Nhưng dù sao hắn cũng là một tên gian hùng khét tiếng, có đủ mưu mô để xoay trở, nên liền thâm cười nhạt nghĩ rằng:
" Chỉ cân ngày nào âu Dương Cầu ta còn sống, thì ngày ấy ta nhất định sẽ tìm hiểu cho rõ việc này. Chừng đó, ngươi sẽ biết tay ta".
Tức thì, y vọt người bay lên, nhanh nhẹn lướt đi như gió. Song hắn cảm thấy trong người bứt rút khó chịu, chân khí cũng ít nhiêu bị đình trệ.
Hắn không biết đấy là vì mình có mặc cảm hay thật sự đã ăn nhằm chất độc?
Trăng sao đều đã lặn, nhưng chưa đến lúc bình minh nên trong sơn cốc đâu đâu cũng âm u mịt mờ, ngọn gió sáng thổi +nt'g bay tà áo của âu Dương Cầu, giũ rèn rét. Hắn cảm thấy hơi lạnh ngấm tận xương tủy.
Những cao thủ có võ công thượng thặng vốn hơi lạnh hoặc hơi nóng đêu không thể xâm nhập được cơ thể họ, dù giữa cơn bão tố hay giữa lúc tuyết rơi, họ vẫn mặc một chiếc áo mỏng mà thôi. Do đó, âu Dương Câu không khỏi thầm sợ hãi, vì cảm giác giá lạnh trong người hắn, chính là một điểm báo hiệu cho biết, hắn đang gặp phải một sự nguy hiểm.
Do đó, suốt dọc đường, lúc nào y cũng phập phồng lo sợ... Đột nhiên, có một hồi chuông theo chiêu gió vẳng đến, không ngớt bay dìu dặt trong sơn cốc với âm thanh trong veo cao vút.
Hôi chuông ấy tựa hô như từ trong một ngôi chùa cách đấy khá xa vọng đến. Đấy là một hôi chuông sáng, lúc nhặt lúc khoan, khiến âu Dương Cầu nghe lọt vào tai, thì tinh thần cũng cảm thấy phấn chấn trở lại.
Bởi thế, hắn nhắm hướng có tiếng chuông chạy nhanh tới.
ánh triều dương đã chiếu ngời, trên một sườn núi cổ thụ xanh um, có một góc tường đỏ ẩn hiện qua kẽ lá, nhìn kỹ hơn thì còn thấy rõ cả những mái ngói cong của ngôi chính điện, âu Dương Câu chạy thẳng vào rùng, khi đến trước cổng chùa, trông thấy chung quanh đêu là nmg rậm rạp, ngửa mặt nhìn lên, lại trông thấy trên cổng có một tấm biển to, đê bốn chữ đại tự Từ Vân Cổ Sát.
Nét chữ trên tấm biển tuy đã loang lổ vì cũ kỹ, nhưng bút pháp linh động cứng cáp trông như rồng bay phượng múa, khiến ai nhìn đến cũng không khỏi chắc lưỡi khen ngợi.
Hai bên cổng chùa lại còn có một đôi liễn đối rất văn chương, ngụ ý kêu gọi sự thức tỉnh của kẻ trầm luân.
âu Dương Câu nhìn qua, chẳng khác nào từ cơn mơ vừa tỉnh giấc, tất cả những sắc tướng trước mặt đêu là những ảo ảnh không đâu. Đấy quả là những lời cảnh tỉnh đích đáng, kêu gọi kẻ tội lỗi hãy sớm quay đầu. Nhưng âu Dương Câu chỉ nhìn thoáng qua hai câu liễn đối, rồi tiếp tục chạy thẳng vào trong chùa.
Bên trong tùng bách sum sê, không khí trang nghiêm huyên bí, đây đó có hàng trăm tăng nhân khoác áo cà sa chắp tay cúi đầu, đang nối gót nhau tiến vào bảo điện để hành lễ. Chẳng mấy chốc sau, nghe tiếng chuông, tiếng mõ và tiếng tụng niệm vang rên.
âu Dương Câu đứng trơ trước gian đại điện, tâm hôn có vẻ đang xúc cảm. Hắn đưa mắt nhìn vào hai kim thân đức Phật trong gian đại điện cách đấy độ chừng hai trượng, có vẻ như đang đăm chiêu nghĩ ngợi.
Sau buổi tụng niệm sáng, các tăng nhân lân lượt nối gót bước ra. Dáng điệu của họ cũng như vừa rồi, ai nấy đêu chắp tay cúi đầu, mắt ngó xuống mũi, trong khi mũi cúi về phía ngực. âu Dương Câu đứng bên cạnh cửa, thế nhưng số tăng nhân ấy vẫn điềm nhiên như không hê trông thấy.
âu Dương Câu trông thấy số tăng nhân ấy đều là những tăng nhân hạng thường trong chùa. Nhưng có một người tăng nhân mập mạp, sắc mặt vàng úa, đi ở sau cùng, bỗng nhìn thấy âu Dương Câu đang đứng yên bên cạnh cửa, thì không khỏi sửng sốt, lên tiếng nói:
- Thí chủ...?
Vừa nói đến đây, thì người tăng nhân đó lộ sắc kinh ngạc, tiếp:
- Đôi mắt của thí chủ vừa trắng lại vừa xanh, dáng điệu tiều tụy, chắc chắn là trong người đang có bện! âu Dương Câu nghe qua không khỏi sửng sốt, trong lòng lấy làm nghi ngờ, thầm cảnh giác đê phòng rồi nói:
- chắc đại sư rất giỏi võ công? Làm thế nào đại sư lại biết tại hạ đang bị trọng bệnh?
Người tăng nhân ấy cất tiếng cười, nói:
- Bân tăng là người tâm thường, thì làm sao lại biết võ công? Chẳng qua bần tăng có biết ít nhiêu môn y thuật. Tục ngữ thường nói:
"Bệnh trong người tất lộ ra ngoài" bần tăng chỉ nhìn qua sắc diện cũng đủ biết được! Sắc mặt của âu Dương Câu có vẻ trâm ngâm, nói:
- Có lẽ tại hạ vì đi ban đêm, nên đã gặp phải phong hàn chướng khí.
Nếu đại sư là người giỏi vê y thuật, thì xin hãy bắt mạch chữa giúp cho tại hạ, thì tại hạ hết sức cảm ơn, sau này sẽ tìm dịp báo đáp! Vị tăng nhân ấy nói:
- Người xuất ra lấy việc từ bi làm gốc, sẵn sàng giúp đỡ cho mọi người xung quanh, nên riêng việc cảm ơn hay báo đáp, thì thực không dám nhận.
Xin thí chủ hãy bước đến một ngôi miếu nhỏ ở sau chùa, chờ đợi bần tăng trong giây lát, bần tăng sẽ trở lại ngay.
Nói dứt lời, vị tăng nhân ấy cúi đâu thi lễ thực sâu, rồi nhắm hướng một dãy liễu bên cạnh hành lang đi thẳng tới.
âu Dương Câu đưa mắt nhận xét thật tỉ mỉ vị tăng nhân mập mạp ấy, nhưng hoàn toàn không thấy có điểm nào chứng tỏ ông ta là người có võ công, nên cũng chẳng còn nghi ngờ gì nữa. Bởi thế, hắn liên quay người bước ra khỏi cổng chùa, rồi nhắm hướng trái núi ở phía sau chùa lao vút tới.
Quả nhiên, tại trái núi ấy có một ngôi miếu nhỏ. Trong ngôi miếu có thờ tượng của mười tám vị La Hán. Ngôi miếu này mới được xây cất, nên đâu đâu cũng thấy màu vàng son rực rỡ. Bên cạnh ngôi miếu là những dãy nhà của các tăng nhân và nhà bếp để nấu nướng.
âu Dương Câu bước đến ngôi xuống một chiếc gối cỏ bô đặt trên đất, tự vận dụng chân khí trong người, thì thấy số chân khí vẫn đang bị bế tắc, nên không khỏi thầm kinh hãi.
Độ một tiếng đông hô trôi qua, thì vị tăng nhân mập mạp vừa rồi bước đến:
- Thực nhọc tâm thí chủ phải chờ đợi quá lâu.
Nói đoạn, vị tăng nhân đó mời âu Dương Câu bước vào nhà, hai người cùng ngôi đối diện xuống ghế.
âu Dương Câu đưa cánh tay mặt ra để cho người tăng nhân nọ bắt mạch. Vị tăng nhân đưa ba ngón tay đè lên cổ tay của âu Dương Câu, đôi mắt khẽ híp, tập trung tinh thần theo dõi mạch tượng. Liên đó, mặt của vị tăng nhân ấy bỗng lộ sắc kinh ngạc, từ từ rút ba ngón tay trở về, đưa mắt nhìn lên, nghiêm nghị hỏi:
- Trong người của thí chủ, dường như có hai thứ chất độc mới và cũ tương khắc với nhau, chống nhau kịch liệt. Song, cũng may là nhờ thế thí chủ mới không đến nỗi phải mệnh hệ nào. Trong trường hợp này, bần tăng không có cách gì cứu chữa được, nhưng trong vòng bảy hôm, tốt nhất thí chủ không nên đi đứng mà nên ngồi yên một chỗ, vận dụng công lực sẵn có của thí chủ, đẩy mạnh sự tương khắc của hai thứ chất độc hiện đang tồn tại trong người, để chúng tự diệt lẫn nhau, hâu tránh khỏi một đại họa sau này! âu Dương Câu không khỏi thâm khâm phục y thuật của vị tăng nhân này. Chất độc cũ mà ông ta đã nói chính là một chất độc riêng biệt của Cửu Long giáo. Chỉ căn cứ vào mạch tượng mà nhận xét ra được thực có thể ví với Biểu Thước đời xưa. Do đó, hắn mỉm cười nói:
- Y thuật của đại sư quả hết sức cao minh, tại hạ vô cùng khâm phục.
Tại hạ có ý muốn lưu lại đây bảy hôm để quấy rây đại sư chẳng rõ đại sư có bằng lòng không?
Vị tăng nhân nói:
- Thí chủ lưu lại đây bảy hôm cũng chẳng có gì bất tiện cả, nhưng có điêu là ở đây chỉ có ctjl~l canh đạm bạc, e rằng sẽ làm phật lòng thí chủ chăng? Vì bần tăng không phải là người trong bản tự, mà chỉ đến đây tu học trong một thời gian ngắc, trong vòng tháng sau bần tăng phải đi vê miên Tây rồi! âu Dương Câu lộ sắc cảm kích nói:
- Được đại sư cho phép, tại hạ không hết cảm kích có đâu lại nói là phật lòng! Kể từ đó, âu Dương Câu tạm trú tại ngôi Từ Vân Cổ Sát.
Bên cạnh dòng suối có một cô gái mặt trắng môi hôn, xinh đẹp tuyệt trần, đang đứng thơ thẩn. Người con gái ấy chính là Tô Chỉ Quỳnh. Nàng mặc một bộ y phục lụa trắng, gió thổi phất phơ vạt áo, trông chẳng khác nào những vị tiên nữ ở động Thiên Thai.
Nàng đưa mắt nhìn về phía xa, trông thấy có một bóng người đang chạy bay tới. Bóng người ấy đang nhún mình nhảy qua dòng suốt, rồi rơi trở xuống đất một cách nhẹ nhàng. Người ấy chính là Đào Gia Kỳ đầy phong lưu và mưu lược.
Tô Chỉ Quỳnh vừa trông thấy Đào Gia Kỳ liên mỉm cười tự nhiên nói:
- Công việc ấy đã làm được đến đâu?
Đào Gia Kỳ gật đầu, cười đáp:
- ác Di Lặc Trúc Tây có rất nhiều bạn bè, nên ông ta đã gạt được âu Dương Cầu, khiến hắn hoàn toàn tin tưởng chứ không hê có sự nghi ky gì cả Hiện hắn đang lưu lại tại ngôi miếu nhỏ ở sau Từ Vân Cổ Sát bảy hôm.
Tô Chỉ Quỳnh đưa những ngón tay thon nhỏ lên, vuốt những sợi tóc xanh bị gió thổi tung xuống má, rồi liếc mắt cười nói:
- Đệ đệ thực ác! Ngay đến cả một gã tự phụ là nhiêu mưu mẹo gian manh như âu Dương Câu mà cũng bị sa vào cạm bẫy ác độc của đệ đệ nữa! Như vậy, mọi việc từ đây vê sau cần phải tiến hành như thế nào?
Đào Gia Kỳ nói:
- Trong thời gian âu Dương Câu lưu lại tại Từ Vân Cổ Sát, thì Quỳnh tỷ hãy mau dạy tiểu đệ hành động y như Đồ Lôi, đồng thời, sai con két Thúy Vũ bay trở vê dò xét coi bốn lão quái vật ấy hiện giờ ở đâu, hầu tiểu đệ đi đến đó dùng một kế mọn, làm cho bốn lão tức giận tìm đến gây sự với âu Dương Câu. Nhưng Quỳnh tỷ cũng cân phải nhanh chân trở về tố cáo âu Dương Câu trước với giáo chủ, để giữ phân phải cho mình đã! Tô Chỉ Quỳnh cất tiếng cười giòn:
- Xem ra, cái danh hiệu Vũ Nội Bát Kỳ của tỷ tỷ đây phải nhường lại cho đệ đệ rồi đó! Đào Gia Kỳ cất giọng trong trẻo cười to, rồi câm tay sánh vai với nàng, bước thẳng vào gian nhà ẩn mình sau mành liễu xanh.
Chẳng mấy chốc là ba ngày đã trôi qua. Đào Gia Kỳ đã tập dượt đúng y hệt Đồ Lôi, từ thái độ đến cử chỉ. Chàng cũng nhớ từng chi tiết một vê võ công, cá tính, mọi sự giao thiệp của Đồ Lôi, sau khi được Tô Chỉ Quỳnh thuật lại cho nghe tỉ mỉ.
Suốt mấy hôm nay, mối tình giữa Đào Gia Kỳ và Tô Chỉ Quỳnh ngày càng mặn nồng, dính nhau chặt cứng chẳng khác keo sơn. Đào Gia Kỳ nhận thấy Tô Chỉ Quỳnh là một người con gái thông minh, hiên hậu trái ngược hẳn cái danh hiệu Lãnh Diện La Sát của nàng, nên không khỏi lấy làm lạ, hỏi nàng vê vấn đê ấy.
Tô Chỉ Quỳnh cười tự nhiên, đáp:
- Vì tôi là người từ tư chất đến xương cốt đêu thượng thặng, cá tính lại thích tiến thủ, nên được giáo chủ rất mến yêu, dốc hết lòng dạy dỗ, do đó, năm tôi lên mười ba là đã học được đến tám chín phần mười võ công cao tuyệt của giáo chủ rồi! Giáo chủ xem tôi như là một người đồ đệ thừa kế, mai sau tôi sẽ là người nắm lấy cơ nghiệp của Cửu Long giáo. Chính vì vậy, mà giáo chủ sai Đô Lôi và âu Dương Câu theo giúp đỡ tôi nổi danh là Vũ Nội Bát Kỳ. Vì trong Vũ Nội Bát Kỳ, chỉ có Lãnh Diện La Sát là dấn bước giang hô trễ nhất, thành danh cũng muộn nhất, thế nhưng, chỉ trong vòng một năm thì không còn ai trông thảy tung tích của Lãnh Diện La Sát đâu nữa. Do đó, cái tên Lãnh Diện La Sát, hiện giờ đang làm cho cả võ lâm hoang mang, không hiểu con người ấy có thực hay là bịa đặt?
Suốt mười sáu năm nay, tuổi tôi đã lớn, nên rất hối hận những hành động nông cạn của mình thùa trước, nhưng không hê dám thổ lộ cho giáo chủ biết. Tôi tự thấy rằng, việc tranh hùng và chém giết không phải là một việc nên làm đối với nữ lưu...
Đào Gia Kỳ cười to:
- Quỳnh tỷ, việc cũ đã qua, chị tự trách mình làm gì! Nhưng dù sao Quỳnh tỷ được liệt danh vào hàng Vũ Nội Bát Kỳ, thì thực quả là một việc làm cho cả võ lâm đều khiếp sợ. Vậy tỷ tỷ có thể thuật lại cho tiểu đệ nghe được không?
Tô Chỉ Quỳnh nói:
- Sở dĩ được như vậy là hoàn toàn nhờ ở một thế kiếm của tôi, đã gây thương tích nơi cánh tay phải chăng một lúc cho ba vị chưởng môn của ba phái Điểm Thương, Nga Mi và Hoa Sơn! Vừa nói, đôi mắt của nàng cũng vừa tràn đây ánh sáng đắc ý. Đào Gia Kỳ lấy làm lạ nói:
- Việc đó chẳng phải có thể đáng ca tụng y như trước đây Giáng Khuyết Kiếm Khách Hà Trùng Uy đấu kiếm thắng lợi tại ngọn núi Trang Phong ở Thiếu Lâm ấy sao?
Tô Chỉ Quỳnh khẽ lắc đầu cười dịu dàng nói:
- Hai việc ấy không giống nhau. Trước đây Hà Trùng Uy chỉ vì háo danh tự phụ, nên dùng Thái ất kỳ môn thập tam kiếm hạ ba vị chưởng môn của phái Thiếu Lâm, Võ Đang và Nga Mi. Nhờ đó mà tên tuổi của Hà Trùng Uy vang dội khắp nơi, nhưng trái lại, uy danh của ba vị chưởng môn các môn phái ấy bị tổn thương nặng nê. Thói thường trong võ lâm, người ta trọng danh dự còn hơn trọng mạng sống, do đó, họ đêu căm thù Hà Trùng Uy đến tận xương tủy nên sẵn sàng tiêu diệt ông ta...
Nói đến đây, nàng lại cười rồi tiếp:
- Đáng lý ra Hà Trùng Uy phải được liệt vào một trong Bát Kỳ, nhưng vì cá tính kiêu ngạo của ông ta đã hại ngược trở lại cho chính bản thân ông ta. Riêng tỷ tỷ thì sau khi đã gây thương tích cho ba vị chưởng môn rồi, thì liên ngưng ngay thế kiếm lại, không tấn công nữa, lên tiếng xin lỗi nói là mình lỡ đã tay, đồng thời, hứa hẹn là tuyệt đối không tiết lộ việc ấy ra ngoài! Nửa năm sau, ba vị chưởng môn ấy quả nhiên chẳng nghe một lời đồn đại nào trong giới giang hô về việc ấy cả, nên trong lòng hết sức biết ơn, ngợi khen đại danh của Lãnh Diện La Sát không tiếc lời.
Đào Gia Kỳ cất tiếng cười to nói:
- Mưu trí của tỷ tỷ quả thực cao minh hơn tiểu đệ nhiều, tiểu đệ xấu hổ vì không thể nào sánh kịp! Tô Chỉ Quỳnh trợn mắt liếc qua Đào Gia Kỳ một lượt, càu nhàu:
- Đệ đệ chỉ giỏi tài mồm mép mà thôi! Để xem đệ đệ đi đến đâu cũng gây thiện cảm với đàn bà đến đó, rồi sau có cách gì dàn xếp ổn thỏa cho biết? Đến chừng ấy, chỉ giỏi mồm mép cũng không làm gì được đâu! Đào Gia Kỳ không khỏi đỏ bừng sắc mặt gượng cười nói:
- Không làm sao xảy ra chuyện đó được, tiểu đệ sẽ quăng chài là túm Tô Chỉ Quỳnh cất tiếng hừ lạnh lùng nói:
- Nào có dễ như thế đâu? Việc ấy còn phải chờ xem tỷ tỷ có bằng lòng không đã! Người con gái trong việc gì cũng rộng rãi, duy chỉ có việc ấy là khó lòng thỏa hiệp với họ nhất! Đào Gia Kỳ không khỏi giật mình, nghĩ thầm:
"Ghen tuông đã nổ, thì anh hùng cũng phải bó tay. Đúng lắm, hai gái không thể lấy một chồng, việc này thực là khó khăn... " Bỗng nhiên có một luồng ánh sáng màu xanh lục từ ngoài bay vút vào cửa sổ, rồi đáp yên lên vai của Tô Chỉ Quỳnh. Đấy chính là con két khôn ngoan Thúy Vũ, nó dùng tiếng người nói:
- Bọn Tứ Tà hiện giờ ở tại Quảng Nguyên. Bọn họ đang gặp người sư đệ bấy lâu nay xa cách của Vô Tình Tú Sĩ tên là Ngũ âm Tỳ Bà Thủ Tiềm Túc. Có lẽ họ Ở chơi tại Quảng Nguyên mấy ngày luôn! Đào Gia Kỳ vỗ tay cười to nói:
- việc đã có cơ thành tựu rồi! Quả thật là trời cao có mắt, đưa Tứ Tà đi vào con đường diệt vong! Nói đoạn, chàng lại quay qua con két Thúy Vũ nói:
- Ngươi có thể đi đến Quảng Nguyên trước để theo dõi Tứ Tà, ta và chủ ngươi cũng sẽ theo đến sau! Con Thúy Vũ liên xòe đôi cánh ra, dùng tiếng người nói:
- Tôi hiểu rồi! Vừa nói nó cũng vừa vỗ cánh bay vút lên nên trời cao.
Đào Gia Kỳ cũng liên cùng Tô Chỉ Quỳnh lên đường đi ngay.
Khi ấy, có một giọng cười như cuồng dại:
- La bằng hữu, chớ trách họ Liên ta đây tại sao quá ác độc, mà chỉ nén trách bằng hữu sao lại thích can thiệp đến những việc không đâu, đã bao lần cản trở việc làm của ta, khiến cho ta không thể nào tha chết cho ngươi được! La bằng hữu, ông bạn nên nghe theo số mạng mình thôi! Thế rồi, sau một tiếng nổ to, bóng người ấy đã bị một luông chưởng lực mạnh mẽ đánh bay ra khỏi đường núi. Bóng người đó chỉ kịp gào lên một tiếng bi thương ghê rợn, rồi từ trên cao rơi thẳng xuống vực sâu thăm thẳm.
Lúc đó, trên đường núi liền xuất hiện một gã đàn ông tuổi độ tứ tuân, đâu hươu mắt chuột, mặt mũi hung ác. Gã đàn ông ấy trông thấy đối phương đã bị đánh rơi xuống hố sâu, liên há miệng cất tiếng cười như cuồng dại, cao vút tận mây xanh, rung chuyển cả núi đồi.
Trong khi ấy, trên một vách đá cách xa đó ngoài mười trượng, còn có hơn mười người mặc đô võ màu đen, cũng đông thanh cất tiếng hoan hô không ngớt.
Gã đàn ông họ Liên ấy, mặt lộ đây vẻ đắc ý, vọt người bay lên, rồi đáp xuống bên cạnh mười nhân vật giang hồ đang tán thưởng mình.
Số người đứng tại đấy, liền xôn xao lên. Trong bọn có một gã lùn thấp, đưa cao ngón tay cái, khen rằng:
- Họ La ấy võ công quả chẳng phải tầm thường, nếu không phải là Liên nhị ca, thì chắc chắn là khó thủ thắng. Lần này, thì gã họ La ấy nhất định phải chịu chết rồi! Gã đàn ông họ Liên, cất tiếng cười như cuồng dại nói:
- Đô bằng hữu, anh nên hiểu cho, đấy chẳng phải là Liên Thương Ba tôi độc ác, mà chính là Liên mỗ chỉ hành động theo mệnh kệnh mà thôi. La Tam Thái có mắt mà không tròng, dám gây sự với đương gia của chúng tôi, nên mới gánh lấy cái họa ấy! Đồ Lôi cười lạnh lùng:
- Đương gia của các ngươi chắc chắn là một tay lục lâm khét tiếng, ngươi nên nói rõ vê ông ta cho ta nghe thử?
Liên Thương Ba cười nhạt:
- Đương gia của chúng tôi có lẽ Đồ bằng hữu cũng được nghe qua tên tuổi rồi. Trong giới lục lâm gọi ông ấy là Ngũ âm Tỳ Bà Chưởng Tiềm Túc, Vô Tình Tú Sĩ, một trong Vũ Nội Bát Kỳ chính là sư huynh của ông ta! Đồ Lôi "hứ" một tiếng to qua giọng mũi nói:
- Ta tưởng là ai, té ra lại là một lũ chuột không ra hồn! Trong số bọn cướp có một tên lách mình bước ra, quát to:
- Ngươi muốn chết mà! Tức thì, hắn vung đôi chưởng lên, tràn người tới nhanh như chớp, nhắm chụp thẳng vào hai bên nách của Đồ Lôi. Chưởng lực của hắn dấy động cuồng phong nghe ào ào.
Đô Lôi đạp nhẹ hai chân xuống đất, lách mình tránh ngang. Với thân pháp Phong khiên liễu ty mà Đồ Lôi sử dụng hết sức tài tình, đã làm cho đôi chưởng của đối phương đánh hụt vào khoảng không. Khi thế chưởng của tên cướp vừa mãn, thì người cũng mất thăng bằng, chúi ngã vê phía trước Ngay lúc đó, Đồ Lôi nhanh nhẹn thò nhanh cánh tay ra hết sức mau lẹ, chụp cánh tay mặt của đối phương, đông thời, chân trái đá liền ra một tiếng vút Sau một tiếng "rộp" tên cướp nọ đã bị đá gãy xương đùi, cả người bị hất bắn lên không, gào la thảm thiết rối rơi thẳng xuống đáy hố sâu.
Liên Thương Ba và số cướp chung quanh, trông thấy Đồ Lôi có một thân pháp kỳ diệu, đánh rất hiểm hóc mà lại không nương tay, thì không khỏi kinh hoàng sợ hãi.
Đô Lôi cất tiếng cười lạnh lùng, rối bất thân lao vút về phía bọn cướp, vung chưởng dùng thế Thôi ba trợ lãng đánh ra nhanh như chớp, chưởng lực mạnh mẽ phi thường.
Bọn cướp không ngờ Đồ Lôi quá nhanh nhẹn như thế, nên chẳng kịp đê phòng, có bốn năm tên bị chưởng phong quét bay thẳng xuống hố sâu, gào la thảm thiết.
Liên Thương Ba và một số bọn cướp khác đã kịp thời nhảy lui ra sau bảy tám trượng, nên mới tránh được thế chưởng của Đồ Lôi. Cả bọn nhìn thấy thẳm cảnh trước mặt đêu không khỏi kinh hoàng, giận dữ quát to:
- Đồ bằng hữu, đánh lén một cách bất thần, thì nào đáng gọi là bậc anh hùng! Đô Lôi cất tiếng cười như cuồng dại, nói:
- Đối với bọn trâu chó các ngươi, mà cân gì phải dùng đến hành động quang minh chính đại?
Vừa nói, Đồ Lôi lại bất thần lao vút tới, vung tay ra sau lưng, rút một cây Phích lịch thoa...
Phích lịch thoa chính là món ám khí mà Đồ Lôi nhờ nó được nổi danh.
Thân nó dài độ hai thước mộc, hai đầu đêu nhọn, to độ tám phân đường kính, bên trong trống rỗng và có chứa đựng thuốc nổ, cùng những mũi kim độc Khắp trên thân ám khí ấy lại có vô số những lỗ nhỏ li ti. Đấy là một món ám khí làm bằng một thứ chất rất giòn. Mỗi khi dùng đến, người sử dụng lấy tay bóp mạnh vào thân nó để thuốc nổ chứa trong lòng phát cháy lên, rồi dùng sức mạnh ném thẳng ra ngoài, tức thì, món ám khí ấy sẽ phát nổ to, tung những kim độc ra một vùng mười trượng vuông, chẳng ai có thể tránh được cả. Đấy là một thứ ám khí hiểm độc và tàn ác nhất.
Đồ Lôi vọt người bay lơ lửng trên không, vung tay ném thẳng một ngọn Phích lịch thoa xuống, tức thì, một ánh sáng lạnh ngắt lao vút vê phía bọn người của Liên Thương Ba. Trong khi đó, Đồ Lôi đã nhào lộn thân người trên không, rồi vọt thối lui ra sau ngoài năm trượng.
Liên Thương Ba trông thấy ngọn Phích lịch thoa rít gió bay đến, thì trong lòng hết sức kinh hoàng, nhanh nhẹn lách mình qua phía phải, vung chưởng quét ra, với ý định quét bay món ám khí ấy đi. Nào ngờ, luồng chưởng lực của y chưa kịp cuốn tới, thì món ám khí kia đã phát nổ lên một tiếng to như sét đánh, rung chuyển cả núi đồi, lửa đỏ chói rực hoa cả mắt.
Liên Thương Ba biết nguy, nên mặt mày tái nhợt, vọt người bay thối lui để tránh. Nhưng hắn cảm thấy cả thân người bị tê buốt, nên buột miệng gào lên thảm thiết, rồi té lăn ra đất. Thế là chỉ trong chốc lát, ngọn lửa đã bốc cháy khắp người y.
Chẳng những riêng Liên Thương Ba bị nguy như thế, mà tất cả lũ cướp chung quanh, cũng chẳng có một tên nào thoát nạn. Toàn thể tám chín tên cướp đều bị lửa cháy đỏ rục khắp người như một cây đuốc, cất tiếng gào thảm thiết, rồi ùn ùn rơi xuống hố sâu muôn trượng.
Sau đó, ngọn lửa lại bắt cháy vào cây cỏ chung quanh, xem ra chẳng mấy chốc nó sẽ gây thành một cuộc hỏa hoạn to, lan ra khắp núi đồi hoang dã.
Đô Lôi trông thấy thế không khỏi thâm kinh hãi, nghĩ bụng:
"Thứ Phích lịch thoa này quả là một món ám khí hết sức tàn bạo, thảo nào trước đây Đồ Lôi đã nổi danh nhờ nó! " Liền đó, Đô Lôi liền tập trung chân lực dùng thế Long hành hưng vũ quét thẳng ra, khiến kình phong cuốn tới đâu là ngọn lửa bị dập tắt đến đó, chỉ còn xông lên khói đen mờ mịt mà thôi.
Dập tắt ngọn lửa xong, Đô Lôi bèn quay về phía hố sâu muôn trượng, lấy hơi hú lên một tiếng dài. Tiếng hú vừa dứt, thì bỗng nghe từ phía dưới hố sâu có một tiếng hú đáp lại tức thì, Đồ Lôi liên nhanh nhẹn nhắm hướng có những con đường tắt, lao mình chạy nhanh trở xuống phía dưới đáy hố.
Bên dưới đá tảng ngổn ngang, bóng tối lù mù, tiếng thác đổ âm âm chẳng khác nào sấm động tháng ba.
Tại nơi ấy, Lãnh Diện La Sát với nét mặt lạnh lùng xấu xí, đang đứng bên cạnh một tảng đá to phủ đầu rong rêu ẩm ướt. Dưới chân nàng còn có La Tam Thái đang bị thương nằm mê man.
Đồ Lôi vừa tìm gặp Lãnh Diện La Sát thì Tô Chỉ Quỳnh lên tiếng:
- Đồ huynh, đây chính là Tam Thái đà chủ, cầm đầu phân đà tại vùng Bắc Tứ Xuyên của bản giáo. Xin phiên Đồ huynh ra tay cứu chữa giúp cho! Đồ Lôi mỉm cười:
- Tôi xin tuân theo mệnh lệnh của Tô hiên muội! Nói đến đây, Đô Lôi lại cất tiếng cười lạnh lùng tiếp:
- Lũ chuột Liên Thương Ba đã bị ngu huynh dùng một ngọn Phích lịch thoa đưa cả bọn đến ra mắt Diêm Vương rồi! Lãnh Diện La Sát cười lạnh lùng:
- Đô huynh, anh lại dám dùng đến Phích lịch thoa giết hại nhiều mạng người như thế, e rằng không khỏi chạm đến lòng hiếu sinh của trời đất chăng?
Đô Lôi khẽ tằng hắng một tiếng, đáp:
- Sau này ngu huynh sẽ không dùng đến Phích lịch thoa một cách bừa bãi như vậy nữa! Nói đoạn, Đồ Lôi liên cúi người xem xét qua thương thế của La Tam Thái, trông thấy cánh tay phía mặt của y đã bị gãy, da thịt tím bầm, miệng trào máu tươi, nên không khỏi cau chặt đôi mày rậm nói:
- Thương thế của La Tam Thái hết sức nặng, dù cho cứu được thì nạn nhân cũng không thể sử dụng đến chân lực trong vòng nửa năm.
Vừa nói, Đô Lôi vừa thò tay vào áo lấy ra một chai nhỏ, đổ ra ba viên thuốc màu đen, rồi lấy nước suối hòa tan cho La Tam Thái uống vào. Đồ Lôi lại đặt bàn tay lên mạnh môn huyệt, truyện chân lực vào nạn nhân để đánh tan số máu bầm trong người.
Sau thời gian dùng xong một chén trà nóng, thì Đồ Lôi thu chưởng trở vê La Tam Thái lộ vẻ đau đớn, rên rỉ:
- Đau chết mất! Liền đó, y mở to mắt ra, nhìn về phía Lãnh Diện La Sát nói:
- Thuộc hạ vì đang trọng thương, nên không thể cúi đầu cảm tạ Ơn cứu mạng của hộ pháp và Đồ hương chủ.
Lãnh Diện La Sát đưa bàn tay ngọc lên khoát ra một lượt nói:
- chẳng cần phải thủ lễ. Việc này ngươi nên thuật sơ qua cho ta được biết.
Đồ Lôi cũng nói:
- La đà chủ, hiện giờ ông có thể đứng lên đi lại như thường, những chớ nên dùng chân lực là được. Riêng vê số xương cốt bị gãy, ông dùng Kim thương thánh dược linh ngọc cao của bản môn, trong uống ngoài thoa, độ chừng nửa năm tất sẽ lành hẳn. Vê việc xảy ra giữa ông và Liên Thương Ba như thế nào, hãy thuật sơ lại cho bản chức được biết?
Lãnh Diện La Sát nghe thế trong lòng không khỏi giật mình, thầm nghĩ:
"Chăng rõ Kỳ đệ lại có ý định giở trò gì đây? " Bởi thế, nàng đưa mắt nhìn qua Đô Lôi một lượt, nhưng im lặng không dám lên tiếng hỏi, vì sợ đổ bể kế hay của Đào Gia Kỳ.
La Tam Thái gắng gượng đứng lên, đè nén sự đau đớn trong người, lên tiếng nói:
- Liên Thương Ba chính là thủ hạ của Ngũ âm Tỳ Bà Chưởng Tiềm Túc. Mấy năm gân đây, Tiềm Túc bí mật tổ chức thành một môn phái ở miên Bắc Tứ Xuyên, phàm các phiêu cục và những người buôn bán đi qua những vùng ấy đêu phải nộp cho họ một số tiên mãi lộ, nếu trái lại, thì chẳng những hàng hóa bị cướp đoạt, mà mạng sống cũng không còn, khiến ai nấy cũng khiếp sợ. Hiệu Liên Hoàn phiêu cục ở tại Thành Đô.... Hộ pháp có lẽ được biết?
Lãnh Diện La Sát ngắt lời:
- Việc ấy ta đã biết, Liên Hoàn phiêu cục chính là của bản giáo lập ra.
Có phải vì ngươi đã bảo vệ cho Liên Hoàn phiêu cục mới ra tay đối địch với Tiêm Túc và đưa đến cái họa ngày hôm nay không?
La Tam Thái nói:
- Đúng như vậy. Nhưng chẳng rõ tại sao, bọn chúng lại được biết thuộc hạ trong ngày hôm nay đi qua con đường núi cheo leo ở tại Thiên Phật Nhai như thế này? Nếu sự phán đoán của thuộc hạ không sai, thì sự bí mật của bản giáo đã bị Tiêm Túc do thám biết được. Nhưng thuộc hạ hết sức lấy làm lạ vê trường hợp nào Tiêm Túc lại có thể tìm hiểu được mọi sự bí mật của bản giáo? Vì vấn đề ấy quả khiến ai cũng cảm thấy khó hiểu cả! Đồ Lôi cười nhạt:
- Việc ấy có gì là lạ! Trong bản giáo có bọn gian tế tiết lộ những bí mật ra ngoài! Lãnh Diện La Sát không khỏi lộ vẻ sửng sốt, đưa mắt nhìn qua Đô Lôi một lượt.
La Tam Thái cũng lộ vẻ kinh hãi nói:
- Đô hương chủ phải có ý định muốn bảo là trong phân đà vùng Bắc Tứ Xuyên của thuộc hạ có bọn ăn cơm chúa đi làm chuyện gian hay không?
Đồ Lôi lạnh lùng đáp:
- Chẳng phải thế, nhưng trong bản giáo có kẻ đã tiết lộ mọi điều bí mật. La đà chủ, ông hãy đi trở vê tổng đàn một chuyến. Hộ pháp có mật thư cần sai ông đem vê trình lên giáo chủ. Phong thư này bất kỳ đối với ai, ông cũng không được tiết lộ cho biết một điểm nào cả! La Tam Thái nói:
- Thuộc hạ xin tuân mạng! Đồ Lôi nói:
- Vậy chúng ta hãy tìm đến nhà dân gân đây để mượn bút mực viết một phong thư đã! Liên đó, ba người cùng chạy ra khỏi khe núi. Đi được chừng năm dặm đường, thì họ đã tìm đến một thôn trang, có chừng bảy tám nóc nhà. May mắn trong thôn ấy, có một vị tú tài già mở trường tư thục dạy học trò sống qua ngày, nên Đồ Lôi liên tới đấy, mượn văn phòng tứ bảo để Lãnh Diện La Sát viết một bức mật thư.
Viết xong, Lãnh Diện La Sát liên trao phong thư cho La Tam Thái, rồi cả bọn cáo từ ra đi. Nhưng trước khi bước ra, Đồ Lôi bèn lấy một thoi bạc độ hai mươi lượng, biếu cho cụ tú già nua ấy.
Cụ đô thấy thế có vẻ áy náy, từ chối không chịu nhận.
Đồ Lôi mỉm cười nói:
- Đây chẳng phải là thứ tiên bạc bất nghĩa, lấy dùng cũng chẳng tổn thương đến cái liêm của con người. Tại hạ chẳng qua muốn tỏ chút lòng biết ơn đối với cụ mà thôi! Cụ tú già không thể chối từ, nên đành phải nhận. Thế là đôi bên vui vẻ cáo lui.
Suốt ba ngày nay, tại cửa phía Đông thành Quảng Nguyên, ba người gồm Đoàn Thừa Tiên, Thiết Bối Đà Long Trình Nam Giang, Kim Đao Đoàn Long Ngu Vạn Lý lúc nào cũng sốt ruột chờ trông, nhưng vẫn không thấy Đào Gia Kỳ đến theo như lời hẹn.
Hoàng hôn ngày hôm ấy, giữa lúc ráng chiêu đỏ ối trời Tây, màn đêm buông xuống, thì Đoàn Thừa Tiên ngồi trên bức tường thành than dài:
- Chẳng rõ Đào thiếu hiệp đã gặp chuyện gì rồi, mà lại thất hẹn như thế này? Không biết chừng Đào thiếu hiệp đã bị hại dưới độc thủ của Huyên Băng Lão Mị rồi chăng?
Trình Nam Giang lắc đầu nói:
- Đào thiếu hiệp là người thiên tư, anh hoa ẩn kín lại có võ công tuyệt đỉnh, tài hoa cái thế, thì làm sao lại bị nạn được! Suốt một đời lăn lóc trong chốn giang hồ như già, mà còn lầm cậu ấy nữa là! Đoàn Thừa Tiên tựa hồ giật mình nói:
- Có lý đâu võ công của Đào thiếu hiệp lại vượt qua cả Huyên Băng Lão Mị nữa hay sao?
Trình Nam Giang cất tiếng cười, nói:
- Trong võ lâm đâu đâu cũng đây dấy những sự gian manh xảo quyệt, đâu đâu cũng có cạm bẫy, nếu thiếu thận trọng thì sẽ mất mạng như chơi.
Võ công cao tuyệt, nào có thể là một phương tiện để thực hiện mọi điêu mình mong muốn, đi đến địa vị vô địch trong thiên hạ? Nên biết là ngọn giáo đâm trước mặt dễ đỡ, chứ mũi tên bắn lén sau lưng thì khó phòng, do đó, lập thân trong chốn giang hồ, trí khôn mưu mẹo mới là điêu quan trọng, còn võ công chỉ đứng hàng thứ yếu mà thôi! Vê võ học của Đào thiếu hiệp, tuy già đây chưa hiểu được đích xác, nhưng tin chắc rằng, cậu ấy vẫn có thể làm cho Huyên Băng Lão Mị phải điên đầu. Chỉ riêng vê phần mưu mẹo của cậu ấy cũng đủ cho ta biết vê mặt khác của cậu ấy thế nào! Vừa nói, Trình Nam Giang vừa đưa mắt nhìn thẳng vào Đoàn Thừa Tiên, lộ vẻ thương hại, cất tiếng than dài, tiếp rằng:
- Hiên diệt đang mang nặng trong người một mối thâm thù, nhất là việc này lại dính dấp đến một số lớn nhân vật giang hồ. Bởi thế, ba người chúng ta nếu muốn trả được mối thù to ấy, thì quả thực còn khó khăn hơn leo lên trời. Theo ý kiến của già, hiên diệt nên xem Đào thiếu hiệp như một bậc thầy kính yêu, như một người bạn tri kỷ, dốc lòng tranh thủ tình cảm hầu được sự trợ giúp của cậu ấy thì mới mong trả được mối thù này! Ngu Vạn Lý nói:
- ý kiến của già đây cũng hoàn toàn tương đông với ý kiến của Trình huynh! Đoàn Thừa Tiên nói:
- Lời nói của nhị vị thúc phụ, tiểu diệt đây xin khắc cốt ghi tâm.
Bỗng nhiên, Đoàn Thừa Tiên có vẻ sửng sốt, hạ giọng nói nhỏ:
- Có người nào đi đến kìa?
Trình Nam Giang và Ngu Vạn Lý đêu đưa mắt nhìn lên, trông thấy một gã đàn ông đứng tuổi, sắc mặt lạnh lùng, lưng giắt những thứ ám khí hình thoi, mặc áo dài màu thổ huỳnh, đang từ xa đi lại.
Chỉ nhìn qua thân pháp nhẹ nhàng, nhanh nhẹn, bước đi không hê động đến một hạt bụi trên đường của người ấy, thì cũng có thể biết được đấy là một cao thủ trong võ lâm. Người ấy xuất hiện một cách đột ngột, hơn nữa, lại đưa tia mắt như đầy ngụ ý nhìn chòng chọc vào cả ba người, nên khiến ai nấy đêu không khỏi kinh dị.
Khi người ấy bước đến gân, thì bỗng dừng chân đứng lại, mỉm cười:
- Ba vị có nhận ra tại hạ không?
Ba người nghe thế, đêu không khỏi kinh ngạc ngơ ngác nhìn nhau.
Nhưng riêng có Đoàn Thừa Tiên vì nghe qua giọng nói quá quen thuộc, nên trong lòng không khỏi thoáng qua một ý ngờ vực, lộ vẻ vui mừng cực độ, kêu lên:
- Đào thiếu hiệp, sao anh lại giả dạng kỳ cục như thế này?
Trình Nam Giang và Ngu Vạn Lý cũng bừng hiểu ra, nên kinh ngạc hỏi lý do vê sự cải trang của chàng.
Đào Gia Kỳ nói:
- Từ đây vê sau, ba vị chớ nên gọi tại hạ là Đào thiếu hiệp nữa mà gọi là Đồ lão sư Tại hạ sở dĩ phải cải trang ra như thế này là vì một lý do chưa thể nói ra được, thong thả rồi ba vị sẽ hiểu.
Trình Nam Giang nghiêm nghị nói:
- Thiếu hiệp không muốn kết giao với bọn anh em già đây hay sao?
Già đây biết thiếu hiệp là một bậc kỳ tài trong võ lâm, nên rất trọng, sẵn sàng theo sát để mong làm được những điêu hữu ích. Nhưng nếu thiếu hiệp có ý không thích thì già đây bằng lòng từ giã ngay bây giờ! Đào Gia Kỳ mỉm cười nói:
- Trình lão sư chớ quá nóng nảy, vì việc này có tương quan đến đại cuộc của võ lâm, tôi đâu thể không thận trọng được? Chỉ cần ba vị có thể giữ kín một điêu bí mật, thì tôi đâu dám giấu làm gì...?
Đột nhiên, ngay lúc ấy, từ giữa không trung có một giọng nói bay đến:
- Đồ hương chủ! Bốn người đưa mắt nhìn lên, thì thấy một con két lông xanh đang bay vần trên trời cao. Đào Gia Kỳ đưa tay vẫy, con chim bé nhỏ ấy liên đáp xuống vai chàng, dùng tiếng người nói:
- Tứ Tà và Tiêm Túc hiện đang ăn uống tại Đạo Hương Cư trong nội thành! Đào Gia Kỳ nói:
- Ngươi hay đi trước, ta sẽ theo đến ngay! Con két Thúy Vũ liền bay thẳng lên trời đi mất.
Đào Gia Kỳ vội vàng nói:
- Vê lý do tại hạ phải giả dạng như thế này, xin ba vị chờ sau này tại hạ sẽ nói rõ. Giờ đây, tại hạ có một việc này muốn nhờ đến ba vị, chẳng rõ ba vị có bằng lòng hay không?
Trình Nam Giang nói:
- Mệnh lệnh của thiếu hiệp, dù có nhảy vào nước sôi lửa bỏng, chúng tôi cũng không hê từ chối! Đào Gia Kỳ nghiêm nghị nói:
- Từ nay về sau, xin ba vị hãy gọi tôi là Đô lão sư. Việc này rất hệ trọng, không thể để sơ hở được...
Tiếp đó, chàng liên kê miệng sát tai ba người nói nhỏ một hồi.
Ba người lãnh mạng, nhanh nhẹn chay bay đi.
ooo Đạo Hương Cư là một ngôi tửu lâu nổi tiếng nhất ở tại thành Quảng Nguyên. Món ăn của họ nấu khéo léo đến khắp nơi đêu truyền tụng. Gian tửu lầu này tọa lạc tại một khu vực náo nhiệt nhất ở vê phía Nam của thành Quảng Nguyên.
Lúc bấy giờ, đêm mới vừa vào khoảng canh một, nên trên đường phố đèn đuốc sáng choang như ban ngày, người qua kẻ lại tấp nập. Tại gian tửu lầu Đạo Hương Cư, từ dưới nhà đến trên lầu, đâu đâu cũng ánh đèn rục rỡ, tiếng ồn ào qua các trò chơi phạt rượu huyên náo không ngớt, vang dội ra cả đến ngoài đường.
Đoàn Thừa Tiên, Trình Nam Giang và Ngu Vạn Lý cùng thong thả bước thẳng lên lầu gian tửu lầu Đạo Hương Cư. Bọn hầu bàn vừa trông thấy đã to tiếng gọi các tên hầu bàn khác:
- Hãy xếp đặt bàn ghế cho ba vị khách ngôi! Trình Nam Giang đưa tay khoát qua, mỉm cười nói:
- Có một số bạn của chúng tôi hẹn đến gặp gỡ tại đây, chẳng rõ họ đến chưa? Để chúng tôi nhìn xem cái đã! Trên gian lâu được ngăn ra làm bốn phòng riêng biệt. Mỗi cửa phòng đêu có treo màn trắng tinh. Trình Nam Giang bước đến từng phòng một, đưa mắt qua khe hở của chiếc màn, lén nhìn vào trong. Bước đi của ông ta hết sức nhanh nhẹn.
Tia mắt của Trình Nam Giang rất lanh lợi, nên đã trông thấy rõ năm lão già đại gian ác của bọn Vô Tình Tú Sĩ đang ngồi vây quanh một chiếc bàn trong gian phòng thứ ba. Riêng gian phòng thứ tư, cùng ở sát vách ấy thì hãy còn bỏ trống. Do đó, ông ta liên quay ra lại tên hầu bàn, mỉm cười nói:
- Người bạn của tôi có lẽ vì bận việc chưa đến kịp.
Nói đến đây, ông ta bèn đưa tay vỗ vào gian phòng thứ tư, hỏi:
- Gian phòng này có vị khách nào dặn chưa? Nếu chưa thì hãy để cho chúng tôi vậy! Tên hầu bàn cúi người nói:
- Gian phòng này vẫn còn trống, xin mời ba vị vào! Ba người cùng bước vào trong và ngôi xuống xong, tên hâu bàn liền rút chiếc khăn vắt trên vai xuống, lau mặt bàn, rồi cười nói:
- Ba vị khách quan muốn dùng thức ăn gì, xin dạy cho biết để con đi gọi bọn đầu bếp làm! Trình Nam Giang suy nghĩ một lúc, nói:
- Ngươi hay cho vịt tiêm chanh muối, cá chép chưng gừng, gà quay ngũ vị, xào thập cẩm, mười cân mì Lư Châu nhiêu hạt cải, mau lên! Tên hầu bàn vâng dạ, rồi bỏ chạy ra ngoài. Trình Nam Giang cười nói:
- Người đất Tứ Xuyên thích ăn cay, nên bọn chúng ta nhập gia phải tùy tục! Vừa nói, ông ta vừa đưa mắt ra hiệu, rồi lấy tay chỉ vê hướng năm lão già gian ác đầu xỏ ở cách vách bên phòng thứ ba.
Đoàn Thừa Tiên và Ngu Vạn Lý gật đầu tỏ ý lĩnh hội. Tiếp đó, Trình Nam Giang lại cố tình to tiếng luận đàm đến những việc đại sự xảy ra trong võ lâm mấy năm gần đây. Lời nói của ông ta ai nghe cũng đêu phải giật mình, vì đê tài của ông ta nói đến đêu là những việc chấn động võ lâm, hơn nữa, lập luận của ông ta lại thực xác đáng. Thêm vào đó, Đoàn Thừa Tiên và Ngu Vạn Lý lại bàn ngang tán dọc, mổ xẻ vấn đê thêm, khiến ai nghe cũng thích thú.
Những gian phòng bên cạnh vốn đang đùa giỡn huyên náo, nhưng chẳng mấy chốc, đêu nghe đến say mê, im phăng phắc không có một tiếng động.
Lúc ấy, bọn hầu bàn đã mang rượu thịt lên. Sau khi Trình Nam Giang mời mọi người uống qua ba tuần rượu, thì ai nấy đêu cảm thấy đã thêm phấn chấn, do đó, câu chuyện lại càng thao thao bất tuyệt. Bỗng Trình Nam Giang cố ý nói to hơn:
- Người trong võ lâm, phần lớn đêu tự nhận mình là kẻ kiến thức rộng rãi, tiên đoán mọi việc như thần, chẳng hê bị ai gạt gẫm. Nhất là người danh vọng càng cao, được mọi người xem là bậc tiên bối trong võ lâm, thì lại càng tự phụ như thế hơn! Song, trong thực tế thì hoàn toàn trái hẳn, những người danh vọng càng cao bao nhiêu, thì lại càng dễ bị người ta gạt gẫm bấy nhiêu! Ngu Vạn Lý nói:
- Nào có việc lạ như thế? Tục ngữ có câu:
"Đọc một vạn quyển sách, thua đi một vạn dặm đường", nếu các vị ấy lại bị gạt gẫm dễ dàng như thế, chẳng hóa ra cả đời dấn bước giang hồ, đêu chẳng có bổ ích gì hay sao?
Trình Nam Giang cười to:
- Ông anh nếu không tin, thì tiểu đệ dẫn chứng việc này cho ông anh rõ. Như mấy hôm trước đây, tiểu đệ bất ngờ gặp được một người bạn cố tri xa cách lâu ngày. Trong dịp đó, tiểu đệ có bày yến tiệc để tiếp ông ta. Sau khi cùng uống rượu ngà ngà, người bạn ấy mới để lộ cho tiểu đệ được biết, vê một trò đùa ngộ nghĩnh hiếm có của ông ấy gần đây, đã khiến cho Vũ Nội Tứ Kỳ mắc lừa mà không biết! Ngu Vạn Lý lấy làm lạ hỏi:
- Tứ Kỳ nào?
Trình Nam Giang nói:
- Đấy chính là bốn nhân vật tên tuổi bấy lâu nay rung chuyển cả võ lâm, gôm có Vô Tình Tú Sĩ, Bắc Quốc Song Ma và Huyền Băng Lão Mị! Ngu Vạn Lý nói:
- Lại có việc ấy hay sao? Tôi muốn được nghe qua cho biết. Người bạn cũ của ông anh tên họ là gì?
Trình Nam Giang tằng hắng một tiếng to, rối cố tình nói lớn rằng:
- Người bạn lâu ngày không được gặp ấy của tôi tên gọi là âu Dương Câu ông ấy là một người giỏi mưu mẹo, võ công lại trác tuyệt. Từ bấy lâu nay, vì tôi ngại lòng dạ Ông ấy thiếu đứng đắn, nên cũng tìm cách xa dần đi.
Theo lời ông ta nói, sau ngày Hàn Thiết Quan âm bị mất đi, thì không còn ai biết tung tích của vật ấy đâu nữa. Riêng việc xảy ra tại núi Thái Sơn cũng chẳng ai hiểu được manh mối. Bởi thế, tất cả nhân vật giang hồ, kể từ đó vê sau, đêu đua nhau bí mật dò xét. Nhất là các nhân vật khét tiếng trong võ lâm, các môn chủ của các môn phái, không ai là không chú ý đến việc đó.
Vì vậy, Tứ Kỳ cũng chẳng khác gì mọi người, ngày đêm bí mật tìm hiểu khắp nơi.
Nhưng mãi cho đến ngày nay, những việc to tát đó vẫn chưa có ai tìm ra được manh mối cả. Riêng vê Tứ Kỳ, cũng vì việc ấy mà bị tổn thương đến uy tín không ít. Nhất là gần đây, tại Điệp Thúy sơn trang, lại có người dám ra tay cướp đoạt mất pho Giáng Long kinh và thanh Ngô Câu kiếm ở ngay trước mắt của Tứ Kỳ, mà đến ngày nay vẫn không hề vén được bức màn bí mật! Chính vì việc đó mà tên tuổi Tứ Kỳ bị lung lay tận gốc. Vô Tình Tú Sĩ vì thế cảm thấy điên đâu, nhất định dấn bước giang hô để tìm đủ cách điều tra vê tung tích của hai bảo vật đó. Chính vì vậy, mà Tứ Kỳ đã mất sáng suốt, tạo thành một sơ hở mà kẻ khác có thể lợi dụng...
Ngu Vạn Lý cười to:
- Thì cứ nói thẳng ra là âu Dương Câu đã lợi dụng sơ hở ấy cho rồi! Trình Nam Giang nói:
- Đúng như vậy! Hành tung của Tứ Kỳ đã bị âu Dương Câu biết được, nên âu Dương Câu đã nghĩ ra những mưu mẹo thâm độc, để dụ Tứ Kỳ sa vào vòng, bị hại dưới tay kẻ khác, trong khi y nhờ đó mà tên tuổi được nổi như cồn, thỏa mãn được ý nguyện của mình...
Tiếp đó, ông ta lại nói thao thao về việc Tứ Kỳ bị phỉnh gạt. Đấy chính là việc âu Dương Câu hộ tống cho một lão già bị thương và đã gặp Tứ Kỳ tại một tửu điếm giữa một thôn trang bé nhỏ. Trong dịp đó, y đã giá họa cho Đồ Lôi, khiến Vô Tình Tú Sĩ và đồng bọn hoàn toàn tin là thật.
Bốn lão quái nhân đang ngồi uống rượu ở phòng bên cạnh, nghe đến đây thì đôi mắt chói rục những tia sáng giận dữ.
Trong khi đó, Ngu Vạn Lý lại cất giọng kinh ngạc:
- Độc kế ấy của âu Dương Câu là nhằm mục đích gì?
Trình Nam Giang trầm ngâm một lúc đáp:
- Riêng việc ấy thì ngu huynh chưa được hiểu rõ. Nhưng theo sự phán đoán của ngu huynh, thì âu Dương Câu quả là một người đang có đây dấy những điêu bí mật. Qua lời nói úp mở của y đã cho ta thấy rằng, y hiện đang tham dự vào một bang phái bí mật, đang tìm cách nuôi dưỡng thực lực, hầu mưu đồ hành động lớn lao. Riêng việc hắn giá họa cho Đồ Lôi, có lẽ là vì giữa hắn và Đồ Lôi có một mối thâm thù gì đó. ý định của hắn quả hết sức tuyệt Nếu đưa Tứ Kỳ đối đầu với Đồ Lôi, thì thực có khác nào đối đầu với Lãnh Diện La Sát.
ông ta cất tiếng than dài, rồi nói thêm:
- Những lời nói này của ngu huynh, các vị nghe qua cho biết thì thôi, chớ nên tiết lộ ra ngoài làm gì. Với số người của Tứ Kỳ là n~lũlg nhân vật danh vọng thật cao, nhận xét mọi việc đêu sáng suốt, thế mà không tránh khỏi bị âu Dương Câu phỉnh gạt, như vậy, cũng đủ biết trong giới giang hô đầy dấy những sự gian manh xảo trá, bọn chúng ta quả thực không đáng kể vào đâu! Bỗng nhiên, bức màn cửa lay động, rồi từ ngoài có bóng người lách mình bước vào. Người ấy im lặng không lên tiếng nói gì cả, sắc mặt đăm chiêu, trông lạnh lùng như băng. Khi mọi người nhìn kỹ, thì thấy đấy là một văn nhân đứng tuổi, mình mặc áo trắng. Đi theo phía sau người văn nhân ấy còn có bốn lão già.
Ba người đều lộ sắc giật mình, nhanh nhẹn đứng phắt lên. Trình Nam Giang nói:
- Có phải năm vị đã đi lộn phòng rồi chăng?
Người văn nhân đứng tuổi bỗng đổi sắc mặt trở thành vui vẻ nói:
- Chúng tôi không hê đi lộn phòng! Tại hạ chính là Vô Tình Tú Sĩ mà các hạ vừa đê cập đến! Nói đoạn, người văn nhân đó lại lần lượt giới thiệu qua từng lão già một, cùng bước vào với mình.
Sắc mặt của Trình Nam Giang, Ngu Vạn Lý và Đoàn Thừa Tiên đêu không khỏi biến hẳn. Tất cả ba người đều cúi đâu thi lễ rất cung kính, miệng không ngớt xưng hô đối phương là lão tiền bối. Họ kéo ghế mời tất cả năm người cùng ngồi vào bàn.
Vô Tình Tú Sĩ mỉm cười:
- Các vị chớ nên thủ lễ. Tại hạ chỉ muốn hỏi một việc. Đấy là gã âu Dương Cầu mà các hạ vừa nói hiện giờ đang ở đâu?
Trình Nam Giang lộ sắc đắn đo trong giây lát, rồi đáp:
- Tại hạ và âu Dương Câu sau khi yến ẩm xong thì y ngỏ ý muốn tại hạ đưa hắn đi một đoạn đường. Vì âu Dương Câu là một con người lòng dạ thâm độc, trở mặt bất ngờ, nên tại hạ cũng không dám nghịch ý, phải đưa hắn đi. Khi đến vùng biên cảnh Tứ Xuyên, đầy rừng núi rậm rạp, thì chúng tôi có gặp một vị tăng nhân béo lùn tại Từ Vân Cổ Sát. âu Dương Câu bèn cho biết, y cần phải nghỉ lại đó ít hôm, nên tại hạ đã cáo lui trở vê.
Sắc mặt của Vô Tình Tú Sĩ vẫn đăm chiêu, gật đâu nói:
- Có lẽ ngôi Từ Vân Cổ Sát này là một nơi nhiêu tay võ lâm cao thủ đang tập hợp chăng?
Trình Nam Giang lắc đầu:
- Cũng chưa hẳn là thế, vì tại hạ để ý quan sát, trông thấy đám tăng nhân trong chùa đêu có vẻ rất tầm thường. Ngay đến vị tăng nhân béo lùn kia cũng không có điểm nào đặc biệt hơn người. Nhưng người tăng nhân này chỉ ở một mình, tại ngôi miếu nhỏ phía sau chùa mà thôi.
Kỳ Hồng Phi lấy làm lạ nói:
- Nếu thế thì quả là khó hiểu! Trình Nam Giang nói:
- âu Dương Câu là người mà tại hạ hiểu rất rõ về tâm tính. Y hành động rất khó lường, lại thích bày trò rối. Bề ngoài xem y như người đứng đắn, biết giữ nê nếp, nhưng kỳ thực thì xảo trá khôn lường khiến người chung quanh dù bị y hại chết cũng chẳng hê hay biết! Vô Tình Tú Sĩ nói:
- Nếu thế, thì nguồn tin cho rằng Đô Lôi là người chiếm được thanh Ngô Câu kiếm và pho Giáng Long kinh là hoàn toàn sai lạc rồi?
Trình Nam Giang lộ vẻ băn khoăn nói:
- Tại hạ không dám quả quyết bừa bãi, nhưng rất có thể âu Dương Cầu đã lấy được hai bảo vật đó, rồi loan tin đánh lạc hướng giá họa cho người khác! Vô Tình Tú Sĩ gật đầu:
- Các hạ nói có lý lắm. Tại hạ vì nhất thời thiếu sáng suốt nên bị âu Dương Cầu lừa phỉnh. Giờ đây, tại hạ có ý muốn nhờ các hạ đưa đường đến đó được không?
Trình Nam Giang bỗng nghe có tiếng Đào Gia Kỳ từ ngoài cửa sổ vọng đến:
- Trình lão sư cứ khảng khái nhận lời đi, tôi sẽ sai con két Thúy Vũ bí mật đưa đường. Riêng Ngu lão sư và Đoàn thiếu hiệp thì lưu lại thành Quảng Nguyên để chờ tại hạ chở vê! Đào Gia Kỳ dùng thuật Tầm quang truyện âm của Phật gia, nên những lời của chàng chỉ riêng có ba người nghe được, còn năm lão quái nhân nọ thì hoàn toàn không hay biết gì.
Bởi thế, Trình Nam Giang liên đáp:
- Tại hạ xin tuân lệnh. Nhưng tại hạ không tiện chạm mặt thẳng với âu Dương Cầu, xin tiên bối hiểu cho! Vô Tình Tú Sĩ liên lộ sắc tươi cười:
- Nếu thế, thì tôi xin có lời đa tạ trước. Tôi hứa sẽ không để cho âu Dương Cầu gặp mặt các hạ! Mộ Phụng Tường bỗng to tiếng:
- Nói đi là đi ngay! Trình Nam Giang liên cáo biệt với Ngu Vạn Lý và Đoàn Thừa Tiên, đồng thời, hẹn lại ngày gặp gỡ, rồi cùng năm lão quái nhân nọ bước ra khỏi hiệu Đạo Hương Cư....