Dương Thiên Hành đối với lời nói của Đào Gia Kỳ là trong vòng hai hôm chàng sẽ tìm được Hàn Thanh Quân trở vê, cũng không hoàn toàn tin tưởng. Bởi thế, không khí buồn bã đã làm ngột ngạt cả gian phòng, ai nấy đêu cảm thấy tâm trạng nặng nê như bị một phiến đá nghìn cân đè lấy.
Những thuộc hạ của Tam Kiệt, không ngớt ra ngoài dò xét. Nhưng, họ chỉ được biết là ở bên dưới ngọn Thiết Tháp Tự, có nhiêu xác chết, trong số ấy có cả Độc Thủ La Hán Pháp Vũ. Ngoài ra, lại còn có một án mạng khác là Trường Bạch Tam Hùng bị Thang Bà Tử sát hại trên quan lộ đi vê Châu Tiên Trấn. Những tin tức đó, đều hoàn toàn không có tương quan gì đến việc Hàn Thanh Quân bị mất tích cả.
Trạch Kỳ bỗng lên tiếng:
- Thang Bà Tử là ai? Người ấy trong võ lâm sao không nghe ai nói đến cả?
Bỗng ngay lúc ấy, ngoài hành lang có tiếng chân bước hối hả đến, nên Trạch Kỳ liên dừng câu nói lại. Mọi người trông thấy kẻ bước vào là một tên tửu bảo. Hắn vòng tay ra hết sức cung kính nói:
- Có một người tự xưng là Cửu Chỉ Lão Hóa Tử, đến xin ra mắt ba vị Yến Nam đại gia! Trạch Kỳ "ô" lên một tiếng, rối vội vàng đứng dậy nói:
- Ba anh em chúng ta nên cùng bước ra ngoài nghênh đón! Tên tửu bảo mới vừa bước ra khỏi cửa phòng, thì đã nghe một giọng cười thực to truyện đến:
- Lão Hóa Tử ta hễ đến là đến, chớ cân gì phải đưa đón cho rộn! Tiếng nói vừa dứt, thì có một bóng người cũng tràn vào đến nơi.
Người ấy tóc rối bời và đã bạc hoa râm, da mặt nhăn nheo, đôi mắt sáng ngời, mình mặc một chiếc áo dài màu lam, vá hàng trăm lỗ, nhưng giặt giũ rất sạch sẽ. Hai tay của người ấy thòng dài quá gối, nhưng bàn tay mặt thì mất đi một ngón, còn lại chín ngón kia đêu để móng dài thượt.
Yến Nam Tam Kiệt đã đứng dậy sẵn, nên vừa trông thấy người ấy đến liên cúi người thi lễ nói:
- Cửu Chỉ tiền bối giá lâm đến mà chúng tôi không kịp bước ra nghênh đón, xin lão tiền bối hãy rộng lòng tha lỗi cho, về chỗ thất lễ ấy! Dương Thiên Hành cũng vội vàng đứng lên thi lễ như Yến Nam Tam Kiệt.
Cửu Chỉ Thân Cái cất tiếng cười to nói:
- Hiện nay khắp cố đô Biện Lương đang ngột ngạt không khí chém giết. Cao thủ của hai phe hắc bạch đêu kéo nhau đến đây, chẳng mấy chốc thì nơi đây sẽ nổi trận phong ba hãi hùng. Lão Hóa Tử được một dịp may để mở rộng tầm mắt đó! Trạch Kỳ cung kính mời Cửu Chỉ Thần Cái ngồi vào ghế trên, rồi nói:
- Thật ít có dịp nào lão tiền bối lại bước chân vào giới giang hô, xem ra lão tiên bối chắc đã có ý định gì rồi, quả là một cái phước cho cả võ lâm! Cửu Chỉ Thân Cái lắc đâu nói:
- Việc rắc rối này, lão Hóa Tử không làm gì được. Vì nói là một vụ án hoàn toàn bí mật, khó bê nhận định ai phải ai trái. Phương chi, số người tham dự vào cuộc xô xát này đêu là những tên yêu tà ma đạo khét tiếng cả! Dương Thiên Hành buột miệng ho lên một tiếng.
Cửu Chỉ Thân Cái đưa mắt nhìn Dương Thiên Hành, rồi quay qua hỏi Trạch Kỳ rằng:
- Còn vị này là ai?
Trạch Kỳ nói:
- Đây là Dương Thiên Hành lão sư. Ông ấy hiện đang gặp phải một việc rối, mà chính anh em tại hạ cũng đành chịu bó tay! Cửu Chỉ Thần Cái không khỏi giật mình, nói:
- Một việc làm cho Yến Nam Tam Kiệt phải thúc thủ, thì việc ấy nào phải là tầm thường?
Trạch Kỳ nói:
- Dương lão sư hộ tống cho một người cháu gái tầm sư học đạo, nhưng không ngờ lại gặp một người giả danh lệnh sư muội, tức Thanh Vân Thần Ni để phỉnh gạt dẫn đi mất! Đôi mắt của Cửu Chỉ Thần Cái liên sáng ngời, mặt tràn đầy sắc giận, cười nhạt nói:
- Lại có một việc như thế hay sao? Thực lão hóa tử cũng khó mà tin được! Đột nhiên, ngay lúc ấy có một vật màu trắng, từ ngoài cửa sổ bay thẳng vào phòng, rồi rớt xuống mặt đất.
ú.ng Triệu Hùng vội vàng thò cánh tay ra, chụp lấy vật ấy, thì trông thấy đấy là một miếng giấy được vo tròn, nên không khỏi sửng sốt.
Trạch Kỳ nói:
- Ngươi hãy mở ta xem đấy là vật gì?
ú.ng Triệu Hùng liền mở mảnh giấy ra trông thấy bên trong có mấy dòng chữ:
"Kẻ mạo danh Thanh Vân Thần Ni theo tại hạ tìm hiểu, thì chính là Thang Bà Tử. Chỉ trong chốc lát đây, bà ta sẽ đến. Xin các vị hãy đề phòng cẩn mật, trông thấy bà ta thì nên ngưng ngay hơi thở, vì bà ta sở trường vê sử dụng chất độc vô hình.
Hàn cô nương hiện đã được cứu thoát, nhưng xin các vị hãy giữ bí mật, đừng nói ra. " ú.ng Triệu Hùng nhanh nhẹn xem qua xong thì liền trao cho Trạch Kỳ.
Trạch Kỳ nhận lấy, rồi cùng xem chung với Cửu Chỉ Thân Cái và những người xung quanh. Dương Thiên Hành biết tấm giấy ấy chính là của Đào Gia Kỳ viết, nên trong lòng hết sức vui mừng.
Nhưng lúc ấy, Cửu Chỉ Thân Cái bỗng nhìn thẳng ra cửa sổ, cất tiếng cười nhạt, rồi co tay búng thẳng ra năm đạo chỉ phong, trong khi người lão ta cũng tự nhiên bay bổng lên không, rồi xẹt thẳng ra ngoài cửa sổ nhanh như chớp.
Thì ra, kẻ đang rình ngoài cửa sổ chính là Thang Bà Tử. Bà ta không ngờ Cửu Chỉ Thân Cái lại thính tai lanh mắt đến thế, nên khi năm luông kình khí lạnh buốt cuốn tới nơi, bà ta mới ngã ngửa người vọt thẳng trở ra sân để tránh.
Cửu Chỉ Thân Cái vừa lướt ra đến nơi, thì liền đưa đôi mắt lạnh như băng, sáng như điện, nhìn chòng chọc vào mặt của Thang Bà Tử, rồi tiến lần từng bước một đến trước mặt đối phương.
Thang Bà Tử từ bấy lâu nay đã nghe tiếng tăm của Cửu Chỉ Thân Cái trong Vũ Nội Bát Kỳ, võ công cao cường tuyệt đỉnh, nên chăng dám xem thường, nắm sẵn chất độc vô hình trong tay, cười nhạt nói:
- Nếu lão Bà Tử ta đoán không lầm thì ông đây là Cửu Chỉ Lão Hóa Tử chứ gì?
Bà ta đã có sẵn ác ý nên định dụ Cửu Chỉ Thân Cái mở miệng ra, hâu thừa dịp đó, sẽ tấn công bằng chất độc vô hình cực kỳ nguy hiểm.
Nào ngờ, Cửu Chỉ Thân Cái im lặng không trả lời, khi tiến đến còn cách Thang Bà Tử ngoài một thước nữa thì nhanh như một luồng điện chớp, vung hai tay chồm tới chụp thẳng vào vai của Thang Bà Tử.
Thang Bà Tử hốt hoảng, lách mình để tránh liên tiếp hai ba lượt, nhưng thế chụp của Lão Hóa Tử vẫn bám sát bà ta như hình với bóng, không làm sao trốn thoát được. Bởi thế, mớ tóc bạc trên đâu của bà ta đều dựng đứng lên từng sợi một, nhanh nhẹn xoay mình thực rộng, rồi vận dụng đến chín phần mười nội lực vào đôi chưởng, phản công trở ra một cách ác liệt.
Cửu Chỉ Thân Cái cất tiếng cười nhạt, rồi biến thế chụp thành chưởng, xô thăng tới.
Khi hai luông chưởng lực chạm thẳng vào nhau, thì liền nổ lên một tiếng "ầm" vang dội, khiến thân hình của Cửu Chỉ Thần Cái không ngớt chao động. Trong khi đó, Thang Bà Từ cảm thấy đôi cánh tay bị tê buốt, khí huyết trong người đêu cuồng loạn, nên thừa dịp luồng chưởng phong hất bắn bổng luôn lên không bỏ chạy mất.
Cửu Chỉ Thần Cái nhanh nhẹn vung hai cánh tay, rồi vọt người bay bổng lên không, đuổi theo Thang Bà Tử.
Yến Nam Tam Kiệt không khỏi ngơ ngác nhìn nhau. Trạch Kỳ than:
- Thần Cái nhờ giành được phần chủ động, nên mới áp đảo được Thang Bà Tử, khiến bà ta không thể chống trả lại được. Nhưng xem ra võ công của Thang Bà Tử không phải là tầm thường, do đó việc Thần Cái đuổi theo như thế, vẫn chưa thể biết được là kiết hay hung! Dương Thiên Hành nói:
- Nếu thế, tại sao chúng ta không đuổi theo để tiếp ứng với Thân Cái?
Trạch Kỳ lắc đầu nói:
- Thân pháp của Thần Cái vô cùng nhanh nhẹn, chỉ e rằng chúng ta không làm sao đuổi theo kịp! - Nào có thể nói như thế được? Chúng ta cân phải cố gắng hết sức mình, bất luận là đuổi theo kịp hay không, chúng ta cân phải đuổi theo hâu tiếp một tay mới phải! Dứt lời, ông ta không chờ Trạch Kỳ trả lời, liên vọt thẳng người bay lên như một con hạc. Thế là Trạch Kỳ, ứng Triệu Hùng, Dương Thiên Hành đêu ùn ùn phi thân đuổi theo.
ooo Ngoại ô phía Bắc thành Khai Phong, cát vàng mênh mông nhìn mút mắt không thấy đâu là tận cùng. Dòng sông Hoàng Hà từ phía xa, trông như một sợi chỉ trắng. Từng cơn gió cuốn tới, tung cát bụi mù trời, rít vèo vèo khắp nơi.
Giữa bụi cát mịt mù ấy, thân hình của Yến Nam Tam Kiệt và Dương Thiên Hành khi ẩn khi hiện. Trời đã ngả bóng hoàng hôn khiến cảnh sắc trở thành xám ngắt, trông lại càng thê lương ảo não.
Chẳng mấy chốc sau, qua những cơn cát bụi bay tung mịt mù, Yến Nam Tam Kiệt và Dương Thiên Hành, đã bị phủ kín cát vàng từ mặt mày đến chân tay.
Trạch Kỳ nói:
- Xem ra không thể nào tìm được Thần Cái rồi. Có lẽ giờ phút này, Thần Cái đã quay trở lại khách sạn. Chúng ta chỉ sốt ruột đuổi theo vô ích mà thôi! Bỗng nhiên, có một giọng rên rỉ rất khẽ, từ phía sau một gò cát vọng lại Trạch Kỳ nghe rất rõ ràng, nên đôi mắt bỗng lộ vẻ kinh dị, nhanh nhẹn lao thẳng đến phía sau gò cát ấy.
Đến nơi, ông ta trông thấy từ trong gò cát ló ra nửa cái đầu người. Còn toàn thân người ấy, đều bị cát vàng phủ kín tất cả. Ông ta đưa mắt nhìn kỹ, thì thấy đấy rõ ràng là Cửu Chỉ Thần Cái chứ chẳng còn ai nữa.
ú.ng Triệu Hùng cũng như mọi người khác, đã hối hả chạy đến nơi. Họ nhanh nhẹn dùng tay bới cát vàng ra, đỡ Cửu Chỉ Thần Cái đứng lên hỏi:
- Cửu Chỉ tiền bối làm sao rồi? Có phải đã bị độc thủ của Thang Bà Tử không?
Trạch Kỳ vội vàng lấy ra một viên thuốc của ông ta bào chế đặc biệt cho Cửu Chỉ Thần Cái uống.
Sau đó, Cửu Chỉ Thần Cái liên vận dụng chân khí luân chuyển khắp người, rồi chớp đôi mắt, gượng cười nói:
- Thực phiền các vị đã đến kịp để tiếp cứu. Nếu chẳng phải thế thì lão Hóa Tử chắc là đã thực sự bị vùi thây dưới cát vàng rồi! Từ Vĩ Quang kinh hãi nói:
- Thang Bà Tử là người lợi hại đến thế hay sao?
Thân Cái lắc đâu nói:
- Chẳng phải thế, Thang Bà Tử đã bỏ chạy biệt tăm biệt dạng rồi.
Trong khi lão Hóa Tử định quay trở vê, thì bất ngờ gặp Vô Tình Tú Sĩ và Bắc Quốc Song Ma, gồm cả thảy bảy tám tên yêu tà, xúm nhau vây đánh lão Hóa Tử. Vì chân lực bị hao tổn quá nhiêu, lại bị trúng ba chưởng của bọn họ, nội tạng bị thương, hộc ra một búng máu, nên lão Hóa Tử bất đắc dĩ phải liêu chết thoát ra khỏi vòng vây. Nhưng chúng vẫn không chịu buông tha, kéo nhau đuổi theo mãi. Bởi thế, lão Hóa Tử bị kiệt sức, ngã khuy xuống đất, may mắn nhờ gió to tung bay cát bụi mù mịt, nên lão Hóa Tử mới tránh khỏi được độc thủ của chúng! Giọng nói của lão ta đã trở thành khàn khàn, chứng tỏ đã bị nội thương rất trâm trọng. Yến Nam Tam Kiệt trông thấy thế, trong lòng hết sức lo lắng.
Bỗng mọi người trông thấy Cửu Chỉ Thân Cái có vẻ sửng sốt, nói:
- Lạ thực, tuy là gió cuốn cát bay mù mịt, nhưng việc ấy vị tất đã ngăn được Vô Tình lão quỉ và đồng bọn. Giữa hắn và lão Hóa Tử có mối thù chết sống với nhau, chắc chắn hắn không khi nào lại chịu buông tha dễ dàng như thế. Lão Hóa Tử nghi rằng có một người nào đã ám trợ cho...
Trạch Kỳ nghe giọng nói của Cửu Chỉ Thân Cái mỗi lúc càng yếu dân, thì vội nói:
- Tiền bối chớ nên nói nhiều, mà tổn thương đến nguyên khí. Giờ chúng ta hãy trở về khách sạn để tiền bối có nơi yên tĩnh điều dưỡng, rồi nói gì sẽ nói sau! Cửu Chỉ Thân Cái lắc đâu, gượng cười nói:
- Nội tạng của lão Hóa Tử đã bị trọng thương, có lẽ sống không hơn ba mươi hôm nữa! Yến Nam Tam Kiệt và Dương Thiên Hành nghe thế không khỏi kinh hoàng.
Dương Thiên Hành bỗng lên tiếng:
- Xem kìa! Có ai đi đến như thế?
Vừa nói ông ta vừa đưa tay chỉ vê phía xa.
Yến Nam Tam Kiệt ngước mắt nhìn lên, quả trông thấy từ chốn tít mù của bãi cát vàng có một bóng người đang chạy bay tới như một luồng điện xẹt Khi bóng người ấy đã tiến đến gân, thì bỗng Dương Thiên Hành kinh ngạc kêu lên:
- Đào thiếu hiệp đây rồi! Quả nhiên, người ấy chính là Đào Gia Kỳ. Chàng vòng tay nói:
- Vì võ công của tại hạ kém cỏi, nên chỉ có thể dùng kế dương Đông kích Tây, để làm cho bọn người của Vô Tình lão quái kéo nhau bỏ đi, chứ chẳng còn một cách trợ lực hữu hiệu nào giúp cho Cửu Chỉ lão tiên bối nữa, nghĩ thật là xấu hổ! Cửu Chỉ Thần Cái xoay qua đôi tròng mắt nói:
- Người đã làm cho bọn Vô Tình lão quỉ bỏ đi, chính là thiếu hiệp hay sao? Thực là một con người can đảm! Nhưng chỉ đáng tiếc là lão Hóa Tử đây không sống được hơn ba mươi hôm nữa, nên không có cách gì để báo đáp ơn đó được! Đào Gia Kỳ nói:
- Lão tiền bối không thể chết được đâu! Cửu Chỉ Thần Cái không khỏi giật minh, nói:
- Cậu nói sao? Lão Hóa Tử không thể chết được? Làm thế nào tìm được linh dược để có thể cải tử hoàn sinh?
Đào Gia Kỳ nghiêm nghị nói:
- Nếu lấy Cửu chuyển phản hôn đơn thì có thể cứu sống lão tiền bối được không?
Thân Cái nghe thế, đôi mắt giương lên tròn xoe, lắc đâu gượng cười nói:
- Cái tên Cửu chuyển phản hồn đơn lão Hóa Tử đã có nghe từ lâu, nhưng nó chính là một thứ linh dược do Tục Mệnh Quỉ Y Ngôn Như Băng, một quái nhân trong võ lâm, đã khổ tâm bào chế. Con người ấy, tính tình lạnh lùng quái dị, hơn nữa, xem Cửu chuyển phản hồn đơn chẳng khác nào tính mạng của mình. Loại thuốc ấy lẽ cố nhiên có thể cứu được tính mạng của lão Hóa Tử, nhưng cậu làm sao tìm được nó? Nói thế chẳng qua là nói chơi thôi! Đào Gia Kỳ mỉm cười nói:
- Nếu trong vòng ba mươi hôm, vãn bối có thể hỏi Ngôn Như Băng xin được thuốc Cửu chuyển phản hồn đơn thì thế nào?
Cửu Chỉ Thần Cái không khỏi sững sờ, đưa mắt nhìn qua Đào Gia Kỳ một lượt nói:
- có lẽ cậu có ý định nhờ gì đến tôi chăng?
Đào Gia Kỳ nói:
- Vãn bối thì không có gì phải nhờ cả, nhưng vãn bối vừa cứu được hai cô nương ở trong Thủy Nguyệt Am của Thang Bà Tử. Hai cô nương ấy muốn xin vào làm môn hạ của Thanh Vân Thần Ni. Do đó, vãn bối muốn được lão tiên bối chân thành giúp đỡ...
Cửu Chỉ Thân Cái dời tia mắt về phía Yến Nam Tam Kiệt nói:
- Tệ sư muội là Thanh Vân, từ trước đến nay chưa hề có ý nghĩ muốn thâu môn đồ, nên việc này thực là khó. Tuy nhiên, có lời nói của lão Hóa Tử, thì bà ấy có thể nghe theo. Này cậu em, nước cờ ấy của cậu đi thật cao, nhưng lão Hóa Tử cần xem qua cho biết trước tư chất của hai con bé ấy như thế nào đã! Đào Gia Kỳ thò tay vào áo, lấy ra một chai bằng ngọc, trút ra lòng bàn tay một viên thuốc màu xanh biếc, mùi thơm ngào ngạt, nói:
- Xin lão tiền bối hãy dùng viên thuốc này trước, tuy nó không thể cải tử hoàn sinh được nhưng có thể giữ cho nội tạng của lão tiên bối không bị nguy kịch hơn! Cửu Chỉ Thần Cái nhận lấy viên thuốc bỏ vào miệng, ngửa cổ nuốt xuống, khen:
- Thuốc hay lắm! Tức thì, lão ta đã cảm thấy bên trong tạng phủ không còn đau đớn nữa, trên lồng ngực mát mẻ dễ chịu trong khi lão ta định hỏi lai lịch sư môn của Đào Gia Kỳ, thì bỗng thấy Đào Gia Kỳ chụm tay hú lên một tiếng dài...
Tiếng hú ấy rất trong trẻo, cao vút tận mây xanh, vang dội ra bốn phía, gây thành những tiếng hồi âm liên tiếp không ngừng.
Cửu Chỉ Thân Cái nghe qua tiếng hú ấy, thì đoán biết về nội công của người thiếu niên này đã tiến đến mức siêu tuyệt. Chắc chắn là một người có lai lịch không phải tầm thường, do đó, lão ta không khỏi lấy làm kinh dị.
Liền đó, bỗng thấy từ xa có hai bóng người xinh xắn chạy bay tới. Khi trông được rõ, đấy là hai cô gái trẻ đẹp.
Cửu Chỉ Thân Cái đưa đôi mắt sáng quắc, nhìn qua hai cô gái một lúc lâu, nói:
- Xương cốt của hai con bé này kể là khá lắm! Đào Gia Kỳ liên nói:
- Sao hai cô nương còn chưa lạy tạ Cửu Chỉ lão tiền bối đi? ông ấy đã bằng lòng giới thiệu hai cô nương vào làm môn hạ của Thanh Vân Thần Ni đó! Hai cô gái nghe qua, hết sức mừng rỡ, liên quì xuống đất cúi lạy Cửu Chỉ Thần Cái.
Cửu Chỉ Thân Cái đưa tay đỡ hai cô gái đứng lên rối quay về phía Đào Gia Kỳ cười nói:
- Này cậu em, đã hứa rối thì chắc chắn như đinh đóng cột, lão Hóa Tử sẽ đợi cậu tại Như Thị Am ở Long Môn Sơn trong vòng ba mươi hôm đó! Đào Gia Kỳ nói:
- Vãn bối tự tin mình sẽ làm được. Khi lấy thuốc vào tay xong vãn bối sẽ mang đến ngay! Cửu Chỉ Thân Cái cất tiếng cười to:
- Trong Ngũ Hành Cốc của Ngôn Như Băng, từ trước đến nay chưa hê có ai lọt vào. Thế mà cậu em lại tỏ ra rất hào hiệp đầy can đảm, khiến lão Hóa Tử cũng tự cảm thấy xấu hổ vô cùng, chỉ với sự kiện này, cũng đủ thấy vê sau, cậu em sẽ là một nhân vật cao tuyệt trong võ lâm, chứ không còn gì nghi ngờ nữa! Đào Gia Kỳ khiêm tốn nói:
- Đấy là lão tiền bối quá khen ngợi thôi! Cửu Chỉ Thần Cái lại quay vê Yến Nam Tam Kiệt nói:
- Bọn ma đạo trong võ lâm, tuy hiện nay đang kéo vê Khai Phong nhưng vì ý kiến của chúng đêu trái ngược nhau, bên trong không ngớt thầm kình chống, nên không thể thực sự câu kết với nhau được. Hiện nay, bọn chúng còn đang tìm hiểu về Hàn Thiết Quan âm, Giáng Long kinh và thanh Ngô Câu kiếm. Song, trước khi chúng tìm được bằng cớ cụ thể, thì chắc chắn chúng chưa dám hành động liêu lĩnh, do đó, trong vòng ba tháng trở lại đây, võ lâm còn tạm yên ổn được. Lão Hóa Tử sẽ dẫn hai con bé này đi đến Long Môn Sơn trước đã! Nói đoạn, lão ta vòng tay, tiếp rằng:
- Các vị hãy thận trọng. Sau này sẽ gặp lại nhau! Dứt lời, lão ta liền dẫn Hàn Thanh Quân và Đỗ Nguyệt Phân rảo bước đi về hướng cát bụi mù mịt, mỗi lúc một xa dân, chỉ còn trông thấy thân người bé nhỏ như hạt đậu, cuối cùng lẫn khuất trong bóng hoàng hôn mờ tối Yến Nam Tam Kiệt và Dương Thiên Hành bỗng không còn trông thấy Đào Gia Kỳ đâu nữa, nên không khỏi sửng sốt. Dương Thiên Hành ngạc nhiên nói:
- Đào thiếu hiệp đã đi đâu rồi?
Trạch Kỳ nói:
- Già đây xem cậu ấy là người lai lịch không phải tâm thường. Tuổi tuy nhỏ, mà tài học cao siêu, hành động khó đoán. Dương lão sư, ông có biết rõ lai lịch của cậu ấy hay không?
- Tôi cũng không rõ! Trạch Kỳ than dài:
- Hàng trăm năm nay, trong võ lâm chưa hê xảy ra những việc biến ảo ly kỳ như thế này. Đằng sau mỗi việc gì cũng có cả một nghi vấn khó hiểu.
Ngay như Đào thiếu hiệp đây, mắt già nhận xét cũng đã lầm rồi thì đừng nói gì đến những việc khác! Nói đoạn, ông ta bèn cùng mọi người đi trở vê thành Khai Phong dưới ánh hoàng hôn ảm đạm.
ooo Trên đường từ Mẫn Tri đi đến Đông Quan, mưa bụi rơi lất phất, không ngớt bay vào mặt khách bộ hành, khiến ai nấy đều cảm thấy mát mẻ dễ chịu.
Màu trời xám ngắt như tro. Hai bên vệ đường liễu non xanh mượt, không ngớt bay phất phơ trước gió. Trên con đường cát vàng không hê ướt át lấm bẩn, nhưng cát bụi chẳng còn tung bay khiến người đi đường lại càng cảm thấy sảng khoái.
Từ phía xa, có tiếng vó ngựa lốc cốc vọng đến. Tiếng vó ngựa ấy, không chậm không mau, có vẻ khoan thai lắm.
Chẳng bao lâu sau, trên đường đã xuất hiện một người ky mã, ung dung phi ngựa dưới mành liễu non.
Con ngựa có vẻ khỏe mạnh khôn ngoan, sắc lông từ đâu đến chân đều trắng như tuyết. Trong khi đó, người ngồi trên lưng ngựa lại có vẻ anh tuấn hào hoa. Người ấy mặt trắng như tô phấn, mày xếch cao tận chân tóc, mắt sáng tựa sao, môi hồng, răng trắng, mình mặc một chiếc áo dài màu lam biếc, tay câm một chiếc quạt xếp bằng lụa, phong độ trông thực cao sang.
Lúc ấy, trời vừa mới bình minh, trên đường đi khách bộ hành qua lại thưa thớt.
Nhưng bỗng từ phía xa, lại có tiếng vó ngựa râm rập như sấm vọng đến. Chẳng mấy chốc, trên đường đã xuất hiện một con ngựa phi nhanh như bay, từ xa tiến tới. Chẳng bao lâu, hai con ngựa đã so đầu với nhau.
Người ngôi trên lưng mới đến sau, bỗng ngạc nhiên "úy" lên một tiếng, rồi gò mạnh sợi cương, khiến con ngựa liên nhanh nhẹn đứng yên lại.
Người ấy cũng là một thiếu niên rất anh tuấn, mình mặc đồ võ gọn gàng, trên lưng giắt một thanh trường kiếm, dải lụa cột trên chuôi kiếm không ngớt tung bay theo chiêu gió, trông lại càng uy nghi. Tuy nhiên, nếu đem so sánh với người ngồi trên lưng con ngựa bạch kia, thì thực còn kém sút hơn nhiều.
Người thiếu niên vừa đến, cất tiếng cười to, rồi chắp tay nói:
- Xin chào ông anh! Nếu đôi mắt của tôi nhận xét không sai thì con ngựa của ông anh, chắc chắn là một giống long câu vô cùng quí giá, đi xa ngàn dặm như chơi. Tôn phủ đã nuôi được một con ngựa quí hiếm! Nói dứt lời, người ấy không ngớt tặc lưỡi khen ngợi.
Chàng thiếu niên ngồi trên lưng con bạch mã, mỉm cười nói:
- Đôi mắt của các hạ quả hết sức cao minh, con ngựa này đúng là một con thiên lý mã, nhưng chăng phải hàn xá nuôi từ nhỏ, mà chính là vừa mua được từ trong tay của một gã lái ngựa với giá tiên trăm nén vàng! Người ấy đáp rằng:
- Đấy quả là một dịp may! Con ngựa này có thể gặp bất ngờ chứ không làm sao đi tìm cho ra được! Dừng câu nói lại trong giây lát, người thiếu niên ấy lại tiếp:
- Bình sinh tại hạ rất thích ngựa, nhưng bấy lâu tìm tòi vẫn không có kết quả! Nói đến đây, y cất tiếng cười to rồi hỏi:
- Ông anh tôn tính là gì?
- Tại hạ họ Đào, thảo tự gọi là Gia Kỳ. Còn các hạ, có thể cho biết tên được hay không?
Người thiếu niên mặc võ phục mỉm cười nói:
- Tại hạ gọi là Lê Ngọc Hàng. Ông anh hiện giờ định đi về đâu?
Đào Gia Kỳ nói:
- Tại hạ định đi đến Tứ Xuyên một chuyến! Lê Ngọc Hàng nói:
- Con ngựa của ông anh, người trong giang hồ không ai trông thấy mà không ao ước. Rất có thể họ sẽ sinh tâm cướp đoạt. Thế nhưng ông anh lại tỏ ra ung dung tự tại, chắc chắn là người có võ công cao cường lắm thì phải?
Đào Gia Kỳ mỉm cười nói:
- Trong vấn đề này, các hạ đã lâm rồi! Tại hạ quyền cước vụng về, đâu thể nào là người võ công cao cường được? Nhưng, tính ngựa vốn lúc nào cũng trung thành với chủ, kẻ khác dù có cướp được cũng vô dụng. Nếu các hạ không tin thì hãy thử xem cho biết! Lê Ngọc Hàng đưa mắt nhìn qua con bạch mã một lượt nói:
- Vê điểm này, tại hạ thực khó tin! Đào Gia Kỳ mỉm cười, nhảy xuống ngựa, đưa sợi cương đến trước mặt Lê Ngọc Hàng nói:
- Chỉ nói suông thì không biết được sự thực, xin mời các hạ hãy thử qua một lần! Lê Ngọc Hàng nhận lấy sợi cương, nhanh nhẹn nhảy xuống lưng ngựa mình, rồi lắc vai vọt lên mình con thiên lý mã của Đào Gia Kỳ.
Nào ngờ, bàn tọa của y mới vừa đặt xuống yên ngựa thì con tuấn mã ấy đã búng hai chân sau, nhảy vọt lên khiến Lê Ngọc Hàng không kịp đê phòng, cả thân người bị hất bắn lên cao trên dưới ba trượng.
Cũng may là Lê Ngọc Hàng biết võ nghệ nên khi bị hất bắn lên, y liền nhào lộn thân mình, rồi đáp nhẹ nhàng trở xuống, mặt lộ sắc kinh hãi, cười nói:
- Lời của ông anh quả không ngoa! Thần mã vốn biết chủ mình, nên người lạ không làm sao cưỡi được. Tại hạ có hành động xúc phạm, xin ông anh bỏ lỗi cho! Đào Gia Kỳ nói:
- Không dám! Các hạ nếu có việc gấp thì xin hãy đi trước, chớ vì tại hạ mà chậm trễ công việc.
Lê Ngọc Hàng mỉm cười nói:
- Có phải ông anh định đuổi khách khéo không?
Đào Gia Kỳ nói:
- Tại hạ nào có ý ấy! Lê Ngọc Hàng nói:
- Tại hạ vì đi đường một mình cảm thấy cô độc buồn tẻ, nên mới giục ngựa phi nhanh như thế. Nhưng, giờ đây gặp được ông anh, tại hạ lấy làm mừng rỡ, nếu ông anh không chê, thì chúng ta cùng làm bạn đồng hành được không?
Đào Gia Kỳ đáp:
- Tại hạ xin tuân mệnh! Dứt lời, hai người giục ngựa sánh đôi phi tới, nói cười vui vẻ. Lê Ngọc Hàng tuyệt đối không nói đến võ công, mà chỉ đê cập đến văn chương cũng như thắng cảnh mà mình đã biết.
Riêng Đào Gia Kỳ thì ăn nói dí dỏm khiến Lê Ngọc Hàng không ngớt ôm bụng cười ngất.
Sau khi hai người qua khỏi vùng Sơn Dương, trên đường đi thỉnh thoảng họ có gặp nhiêu nhân vật giang hồ qua lại. Số người ấy đối với Lê Ngọc Hàng tỏ ra hết sức cung kính, kiêng nể.
Lê Ngọc Hàng bỗng quay về Đào Gia Kỳ cười nói:
- Ông anh chớ trông thấy họ tỏ ra hết sức cung kính tôi như thế mà lầm, thực ra trong lòng họ hết sức oán ghét và lúc nào cũng tìm cách đẩy tôi vào cõi chết cả! Đào Gia Kỳ lấy làm lạ nói:
- Lời nói ấy có nghĩa làm sao? Thực tại hạ không hiểu được! Lê Ngọc Hàng lần đầu tiên lộ sắc buồn bã, cất tiếng than và nói:
- Nhà của tại hạ Ở tại Tinh Tử Sơn, cách đây mấy trăm dặm đường.
Tiên phụ là Tỳ Bà Thủ Lê Bàn, một quái kiệt ở vùng Quan Trung trước đây, danh tiếng lẫy lừng khắp vùng phía Nam Thiểm Tây, hai phe hắc bạch nghe đến đêu phải khiếp phục. Khi tại hạ mới vừa lên tám thì đã được Nhạn Thang Long Tru cư sĩ thu làm môn hạ. Nhưng chăng ngờ năm năm trước đây, một người anh cùng cha khác mẹ với tại hạ sai người đưa đến một phong thư cho biết cha tôi đã lâm bệnh mà mất, đông thời, kèm theo lời trối của cha tôi, dặn nếu học chưa thành tài thì không cho phép trở vê chịu tang.
Đấy là một việc rất trái luân lý. Song, gia sư cũng cương quyết không cho tại hạ xuống núi trở vê nhà. Tại hạ có hỏi gia sư tại sao như vậy, thì gia sư chỉ nói khéo là cần phải chịu khó rèn luyện cho tài nghệ đi đến chỗ thành tựu thì mới không phụ lòng của cha ngươi. Sau khi tiên phụ đã chết, gia sư chẳng hê lộ sắc vui cười bao giờ, đồng thời, cũng không hê rời khỏi Nhạn Thang một lần nào cả...
Đào Gia Kỳ nghiêng tai lắng nghe, cảm thấy trong việc ấy có nhiều điêu đáng nghi ngờ.
Lê Ngọc Hàng buồn bã cười nói:
- Thế rồi, ba tháng trước đây, gia sư bỗng nhiên rời núi ra đi, tại hạ chờ đợi ngoài một tháng vẫn chưa thấy gia sư trở vê, nên mới quyết định trở vê thăm nhà một chuyến. Nhưng dọc đường tại hạ được một trợ thủ đắc lực của tiên phụ trước kia, gửi thư cảnh cáo bảo tại hạ chớ nên trở vê Tinh Tử Sơn, vì người anh khác mẹ của tại hạ đang có ý hãm hại tại hạ.
Đào Gia Kỳ ngắt lời hỏi:
- Các hạ đã xa rời quê hương lâu như thế, vậy tại sao trên đường đi, số nhân vật giang hồ chung quanh đêu tỏ ra kính sợ các hạ như thế? Có lẽ nào bọn họ vẫn còn chưa nhận ra các hạ hay sao?
Lê Ngọc Hàng cười nhạt nói:
- Trong khi tại ha chưa về đến quê nhà thì người anh khác mẹ ấy đã hay tin rồi. Dọc đường đi, tại hạ đã gặp được nhiêu thủ hạ trước đây của tiên phụ, do đó, hình dáng của tại hạ đã được họ đồn đại ra khắp vùng phía trong quan ải, thử hỏi có ai lại không biết? Tuy thế, ông anh thấy có người nào dám dừng chân lại nói chuyện với tại hạ không?
Đào Gia Kỳ sửng sốt nói:
- Chuyện gia đình của các hạ, người ngoài khó hiểu được, thế tại sao lệnh huynh lại kiêng sợ như vậy?
Lê Ngọc Hàng cười nhạt, nói:
- Đấy chính là chỗ tại hạ cân phải tìm hiểu cho rõ. Theo sự phán đoán của tại hạ, thì cái chết của tiên phụ có nhiêu điểm thực đáng nghi ngờ.
Người anh khác mẹ của tại hạ, tuy là con gióng thứ, nhưng rõ ràng có ý muốn áp đảo gióng chính! Đào Gia Kỳ không tiện tán đông một cách cẩu thả, nên trâm ngâm suy nghĩ một lúc.
- Theo ý của tại hạ thì vấn đê này không phải chỉ đơn giản như thế! Nói đến đây, chàng khẽ mỉm cười rối tiếp:
- Phương chi, trong việc này lắm điều rắc rối, không cho phép tại hạ suy đoán bừa bãi! Lê Ngọc Hàng lộ sắc chân thành nói:
- Giữa các hạ và tại hạ tuy vừa gặp nhau, nhưng xem như đôi bạn quen biết đã lâu. Trong khi tại hạ một tay vỗ khó kêu, các hạ nỡ không chỉ dạy cho?
Vừa nói, đôi mắt của Lê Ngọc Hàng vừa ngấn lệ lóng lánh.
Đào Gia Kỳ trông thấy thế, hết sức cảm động nói:
- Tại hạ tài nghệ kém cỏi, nên chỉ e rằng không thể giúp đỡ được một cách hữu hiệu. Nhưng, xin các hạ chớ quá sốt ruột, hãy thong thả chờ xem mọi việc diễn biến thế nào, rồi sẽ quyết định cách đối phó sau. Tại hạ chỉ sợ rồi đây chúng ta sẽ gặp nhiêu việc rắc rối khác, làm cho các hạ phải bận rộn lây! Lê Ngọc Hàng liền cất tiếng cười to:
- Tại hạ biết ông anh là người không phải tầm thường, nên mới dám có lời câu xin giúp đỡ. Ông anh là người tài hoa được ẩn kín, không hề tỏ lộ ra ngoài, nếu chẳng phải là người tài nghệ cao thâm, thì đâu thể nào đạt đến mức như vậy?
Đào Gia Kỳ nói:
- Tại hạ chỉ e rằng sau này các hạ phải thất vọng đó thôi! Lê Ngọc Hàng khẽ mỉm cười, im lặng không nói gì cả.
Sau đó, hai người liên ra roi giục ngựa phi nhanh tới. Dưới bóng tà dương, đã trông thấy được khói lam từ xóm dân cư bốc lên, xa xa ở phía trước mặt.
Lê Ngọc Hàng đưa roi lên chỉ:
- Vê phía trước mặt chẳng bao xa là một thị trấn tại cửa sông Hán Hà.
ở phía Bắc của thị trấn ấy, có một hiệu Vạn Lý Hương Tửu Lầu chẳng những là nơi thức ăn ngon, mà phòng ngủ sạch sẽ, anh em ta nên cùng đến đó nghỉ ngơi một đêm đã! Hôm ấy còn cách ngày Đoan Ngọ khá xa nên Đào Gia Kỳ cũng chưa vội lên đường đến địa điểm đã hẹn. Hơn nữa, trong chuyến đi đến Ngũ Hành Cốc tại miền trung vùng Tứ Xuyên, cân phải xếp đặt thực chu đáo, nên mọi việc cũng chưa vội lắm. Bởi thế, chàng liên mỉm cười nói:
- Nếu thực sự có được một nơi rượu thịt thực ngon lành như thế thì còn chi quí báu hơn. Tại hạ vừa nghe là đã thèm rỏ dãi rồi! Hai con ngựa phi rất nhanh, nên chỉ trong chớp mắt là đã tiến vào thị trấn. Thị trấn này có hàng nghìn nóc gia, dân cư trù mật. Trên đường phố, hiệu buôn đứng san sát, người qua lại đông đảo. nên mặc dù đường sá rộng rãi, nhưng xem qua tựa hồ như rất chật chội vậy.
Hai người liền nhảy xuống dẫn ngựa, tiếp tục đi tới, chẳng bao lâu đã đến một chiếc cửa tròn xây bằng gạch ở cạnh phía trái gian Vạn Lý Hương Tửu Lâu. Tức thì, bọn hâu bàn trong hiệu liền chạy ra dẫn ngựa vào một cái sân ở phía sau.
Lê Ngọc Hàng cười nói:
- Nơi đây là phòng sang nhất, ông anh xem có vừa lòng không?
Đào Gia Kỳ ngửa mắt nhìn lên, trông thấy nơi ấy có một dãy hoa sảnh, cửa nẻo xinh đẹp. Hai bên hoa sảnh đêu có phòng rộng rãi, bên ngoài lại có một bồn hoa nhỏ, sắc hồng tía đủ loại, đang đưa nở thực là xinh tươi.
Hai người bước vào gian hoa sảnh, thấy bên trong bài trí thật khéo léo.
Tất cả vật dụng đêu làm bằng một thứ gỗ đỏ quí giá, trên tường treo la liệt những bức tranh và chữ viết thực có giá trị, khiến ai nhìn đến cũng phải khoan khoái trong lòng. Bởi thế, Đào Gia Kỳ liên gật đầu nói:
- Phòng này được lắm! Lê Ngọc Hàng liên bảo bọn hầu bàn mang rượu thịt đến. Bọn này tuân lệnh bước ra, khép cửa lại rất chu đáo.
Trong khi hai người định ngôi vào ghế nghỉ ngơi, bỗng nghe phía ngoài hoa sảnh có tiếng gió rít vèo vèo, nên Đào Gia Kỳ không khỏi giật mình sửng sốt.
Lê Ngọc Hàng mỉm cười nói:
- Đôi tai ông anh quả thực hết sức thính! Nói đoạn, Lê Ngọc Hàng lại ngước mặt lên tiếp:
- Hãy bước vào! Liên đó, cửa gian hoa sảnh được xô ra, từ bên ngoài bước vào một lão già tuổi độ ngũ tuân, sắc mặt vàng nhạt, mắt tượng mày thưa, dưới cằm có ba chòm râu ngắn, lưng giắt một lưỡi kim đao to bản, dáng điệu trông thưa uy nghi.
Ngoài ra, lại còn có một người lùn bé đâu trọc cằm nhọn, đôi mắt nhỏ chiếu ngời ánh sáng, đi đứng thực là lanh lẹ.
Lê Ngọc Hàng nói:
- Tại hạ xin giới thiệu để các vị được biết với nhau! Nói đoạn, chàng liên nhìn vê phía Đào Gia Kỳ, đưa thẳng bàn tay ra, nói tiếp:
- Tôi xin giới thiệu với ông anh, các người này đêu là trợ thủ đắc lực của tiên phụ trước kia! Kế đó, Lê Ngọc Hàng lại đưa tay chỉ vê phía lão già mặt vàng nhạt, giới thiệu tiếp:
- Vị này là Trầm Chúc sư thúc, còn vị kia là Triệu Trọng Minh thúc phụ của tại hạ! Nói đoạn, chàng lại quay vê phía hai người mới vừa bước vào, nói:
- Còn đây là một người bạn mới quen biết của tiểu điện, tức Đào thiếu hiệp! Trâm Chúc và Triệu Trọng Minh liền vòng tay thi lễ với Đào Gia Kỳ.
Triệu Trọng Minh nói:
- Lệnh huynh hay tin hiền điện trở về, tuy bề ngoài tỏ ra rất vui mừng, chẳng thấy có điêu gì khác lạ, nhưng theo già đoán biết thì bên trong lệnh huynh đối với việc hiên điện trở vê hết sức lo ngại, chẳng khác nào như bị gai đâm vào lưng. Bởi thế, lệnh huynh đã phái nhiêu cao thủ kéo nhau xuống núi, dường như định chờ hiên điện vừa trở vê đến, thì ra tay ám hại, hầu trừ đi mối họa vê sau! Đôi mày lưỡi kiếm của Lê Ngọc Hàng khe cau lại, cười nói:
- Việc ấy tiểu điện đã biết. Nếu anh ấy chưa giết chết được tiểu điện thì vẫn chưa ăn ngon ngủ yên. Dường như anh ấy có sự giao du chặt chẽ với bọn ma đạo nào đó, vậy chẳng hay Triệu thúc phụ có do biết được hay chăng?
Triệu Trọng Minh lắc đầu nói:
- Lệnh huynh là người lòng dạ sâu hiểm, từ trước đến nay không hề tiết lộ việc ấy bao giờ. Tất cả những bằng hữu trong giới giang hô đến viếng núi, hành tung đêu hết sức bí mật. Già đây chỉ biết có một mình Từ Long Tướng là giao du thân mật với lệnh huynh mà thôi.
Đào Gia Kỳ nghe thế không khỏi giật mình.
Đột nhiên, Lê Ngọc Hàng bỗng cất giọng cười nhạt, rối nhanh nhẹn vung chưởng lên, đánh thăng ra ngoài cửa. Tức thì, ba món ám khí trông như ba vì sao, liên chui qua khe hở, lao vút ra ngoài như những luồng điện xẹt Liên đó, nghe bên ngoài cửa có một tiếng "hự" khô khan bé nhỏ vọng vào Lê Ngọc Hàng lắc mạnh đôi vai, lao thẳng nhanh ra cửa, nhưng chỉ còn thấy mặt đất rơi lại mấy chấm máu đỏ, trong khi kẻ lạ mặt đã nhanh nhẹn chạy thoát đi đâu mất cả hình bóng.
Lê Ngọc Hàng bước trở vào gian hoa sảnh, với sắc mặt lạnh lùng.
Trầm Chúc nói:
- Có lẽ đấy là những hành động mở đâu cho nhiều việc rắc rối về sau.
Hai già không tiện ra mặt giúp đỡ hiên điện, mà chỉ có thể ẩn kín để ngầm ám trợ mà thôi. Mong hiên điện cần phải thận trọng lắm mới được! Lê Ngọc Hàng nói:
- Xin nhị vị thúc phụ cứ tự tiện! Trầm Chúc và Triệu Trọng Minh liên giã từ, quay người bước lui ra.
Đào Gia Kỳ lấy làm lạ hỏi:
- Hai ông ấy đến đây, lệnh huynh chẳng nghi ngờ hay sao?
Lê Ngọc Hàng cất tiếng than và nói:
- Anh ấy nào chẳng nghi, nhưng không thể sát hại được hai ông một cách vô bằng cớ. Phương chi, việc hai ông đến đây viếng thăm tại hạ là điêu hợp tình hợp lý. Do đó, anh ấy dù có nghi ngờ cũng chẳng làm gì được! Bỗng nhiên, một tên hâu bàn từ ngoài hối hả bước vào, tay câm một phong thư, cúi mình tươi cười nói:
- Có một gã đàn ông to lớn, mang phong thư này đến, bảo con đem vào đưa tận tay cho ông! Lê Ngọc Hàng nhận lấy, đưa mắt nhìn qua phong bì, thì buột miệng cười nhạt, rồi khoát tay ra lệnh cho tên hầu bàn lui ra.
Đào Gia Kỳ liếc thấy dòng chữ viết bên ngoài phong bì đề:
"Kính gửi Ngọc Hàng nhị đệ" và phía dưới lại có một dòng chữ "Tiểu huynh Kim Hành gửi" Lê Ngọc Hàng cũng không muốn giấu Đào Gia Kỳ nên liên xé ngay phong thư ra xem, rồi lại cất tiếng cười nhạt, đọc to:
- Chẳng mấy chốc đã xa cách nhau đến mười năm, anh lúc nào cũng hết sức mong nhớ em. Tình huynh đệ như tay chân, thử hỏi làm thế nào mà quên nhau được...?
Đào Gia Kỳ cũng đưa mắt nhìn thẳng vào bức thư. Trong khi đó, Lê Ngọc Hàng lại đọc tiếp:
- Cái chết của cha trước kia, chính là bị kẻ thù ám hại. Trong lúc lâm chung, cha có dặn anh phải thận trọng trong mọi việc làm, phải tìm ra hung thủ để trả thù. Nhưng hiện nay kẻ thù lúc nào cũng có ý nghĩ nhổ cỏ tận gốc, bởi thế, anh và em đêu nằm trong danh sách của chúng diệt trừ. Vì vậy, hiền đệ không thể trở về nhà được, mà phải cố gắng bảo tôn cho nhà họ Lê một người lo việc tế tự, chính vì kẻ thù luôn luôn theo dõi, mà tiểu huynh lúc nào cũng sống trong cảnh phập phồng lo sợ, rút đầu thun cổ, chẳng dám đi đâu cả Vì nghĩ đến những trách nhiệm xa, nên tiểu huynh phải nhẫn nhục chứ chăng còn cách nào khác hơn.
Hôm nay hiên đệ không nghe theo mệnh lệnh của cha, đi ngàn dặm trở vê quê hương. Chính vì thế, nghe đâu bọn thù địch đã phái nhiêu tay cao thủ theo dõi để ám hại hiên đệ, vậy hiên đệ phải để ý kẻo bị chúng thanh toán Đến đây, Lê Ngọc Hàng không ngớt cất tiếng cười lạnh lùng nói:
- Thực là đây dấy những lời nói nhân nghĩa đạo đức. Nếu anh ấy thực sự có cái tình huynh đệ thủ túc, thì tại sao không đích thân tìm đến, để hộ tống cho tôi trở vê núi?
Vừa nói, Lê Ngọc Hàng vừa đưa mắt nhìn vào bức thư, đọc tiếp:
- Tiểu huynh vốn có ý đích thân đến đón hiền đệ về, nhưng khổ nỗi vì cuối năm vừa rồi, tiểu huynh bị kẻ thù ám hại, chân trái đến nay vẫn còn tê dại chưa hết, không thể đi đứng được, nên đành phải thôi. Việc ấy, ngoài vài ba người thân tín được biết, còn thì tiểu huynh đêu giấu kín tất cả mọi người, đến ngay cả số người ở Kim Sơn cũng vậy. Từ đó đến nay, anh ít khi đi ra ngoài, lúc nào cũng âm thầm uất hận...
Lê Ngọc Hàng lấy làm lạ nói:
- Tại sao hai vị thúc phụ cũng không được biết là anh ấy bị tê liệt một chân?
Đào Gia Kỳ nói:
- Thì cứ tin như thế đi cũng được! Lê Ngọc Hàng đưa đôi mắt ngơ ngác nhìn Đào Gia Kỳ hỏi:
- Anh ấy có ý định gạt tôi, như vậy là có mưu toan gì chăng?
Đào Gia Kỳ mỉm cười nói:
- ý của tại hạ là muốn nói mình không thể không tin, mà cũng không thể hoàn toàn tin hẳn! Trong khi hai người đang chuyện trò, thì tên hầu bàn lại bước vào, tay bưng sáu món ăn và rượu lên một chiếc bàn tròn, đặt chính giữa hoa sảnh, so đũa róc rượu xong, thì liên bước lui trở ra.
Lê Ngọc Hàng cười to:
- Sau này nếu có gian nguy thì anh em ta giúp đỡ nhau, còn đêm nay sẵn rượu thịt, thì hãy vui say thuốc đã! Này, tại hạ xin kính cho ông anh một ly đây! Đào Gia Kỳ cúi đầu nhìn sắc rượu, trông thấy màu rượu trong veo xanh biếc, mùi thơm sực mũi, thì buột miệng khen rằng:
- Quả là rượu ngon! Trong khi đó, trong đầu óc chàng bỗng lóe lên một ý nghĩ, nên định mở miệng nói thẳng ta với Lê Ngọc Hàng, thì bỗng đâu có một tiếng "xoạt" tức thì vật ấy ghim cứng vào gốc cột.
Hai người không khỏi giật mình, đưa mắt nhìn kỹ, trông thấy đó là một mũi tên nhỏ, sau đuôi mũi tên có kẹp một cuộn giấy tròn. Lê Ngọc Hàng liền nhanh nhẹn lướt tới, thò tay nhổ lấy mũi tên, rồi lại nhảy trở về chỗ cũ một cách nhẹ nhàng, gỡ cuốn giấy nhỏ ấy ra xem, thấy viết:
"Trong rượu và thức ăn đều có chất độc, chớ đụng đến môi. " Bên dưới dòng chữ ấy còn có lý một chữ "Triệú.
Lê Ngọc Hàng liền cất tiếng "hứ" lạnh lùng, rồi lướt nhanh ra khỏi gian hoa sảnh.
Đào Gia Kỳ thầm nói:
"Thực là nguy hiểm! " Kế đó, chàng thò vào áo lấy ra một chiếc túi nhỏ bằng lụa, rồi dở nắp bầu rượu thọc chiếc túi ấy vào ngâm một lúc mới lấy ra, cất trở vào áo.
Chẳng mấy chốc sau, Lê Ngọc Hàng lại nhanh nhẹn trở vào gian hoa sảnh, sắc mặt giận hầm hầm.
Đào Gia Kỳ nói:
- Các hạ vừa đi đâu thế?
Lê Ngọc Hàng cười nhạt nói:
- Tại hạ có ý định giết tên hâu bàn ấy đi, nhưng suy nghĩ kỹ lại, thấy nói chẳng qua là kẻ bị sai khiến, có giết chết nó cũng chẳng ích gì, nên mới quay trở vê! Vừa nói, y vừa đưa mắt nhìn số rượu thịt bày trên bàn, nói giọng hối - Vì tại hạ mà suýt nữa ông anh đã phải chịu khổ...
Đào Gia Kỳ bỗng cất tiếng cười to:
- Các hạ chẳng nghe người ta bảo có rượu lúc nào say lúc ấy sao? Vậy ta dại gì mà không uống?
Liền đó, Đào Gia Kỳ lấy hai ly rượu róc đây vừa rồi, đổ trở vào bâu, rồi lại róc trở ra hai ly khác. Lê Ngọc Hàng trông thấy thế, ngơ ngác không hiểu Đào Gia Kỳ định làm gì cả.
Đào Gia Kỳ một tay bưng bầu rượu, một tay bưng ly, kê lên miệng rồi ngửa cổ uống một hơi cạn cốc. Xong chàng lại róc thêm một ly đầy, và cứ thế chàng uống cạn luôn ba ly! Lê Ngọc Hàng muốn đưa tay ngăn cản, nhưng không còn kịp nữa, bởi thế, y trợn mắt, líu lưỡi, tái nhợt hẳn sắc mặt vì sợ hãi.
Đào Gia Kỳ trông thấy thế, liên phì cười nói:
- Uống không chết đâu, các hạ cứ việc dùng. Trái lại, nếu chúng ta không cho dính đến môi, thì tính mạng của Triệu thúc phụ sẽ nguy hiểm đến nơi...
Tiếng nói của chàng mỗi lúc một nhỏ dân, tiếp:
- Chốc nữa đây, nếu có người đến dò xét, thì các hạ và tôi nên giả vờ bị hôn mê bất tỉnh, hầu nhờ đó chúng ta sẽ phanh ra manh mối kẻ chủ mưu! Nói dứt lời, chàng bèn cầm đũa gắp thức ăn bỏ vào miệng nhai chóc chách, khen ngon không ngớt lời.
Lê Ngọc Hàng cũng là người có nhiêu mưu lược, nhưng nếu đem so sánh với Đào Gia Kỳ thì quả thực còn kém xa một trời một vực. Tuy nhiên, vừa nghe qua câu nói của Đào Gia Kỳ, thì y cũng đã hiểu được thâm ý của chàng trong việc này, nên nghĩ thầm rằng:
"Người anh ác nghiệt của ta, đối với hai vị thúc phụ họ Triệu và họ Trầm, lúc nào cũng nghi ky và sợ sệt, nhưng vì hai vị thúc phụ này luôn luôn tỏ ra trung thành với anh ta, nên anh ta không làm sao có lý do để trù được, mặc dầu biết thái độ của hai vị thúc phụ ấy hoàn toàn giả dối. Bởi thế, anh ta cố ý tiết lộ cho hai vị thúc phụ ấy biết, trong rượu thịt này có bỏ thuốc độc... Hừ, rất đúng không sai tí nào cả! " Nghĩ đến đây, y bèn đưa ngón tay cái lên, tỏ ý khâm phục Đào Gia Kỳ.
Sau đó, y cũng cầm đũa gắp thức ăn và uống rượu tự nhiên, không ngớt cười nói vui vẻ.
Tuy vậy, trong lòng y vẫn băn khoăn lo ngại, vì không rõ trong rượu thịt này thực sự có thuốc độc hay không? Nếu có thuốc độc thì tại sao Đào Gia Kỳ lại không sợ? Anh ấy vì mình mà bị mất mạng đi, thì chẳng hóa ra kém trí lắm sao?
Nhưng qua giọng nói của Đào Gia Kỳ, thì dường như trong rượu thì này đối phương chưa có bỏ thuốc độc?
Y không ngớt băn khoăn nghĩ ngợi, không hiểu ra sao cả. Từ trước đến nay, thực chưa có lần nào y lại thấy lo lắng đến như thế này?
Đào Gia Kỳ tuy ngồi ăn uống một cách ung dung, nhưng thực ra trong đầu óc chàng cũng không ngớt nghĩ ngợi. Chàng vốn không muốn nhúng tay vào những chuyện không đâu như thế này, phương chi, đối với lai lịch của Lê Ngọc Hàng, chàng chưa được biết ra sao cả. Hai người chỉ bất ngờ gặp quen nhau qua cái duyên bèo nước, vậy đâu làm sao xem như bạn tri kỷ được?
Nhưng theo lời nói của Triệu Trọng Minh, thì Lê Kim Hành có sự giao du mật thiết với Từ Long Tướng, vậy rất có thể bọn họ là gian đảng với nhau. Như vậy Đào Như Hải cũng chắc chắn ở gần đâu vùng này. Dựa vào đó để phán đoán, thì cái chết của người cha Lê Ngọc Hàng có thể dính líu đến Đào Như Hải.
Chính vì nghĩ thế, nên chàng quyết tâm tìm hiểu vê nguyên nhân cái chết của vị thân sinh ta Lê Ngọc Hàng.
Chàng đưa mắt nhìn lên, trông thấy Lê Ngọc Hàng thỉnh thoảng cũng đưa mắt nhìn mình, nên biết nỗi băn khoăn của anh ta bèn mỉm cười nói:
- Tại hạ tuy võ công kém cỏi, nhưng phán đoán mọi việc chẳng hê sai, xin các hạ ngó theo cử chỉ của tại hạ mà hành động thì được rồi! Chẳng mấy chốc, thức ăn trong ớ a đều sạch trơn, Đào Gia Kỳ giả vờ như còn muốn ăn nữa, nên to tiếng gọi bọn hầu bàn đến.
Tức thì, một tên hầu bàn bước vào với sắc mặt đầy vẻ băn khoăn. Hắn trước tiên liếc mắt nhìn qua trên bàn, sau đó, khóe miệng hắn liền hiện lên một nụ cười kín đáo, khó ai nhận xét được. Cuối cùng hắn bèn cúi mình thi lễ và hỏi:
- Ông gọi con, có điều gì chỉ dạy?
Đào Gia Kỳ nhường cao đôi mày, cười nói:
- Rượu thịt ngon lắm, thảo nào ai nấy đêu khen ngợi không tiếc lời.
Thực chẳng ngờ một thị trấn hẻo lánh như vậy, mà lại có một đầu bếp hết sức khéo tay. Tuyệt lắm! Tuyệt lắm! Sau những lời khen ấy, chàng lại nói tiếp:
- Giờ đây, ngươi hãy chọn mang lên cho ta bốn thức ăn, một tô canh vây cá và năm cân rượu Trúc diệp thanh thức cũ nữa! Tên hầu bàn mỉm cười một cách dua nịnh nói:
- Chẳng dám giấu gì các ông, thứ rượu Trúc diệp thanh lâu năm này rất mạnh, chỉ một bầu là đủ làm cho nhị vị say cả đêm, nếu thêm năm cân nữa chỉ e...! Đào Gia Kỳ ngắt lời:
- Hai chúng ta uống rượu như rồng hút nước, dù cạn một ngàn ly cũng chưa say, mà dù có chết đi vì say cũng không ai bắt ngươi thường mạng! Tên hầu bàn không biết nói gì hơn, bèn vâng lệnh rồi nhanh nhẹn bước trở ra ngoài.
Lê Ngọc Hàng trước tiên có vẻ ngạc nhiên, vì y thấy bụng đã no, thế mà tại sao Đào Gia Kỳ lại gọi thêm rượu thịt nữa?
Nhưng sau đó thì y đã bừng hiểu ra, đoán biết mục đích của Đào Gia Kỳ là có dụng ý cho tên hâu bàn ấy trông thấy họ đã ăn uống hết cả rượu thịt. Do đó, y hết sức khâm phục sự tế nhị của Đào Gia Kỳ, hành động vô cùng khôn khéo.
Song, y thấy rằng sự tính toán của Đào Gia Kỳ không khỏi vẫn có một sự sơ hở. Đấy là nếu gọi thêm rượu thịt, mà để nguyên không ăn uống tất lại càng khiến người ta sinh lòng nghi hơn.
Tuy nghĩ thế, nhưng y vẫn không nói ra, mà chỉ nhìn Đào Gia Kỳ khẽ mỉm cười thôi.
Sau một thời gian độ dùng xong một chén trà nóng, thì tên hầu bàn lại mang rượu thịt vào, rồi bước lui ra. Tức thì, Đào Gia Kỳ bèn đứng lên, đi gài kín các cửa trong phòng, rồi trở lại ngồi vào bàn vui vẻ róc rượu uống.
Câu chuyện của chàng lúc ấy, hoàn toàn lấy đê tài trong việc ăn chơi trụy Lê Ngọc Hàng nghe chàng nói, không khỏi ôm bụng cười ngất. Tiếng cười rung chuyển cả mái ngói. Lê Ngọc Hàng vừa cười, nhưng thỉnh thoảng vẫn đưa mắt chú ý nhìn Đào Gia Kỳ. Y trông thấy Đào Gia Kỳ bưng ly lên uống cạn ngay, đồng thời, đưa đũa gắp thức ăn nhai ngấu nghiến, so với người thường chăng có gì là khác cả.
Chẳng bao lâu, Đào Gia Kỳ đã ăn uống gân hết rượu thịt. Chừng ấy, chàng mới buông đũa nói nhỏ:
- Xin các hạ hãy đến nằm yên tại góc phía trái cánh cửa phòng bảy thước. Vào khoảng canh ba, chắc chắn có kẻ gian lẻn vào đây để tính việc sát hại chúng ta. Chừng ấy các hạ cứ việc xuống tay, chớ có nhân từ gì cả! Lê Ngọc Hàng bèn nghe theo lời, bước đến địa điểm của Đào Gia Kỳ chỉ định nằm yên xuống. Đào Gia Kỳ rút chiếc quạt xếp ra, cung tay quạt mạnh khiến đèn đuốc trong nhà đêu tắt phục cả.
Cử chỉ của Đào Gia Kỳ có vẻ vụng vê, như một người không giỏi võ công. Lê Ngọc Hàng nào biết Đào Gia Kỳ giả vờ, nên cứ tưởng chàng là người kém võ công thực.
Lúc ấy trong gian hoa sảnh im phăng phắc, bên ngoài trời lại không trăng, nên ngửa bàn tay cũng không thấy rõ.
Qua một lúc sau, ngoài đường có tiếng mõ báo hiệu đêm đã vào canh ba.
Bỗng nhiên, bên ngoài gian hoa sảnh có tiếng chân ngoài bước rất khẽ, kế đó, lại có một giọng nói nhỏ sau tiếng cười nhạt:
- Ông quá cẩn thận thôi! Hai thằng bé ấy chắn chắn đã chết từ lâu rồi, hà tất phải thập thò như thế này?
Tiếp đó, lại có một giọng nói âm u sâu hiểm khác, đáp:
- Ông có chắc hai đứa chúng nó đã thực sự chết rồi chăng? Chúng ta hãy chờ một lát, chớ quá sốt ruột, không biết chừng Đương gia sẽ đích thân đến đây! Người kia khẽ "hừ" một tiếng, rồi cả hai im lặng hẳn.
Đào Gia Kỳ lúc ấy đang giả vờ té ngã bên cạnh một chiếc ghế dựa.
Chàng nín hơi thở, đưa mắt nhìn đăm đăm vê phía cửa gian sảnh đường.
Chàng là người nội công cao cường, nên đôi mắt trông thấy rõ được mọi vật giữa đêm tối trong vòng mười trượng, sáng tỏ như ban ngày. Chàng lắng tai theo dõi từng cử động một của bọn gian phi bên ngoài hoa sảnh.
Bỗng nhiên, Đào Gia Kỳ không khỏi giật mình, vì chàng thấy có hai con nhện từ khe cửa bò vào trong. Hai con nhện ấy to lớn hơn những con nhện ta thường trông thấy, thân hình của nó cỡ bằng một đông tiền, dáng điệu vô cùng hung tợn.
Hai con nhện ấy xuất hiện trong khung cảnh này, quả thực là bất ngờ, nên Đào Gia Kỳ liên chợt đoán ra dụng ý ác độc của bọn gian kia.
Hai con nhện từ từ bò dang ra. Một con bò thẳng đến phía Đào Gia Kỳ, còn một con nữa thì lại bò đến nơi Lê Ngọc Hàng đang nằm ngủ.
Lê Ngọc Hàng không hay biết gì cả. Trái lại Đào Gia Kỳ đã biết loài nhện ấy hết sức độc. Nếu chẳng phải thế, thì bọn gian phi kia tất không thẻ ra làm gì. Do đó, chàng hết sức lo ngại đến sự an nguy của Lê Ngọc Hàng.
Trong khi ấy, con nhện cứ mỗi lúc càng tiến gân Lê Ngọc Hàng hơn, khiến Đào Gia Kỳ không khỏi vô cùng cuống quít, vội vàng co hai ngón tay lại, định búng ra một luồng kình lực giết chết nó đi. Nhưng, bỗng chàng thấy con nhện đang bò vê phía mình, bất ngờ nằm yên không nhúc nhích, nên mới bừng hiểu được mọi lẽ. Thì ra trong người chàng có giữ viên Phích độc bảo châu nên khiến con nhện ấy sợ hãi không dám bò tới. Bởi thế, một ý nghĩ liền lóe lên trong óc, chàng liền phi thân lướt thẳng đến nơi Lê Ngọc Hàng để cùng nằm chung với y.
Lê Ngọc Hàng trông thấy hành động của Đào Gia Kỳ quá đột ngột, nên không khỏi lấy làm ngạc nhiên, chẳng hiểu ra sao cả. Đào Gia Kỳ cũng không nói rõ cho Lê Ngọc Hàng biết dụng ý của mình. Nhưng, con nhện độc nọ liên lộ vẻ sợ hãi, quay đầu bò trở ra cửa.
Riêng con nhện bò đến phía Đào Gia Kỳ khi nãy, vì bất ngờ không còn trông thấy Đào Gia Kỳ đâu, nên liên nằm yên trong giây lát, sau đó, nó như trông thấy vị trí của hai người nên lại đổi hướng tiếp tục bò thẳng tới.
Song, khi nó bò gân đến nơi, thì lại tỏ ra khiếp sợ, không dám tiến tới, rồi cũng vội vàng quay đầu bò thẳng ra cửa như con vừa rồi.
Bỗng khi ấy, phía ngoài cửa có một tiếng cười nhạt rằng:
- Chắc chắn kết quả rồi! Hai thằng bé ấy đã chết từ lâu, thi thể đã lạnh Một giọng nói khác ngắt lời:
- Làm sao ông biết được?
- Hai con nhện độc của tôi, chuyên môn hút máu người và truyện nọc độc làm cho đối phương phải chết. Chỉ khi nào chúng hút máu no mới chịu bỏ đi. Thế mà bây giờ, hai con nhện ấy bụng đã no tròn như thế, chẳng phải chứng tỏ đối phương chết đã lâu, nên máu đã đông lại, khiến chúng ăn vào bụng mới cộm lên như thế đó sao?
- Biết đâu chúng đã trốn đi cả rồi?
- Hừ, bọn chúng chỉ có mọc cánh mới bay được thôi. Chúng ta bước vào trong ấy xem đã! Liền đó, thấy có một mũi dao thò vào khe cửa, rồi nhằm chặt thẳng vào cây song gài ngang. Lưỡi dao ấy thực hết sức bén, khiến cây song bị chặt đứt thành những mẩu nhỏ rơi lả tả xuống đất, và chẳng mấy chốc đã bị gãy lìa.
Lê Ngọc Hàng đôi mắt đã tràn đầy sát khí.
Ngay lúc ấy, hai cánh cửa sảnh đường đã bị xô rộng vào phía trong, rồi từ ngoài bước vào một gã đàn ông to lớn, tay cầm một lưỡi đao rộng bản.
Lê Ngọc Hàng định vùng lên tấn công kẻ địch, nhưng Đào Gia Kỳ đã đưa ngón tay bấm nhẹ lên cánh tay mặt của y, ra hiệu bảo y hãy nằm yên chờ đợi, nên y đành phải nghe theo.
Gã đàn ông to lớn ấy đưa đôi mắt sáng ngời, nhìn thẳng vào nơi hai người đang nằm yên, bỗng cất tiếng cười to nói:
- Tôi nói có sai đâu? Hai thằng bé này đã chết từ lâu kia mà! Bên ngoài cửa lại tràn vào một người mặc áo đen, tay cầm đao thép quát:
- Sao chưa chịu cắt lấy thủ cấp của chúng đem vê trình lên.
Tức thì, cả hai tên gian phi liên tràn tới, vung đao lên chém xuống, khiến ánh thép chói ngời như một luồng điện. Tức thì, một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Nhưng kẻ bị thiệt mạng không phải là Lê Ngọc Hàng và Đào Gia Kỳ, mà lại chính là hai tên tặc đảng ấy.
Thì ra trong khi hai tên cướp vừa vung đao chém xuống, thì Lê Ngọc Hàng đã nhảy phắt dậy, thò cánh tay trái ra nhanh như chớp chụp lấy cánh tay cầm lưỡi đao của tên cướp đứng phía bên trái, đồng thời, quả đấm phía tay mặt của chàng cùng một lúc nện xuống đầu tên cướp thứ hai.
Vì sự diễn biến quá đột ngột, hơn nữa, vì Lê Ngọc Hàng ra tay quá chớp nhoáng, nên hai tên cướp không kịp đê phòng. Một tên bị quả đấm thôi sơn đánh đứt tâm mạch mà chết, còn một tên khác vừa kịp thấy cánh tay tê dại, thì đã có một luồng kình lực mềm mại ép thẳng vào mặt, đứt hơi chết luôn.
Đào Gia Kỳ trông thấy rõ ràng thế đánh nhanh nhẹn đây hiểm hóc ấy của Lê Ngọc Hàng, chẳng những hết sức ác liệt, mà lại còn hết sức kịp thời, nên không khỏi thầm khâm phục.
Lê Ngọc Hàng sau khi trừ được hai tên gian phi, quay lại trông thấy Đào Gia Kỳ vẫn còn nằm yên trên đất, lấy làm lạ hỏi:
- Ông anh sao chưa chịu đứng lên?
Đào Gia Kỳ nói:
- Công việc chưa hết đâu! Sẽ còn những nhân vật lợi hại nữa sắp đến.
Xin các hạ hãy nằm yên trở xuống, để chờ xem mọi việc sẽ xảy ra! Lê Ngọc Hàng đưa mắt nhìn lên Đào Gia Kỳ một lượt, có vẻ không bằng lòng, nhưng biết nếu mình không nghe theo thì sẽ làm hỏng mất mưu lớn, nên buộc phải nằm trở xuống.
Lúc ấy, vầng trăng đã mọc, ngoài sân trăng sáng như gương, mùi hoa tươi bay thơm thoang thoảng.
Bỗng nhiên, có một bóng người bay lướt tới như một con ó, đáp nhẹ nhàng xuống giữa sân. Đôi mắt của người ấy sáng quắc như hai luồng điện, nhìn chòng chọc vào gian hoa sảnh khiến ai trông thấy cũng phải kinh tâm táng đởm. Bóng người ấy đứng yên giữa sân một lúc, rồi bỗng di động thân hình, lướt nhanh vào gian hoa sảnh như một cơn gió. Khi bóng người ấy nhìn thấy xác chết của hai tên gian phi nằm trên đất, thì không khỏi biến hẳn sắc mặt.
Lê Ngọc Hàng nhảy phắt dậy, tràn tới chắn ngang cửa vào, cười nhạt nói:
- Ông là ai? Nửa đêm lại dám xâm nhập vào phòng của chúng tôi, thực là kẻ to gan đầy ngông cuồng.
Đào Gia Kỳ không khỏi khẽ than một tiếng, vì chàng thấy Lê Ngọc Hàng không giữ được sự trầm tĩnh đúng theo kế hoạch, nên cũng liên nhảy phắt dậy. Vừa nhìn qua, là chàng đã biết ngay người ấy là Từ Long Tướng.
Từ Long Tướng khi mới bước vào, trông thấy xác chết của hai tên tặc đảng, và lại thấy Lê Ngọc Hàng và Đào Gia Kỳ cũng nằm yên trên đất, thì tưởng hai tên cướp nọ đã bước vào gian hoa sảnh, trong khi đối phương chưa bị chất độc giết chết, do đó, họ mới xuống tay giết chết được hai tên cướp kia. Nhưng sau khi hạ độc thủ xong thì cả hai lại bị chất độc sát hại.
Bởi thế, vốn có ý định bước lui trở ra, nhưng không ngờ lại trông thấy Lê Ngọc Hàng và Đào Gia Kỳ đêu cùng một lúc nhảy phắt lên, thì không khỏi kinh hoàng.
Nhưng sau đó, y đã lấy lại được sự bình tĩnh, cười khanh khách nghe rất quái dị và đầy ngạo nghễ.
Tiếng cười của y nghe chẳng khác nào tiếng cú kêu giữa đêm khuya, khiến ai nghe đến cũng phải nổi da gà...
Từ Long Tướng lộ sắc ghê rợn, hung dữ nói:
- Thằng bé kia! Thì ra chúng bây giả vờ chết, làm cho ta suýt nữa đã bỏ đi rồi! Vừa nói hắn vừa vung tay lên đánh thẳng tay ra...