lại bọn họ nên “ồ” lên một tiếng rồi nói:
- Té ra là Đại Biệt Lục Điểu! Các ông biết cô nương đây có một mình, không ai giúp đỡ nên mới dám tìm đến định ra tay ám hại chứ gì?
Lời nói ấy chẳng khác nào chạm thẳng vào vết thương của Lục Điểu.
Bởi thế, Lăng Vấn Thiên liền bừng đỏ sắc mặt vì tức giận, năm tên khác cũng đồng thanh khẽ “hừ” một tiếng qua giọng mũi.
Vân Mộng Bình lại nói:
- Các ông đã biết lai lịch của tôi thì hãy cứ đoán tiếp xem lai lịch của một người nữa! Lăng Vấn Thiên nghe nói thế trong lòng đoán biết nàng muốn chỉ Đồ Lôi, nên liền đưa mắt nhìn về phía Đồ Lôi nói:
- Tôn giá là người bất ngờ đi qua đường, hà tấ đứng lại đây làm gì mà chưa chịu bước đi?
Bỗng trong số năm lão già kia có một người quát to:
- Lăng đại ca, anh để cho hắn đi chẳng hóa ra để việc làm của mình bị tiết lộ ra ngoài hay sao?
Vân Mộng Bình cất giọng trong trẻo cười nói:
- Đúng lắm! Nếu như vậy thì thật trái với thông lệ của Lục Điểu các ông hành sự từ bấy lâu nay. Theo ý tôi thì các ông nên chờ dịp khác, tìm lại cô nương ta sẽ hay hơn! Lăng Vấn Thiên nhìn thấy đôi mắt chiếu ngời như điện, lạnh buốt như băng của Đồ Lôi đang nhìn chòng chọc vào mình, trong khi chàng lại đứng tr tr như một pho tượng gỗ, không lên tiếng nói gì cả thì lão ta không khỏi thầm kinh hãi.
Vân Mộng Bình lại cất tiếng cười giòn nghe rất vui tai, rồi quay về Đồ Lôi nói:
- Ông nên đi sớm thì hay hơn, nếu chậm trễ thì không kịp nữa đấy! Trước khi tên lão tặc Lăng Vấn Thiên thay đổi ý định, thì ông có sức chạy nhanh được bao nhiêu, hãy cố chạy nhanh chừng ấy để mà tẩu thoát! Đồ Lôi vẫn lộ sắc mặt lạnh như tiền, im lặng không nói gì cả.
Lăng Vấn Thiên nào bỏ qua những thông lệ mà hắn bình nhật đã giữ kỹ trong khi hành sự, nhưng vì hôm nay tình hình ở Gia Lăng khác hẳn, tất cả những cao thủ bậc nhất trong võ lâm đều tập hợp cả về đây. Nếu không thể đè nén cơn bực tức nhất thời, có sự thiếu sót trong việc điều tra, đụng chạm đến một nhân vật thâm độc, thì chẳng hóa ra tìm họa vào thân hay sao?
Tuy nhiên, lời nói của bọn đồng đảng nghe qua cũng nhận hữu lý.
Nếu nói tử tế để đuổi Đồ Lôi đi thì chắc chắn Đồ Lôi sẽ không khi nào giữ bí mật cho họ, như vậy, hậu quả sẽ vô cùng tai hại.
Nhưng nếu làm theo lời của Vân Mộng Bình, hẹn gặp lại nàng ở địa điểm và một thời giờ khác thì lại càng không được. Vì lão ta gây sự như ngày hôm nay, mục đích không phải là để báo thù mà chính là vì một dụng tâm bí ẩn khác. Lão ta đã trơi qua nhiều sự khó khăn mới tìm gặp được nàng, nếu lại tha cho nàng đi nữa thì chẳng hóa ra toi công tính toán của mình sao?
Dụng tâm của Vân Mộng Bình quả hết sức tuyệt, khiến Đồ Lôi không khỏi tức cười thầm. Vì câu nói của nàng đã làm cho Lăng Vấn Thiên không ngớt do dự, cảm thấy tiến thối đều khó khăn cả.
Năm lão già kia thấy thế hết sức sốt ruột, không đoán biết được Lăng Vấn Thiên có ý định gì?
Trong khi đó, Lăng Vấn Thiên lại đưa mắt dò xét Đồ Lôi một lúc lâu rồi mới tằng hắng:
- Nơi đây không có việc gì dính dấp đến tôn giá, xin tôn giá hãy cứ tùy tiện! Đồ Lôi cười nhạt, chắp tay ra sau, ngửa mặt nhìn mây bay trên nền trời, xem dưới mắt như chẳng có ai cả.
Qua thái độ ấy lại càng làm cho Lăng Vấn Thiên phải sững sờ, cam chịu bó tay chứ không biết phải đối phó bằng cách nào cho hợp.
Vân Mộng Bình cười nhạt:
- Các ông có ý định gì? Nếu khiếp sợ cô nương ta thì hãy mau cụp đuôi mà cút đi! Lục Điểu nghe qua đều hết sức tức giận. Nhưng chỉ có Lăng Vấn Thiên là đè nén được cn tức giận, còn năm người khác đều ùn ùn tràn tới, chuẩn bị ra tay.
Lăng Vấn Thiên vội vàng đưa cánh tay ra cn lại, nói nhỏ mấy câu với năm lão già kia để họ giữ bình tĩnh.
Lúc đó, Đồ Lôi vốn đang ngửa mặt nhìn trời, nhưng bỗng lại quay về Vân Mộng Bình hạ giọng:
- Tại hạ tuy là người lánh xa trần tục, kết bạn với cỏ cây muông thú, nay đây mai đó, đối với việc giang hồ tuy không được thạo, nhưng trong võ lâm những người có ít nhiều tên tuổi, tôi cũng được biết tất cả. Thế nhưng tại sao từ trước tới nay tôi không hề nghe ai nói đến Đại Biệt Lục Điểu cả vậy?
Đôi tròng mắt của Vân Mộng Bình ẩn sau tấm vi che mặt liền xoay qua một lượt, cất tiếng cười giòn:
- Các hạ không biết sao? Vậy để cô nương lần lượt nói qua cho các hạ được biết. Đây, người đang nói chuyện với cô nương tôi có tên là Nam Yến Lăng Vấn Thiên! Đồ Lôi nói:
- Từ nãy tôi đã nghe nói đến rồi! Vân Mộng Bình nói tiếp:
- Còn lão già có một nốt ruồi bên khóe miệng kia tên gọi là Bắc Nhạn Tào Khương! Đồ Lôi nghe qua chỉ khẽ “hừ” một tiếng qua giọng mũi.
- Còn lão già tai nhỏ mắt chuột kia gọi là Đông Ưng Mai Trưng Bình.
Lão già đôi mắt hõm sâu, mặt có vẻ gian manh gọi là Tây Ưng Kim Hùng. Ngoài ra, lão già mắt lưn nọ gọi là Độc Nh•n Tước Càn Khôn và lão già đầu đầy vết sẹo gọi là Cửu Thủ Xà ô Tôn Bình Ba.
Vân Mộng Bình lần lượt chỉ danh từng tên một cho Đồ Lôi nghe, rồi cười nhạt tiếp:
- Cái tên của nhóm Lục Điểu có ai là không biết, có lẽ các hạ kiến văn hẹp hòi nên chưa nghe đó chứ gì? Nếu thế thì làm thế nào đi đứng trong giới giang hồ?
Đồ Lôi đưa đôi mắt lạnh lùng sâu sắc, nhìn qua Lục Điểu một lượt nói:
- Chẳng biết có phải do kiến văn của tôi nông cạn hay không, nhưng cái tên Lục Điểu qu tôi chưa được nghe bao giờ! Lăng Vấn Thiên đoán biết Vân Mộng Bình đang cố ý khiêu khích Đồ Lôi gây sự với bọn họ để nàng có thể rút lui êm nên cất giọng lạnh lùng cười khanh khách nói:
- Cô nương, ý định của cô hoàn toàn vô ích! Vân Mộng Bình nói:
- Tại sao ông biết được là vô ích?
Lăng Vấn Thiên lộ vẻ đắc ý, cười nói:
- Lão phu nếu nói thẳng ra thì việc này chẳng những sáu anh em của lão phu đây đã dò xét biết được, mà ngoài ra lại còn một người nữa cũng biết rõ như sáu anh em lão phu vậy! Câu nói ấy chẳng khác bo cho Vân Mộng Bình biết là dù tài nghệ của cô có trác tuyệt, giết chết được tất cả Lục Điểu đi nữa, vẫn không thể nào trừ được hậu hoạn.
Vân Mộng Bình là một cô gái hết sức thông minh, nên đâu lại không hiểu được những ngụ ý sâu xa ấy, nàng không khỏi sửng sốt, rồi gi vờ ng ngác cất giọng cười giòn:
- Ông định nói về việc gì?
Lăng Vấn Thiên mỉm cười, rồi đưa thẳng hai ngón tay ra, gật đầu nói khẽ:
- Đấy là Giáng Long kinh và Ngô Câu kiếm! Vân Mộng Bình không khỏi giật bắn người, thân hình kiều diễm của nàng vì thế không khỏi khẽ run rẩy, bất giác thối lui ra sau hai bước, nói:
- Ông làm thế nào biết được điều đó?
Giọng nói của nàng hi run run, vì không đè nén được sự kinh hoàng quá mức trong nội tâm.
Lăng Vấn Thiên cất tiếng cười to ha hảû:
- Việc gì nếu không muốn ai biết được thì trừ khi là mình không làm việc ấy. Hiện nay có rất nhiều nhân vật quan trọng trong bang của cô nương đang bị lão phu giam giữ! Vân Mộng Bình biết lời nói ấy của Lăng Vấn Thiên không phải là đe dọa, phỉnh gạt, nên dù cho có ra tay giết chết bọn họ cũng không thể gii quyết được đến cội gốc của vấn đề. Bởi thế, nàng cảm thấy hết sức sốt ruột, cuống quít. Vì việc này là một việc thực quan trọng, nếu đi hỏng một bước, thì sẽ thua trọn ván cờ.
Trong khi ấy, Đồ Lôi cũng đã nghe thực rõ ràng, nên trong lòng cảm thấy hết sức kinh ngạc. Chàng cũng có ý nghĩ như Vân Mộng Bình là ra tay giết chết bọn họ cũng không thể gii quyết được việc gì. Do đó, chàng đứng yên lặng chờ xem mọi sự diễn biến.
Vân Mộng Bình đưa mắt nhìn qua Lăng Vấn Thiên một lượt, cười nhạt:
- Việc ấy không tương quan gì đến cô nương đây c, ông tìm ta để làm gì?
Lăng Vấn Thiên nói:
- Đâu có nói như thế được, vì chúng tôi có thể từ cô tìm hiểu được nơi cư ngụ của bang chủ Phi Phụng Bang. Nghe đâu, hiện nay bang chủ Phi Phụng Bang cũng đã đến Giang Nam rồi… Tiếng nói chưa dứt, thì bỗng nhiên nghe Vân Mộng Bình kêu lên một tiếng kinh hoàng, rồi ngã ngửa người ra sau. Vì lúc ấy năm lão già đứng bên cạnh đã vọt người lướt tới, trong khi Lăng Vẫn Thiên cũng thò cánh tay mặt ra, nhắm ngay eo lưng của Vân Mộng Bình chụp tới nhanh như một luồng điện xẹt.
Nhưng lão ta dù nhanh nhẹn, song Đồ Lôi cũng không chậm hơn.
Chàng vọt người tới, chụp lấy sợi dây thắt ngang lưng của Vân Mộng Bình, rồi dùng thế “Tiềm Long thăng thiên” vọt thẳng người lên không bay luôn ra ngoài thành.
Hành động ấy đã vượt ra ngoài sự dự đoán của Lăng Vấn Thiên, trong khi đang nói chuyện, lão ta đã bất thần ra tay tấn công và đã dùng “Thông Thiên chỉ lực”, đi đôi với ba mũi “Phong dĩ châm” được phóng ra bằng một luồng nội lực mạnh mẽ. Đồng thời, phía tay trái lão ta cũng đã dùng một thế đánh y hệt, tấn công thẳng vào Đồ Lôi.
Giữa lúc ấy, năm lão già kia tin chắc rằng Lăng Vấn Thiên ra tay như vậy là sẽ bắt sống được đối phương, nên nhất loạt phi thân bỏ đi trước.
Nào ngờ, trong khi ấy Đồ Lôi vừa nhìn thấy hai cánh tay của Lăng Vấn Thiên vung ra là biết ngay lão ta xuất kỳ bất ý đánh lén vào mình, nên nhanh nhẹn lách mình tránh ngang, tránh khỏi cả luồng chỉ lực và những mũi “Phong dĩ châm” một cách tuyệt diệu, rồi lại nhanh nhẹn lướt thẳng tới trước Vân Mộng Bình, giữa lúc nàng đang kêu lên một tiếng kinh hoàng và ngã người ra sau… Lăng Vấn Thiên vì nghĩ sai một nước cờ, nên đành chịu thua cả ván.
Lão ta cất tiếng thét ghê rợn, rồi giận dữ phi thân đuổi theo. Nhưng thân pháp của Đồ Lôi quá ư nhanh nhẹn, vượt xa hơn y có hàng mấy mươi trượng rồi nên y càng đuổi theo thì Đồ Lôi lại càng chạy nhanh hơn và cuối cùng đã mất hút.
Sau khi Đồ Lôi cứu được Vân Mộng Bình liền gấp rút chạy thẳng đến ngôi miếu Thủy Thần. Chàng vọt người phi thân lên gian lầu, để Vân Mộng Bình nằm yên xuống chiếc giường, rồi gỡ tấm vi che mặt của nàng ra.
Chàng trông thấy mặt ngọc của nàng đã thành tái nhợt, đôi mắt nhắm nghiền, chứng tỏ đang bị hôn mê bất tỉnh. Trong trường hợn này, chàng cảm thấy hết sức luống cuống, vì Vân Mộng Bình không tỉnh trở lại, thì không biết nàng bị thương nơi nào, để lo việc chữa trị.
Trước đây, trong việc cứu chữa của Tô Chỉ Quỳnh, chàng đã bất đắc dĩ phải hành động kịp thời, trong một trường hợp bất kh kháng. Và cũng vì việc đó, mà hai người đã trở thành một đôi tình nhân yêu say đắm.
Nhưng, giờ đây đối với Vân Mộng Bình chàng không thể lại đi vào vết xe cũ. Thánh hiền có dạy là nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng khổ nỗi là thấy người bị nguy lại không thể lo tiếp cứu. Chính vì vậy, mà chàng đã trở thành luống cuống vô cùng.
Chàng do dự một lúc khá lâu, mới cất tiếng than dài, rồi thò tay cởi áo của Vân Mộng Bình. Nhưng ngay lúc ấy, chàng nghe có tiếng chéo áo phất gió từ ngoài gian lầu vọng đến, nên nhanh nhẹn lao người ra ngoài, cười nhạt:
- Ai thế?
Chàng tưởng đấy là bọn Lục Điểu đã đuổi thêo đến đây, nhưng khi đôi mắt vừa quét qua thì không khỏi sững sờ, vì chung quanh nào thấy có bóng người?
Ngay lúc ấy, chàng vụt có ý nghĩ thoáng qua óc, nên sắc mặt không khỏi biến hẳn, nhanh nhẹn quay người lướt thẳng trở vào gian lầu.
Qu nhiên, mọi việc đã xảy ra đúng như chàng đã ngờ vực. Trên giường đã trống không, chứng tỏ Vân Mộng Bình đã bị bọn Lục Điểu bắt sống mang đi rồi.
Chàng không kịp suy nghĩ gì nữa, hối h vọt thẳng ra khỏi gian lầu, rồi nhào lộn giữa khong không, nhanh nhẹn phi thân luôn lên nóc nhà, đưa mắt nhìn khắp bốn bên song vẫn không thấy gì cả.
Đồ Lôi than thầm:
- “Chốn giang hồ đầy dẫy mọi sự nguy hiểm, qu không dễ gì đề phòng. Từ bấy lâu nay, ta tự hào là người giỏi mưu trí, thế mà chẳng ngờ, người cao lại còn có người cao hơn!” Kế đó, chàng lại nghĩ:
- “Nếu như ta đoán không sai, thì bọn chúng bắt sống Vân Mộng Bình mang đi để làm con tin và tìm hiểu thêm những điều bí mật khác. Chắc chắn bọn chúng còn lưu lại vùng Gia Lăng này chứ chưa đi xa!” Vì bấy lâu nay chàng biết n Huỳnh ỷ Vân và Vân Mộng Bình đã có n cứu mạng mình trước kia, nên quyết tâm báo đáp lại n to lớn ấy. Bởi thế, chàng nhất định phải tìm hiểu tung tích của Vân Mộng Bình để cứu thoát nàng.
Chàng đã có ý định như vậy, nên hối h nhắm phía thành Gia Lăng phi thân bay vút tới.
Trong khi Vân Mộng Bình gặp bọn Đại Biệt Lục Điểu trên đầu thành Gia Lăng, thì trong một gian khách điếm bẩn thỉu, mái thấp lè tè ở phía Đông Nam thành Gia Lăng, số người của Vô Tình Tú Sĩ cũng đang gặp một việc kinh hãi.
Lúc ấy, trời chưa sáng hẳn, nên Vô Tình Tú Sĩ còn đang nằm nán lại trên giường, trong lòng buồn bã bực tức, không làm sao giữ bình tĩnh được.
Có thể nói, từ ngày Vô Tình Tú Sĩ nổi dang đến nay, đây là lần thứ nhất lão ta đã gặp một việc điên rồ như vậy. Việc này đã làm cho tên tuổi của lão, phải bị hoàn toàn đổ vỡ. Nếu rút lui ra khỏi vùng đất Tứ Xuyên thì lão không muốn, vì như thế sẽ giúp cho Ngôn Như Băng nổi dang hơn nữa.
Suốt một đêm, lão ta không ngớt nghĩ ngợi miên man, nhưng vẫn không làm thế nào tìm ra được một cách đối phó nào. Lão ta cảm thấy rằng, ngoài việc phải xông thẳng vào Ngũ Hành Cốc để dùng võ công chong nhau với Ngôn Như Băng, thì không còn cách nào hay hơn.
Những gốc cây bên ngoài cửa sổ, cành lá không ngớt rung chuyển xào xạc trong cn gió đêm, thêm vào đó, tiếng trống canh thỉnh thong lại nổi lên khi gần khi xa, khiến lão ta lại cảm thấy buồn rầu thấm thía.
Bỗng ngay lúc ấy, lão ta nghe có một tiếng “xoạt” thực to, nên giật mình đứng phắt dậy, trông thấy trên bàn đã có một lưỡi dao nhỏ ghim thẳng đứng, mang theo một bức thư.
Lưỡi dao đã ghim sâu vào bàn, đè sát phong thư xuống mặt bàn, chứng tỏ người phóng ra lưỡi dao ấy có một sức mạnh rất đáng sợ.
Vô Tình Tú Sĩ sáng ngời đôi mắt, đưa tay ra định lấy bức thư, nhưng lão ta bỗng lại nhanh nhẹn giật tay trở về, sắc mặt biến hẳn.
“Lưỡi dao này có một chất hết sức độc, hơn nữa, trên mặt giấy viết thư cũng có chất độc. Nếu tự ỷ vào võ công của mình thì hãy thử xem cho biết…” Vô Tình Tú Sĩ đọc qua dòng chữ trên, bèn cất tiếng “hừ” qua giọng mũi, rồi nhanh nhẹn rút tay trở về, đưa mắt tiếp tục xem những dòng kế, thấy viết:
“Bọn các ông chớ nên chậm chễ, hãy lui ra gấp khỏi vùng đất Tứ Xuyên này, hầu tránh tai họa đến cho mình! Nếu lòng tham lam vẫn còn thì trong vòng ba hôm, ta sẵn sàng chờ đợi các ông trong Ngũ Hành Cốc.
Vì ba món bo vật của võ lâm hiện nay, đều có đủ tại nơi đây!” Phía bên dưới của bức thư có ký ba chữ “Ngôn Như Băng!”, nét chữ hết sức cứng cáp, trông chẳng khác nào rồng bay phượng múa.
Vô Tình Tú Sĩ liền buột miệng mắng:
- Khá khen cho bọn người ngông cuồng, chọc tức chết ta đi mất! Tiếng mắng to của lão đã làm cho Bắc Quốc Song Ma và Huyền Băng Lão Mị đang nghỉ ở trong phòng kế cận phải giật mình. Mấy lão ma ấy nối gót nhau nhanh nhẹn chạy đến phòng rơiêng của Vô Tình Tú Sĩ.
Khi bọn họ nhìn thấy lưỡi dao ghim chặt bức thư trên bàn, thì sắc mặt đều biến hẳn.
Mộ Phụng Tường là người tính tình nóng ny, lỗ mãng nên liền cất tiếng cười nhạt, rồi vung năm ngón tay ra, nhắm hướng lưỡi dao chụp nhanh tới…