Lý Bách Khí đương nhiên chẳng ngờ là mình còn sống, và càng không ngờ là Hồ Thiết Sanh và Dư Mộng Chân cũng có mặt trong thủy lao này.
Hồ Thiết Sanh hỏi :
- Lý tiền bối sao lại ở trong bụng cá sấu vậy?
Lý Bách Khí tiu nghỉu lắc đầu :
- Thôi đành chịu vậy, chẳng ngờ Lý Bách Khí mỗ ơn trước chưa trả, giờ lại mắc thêm một món nợ to, xem ra Lý Bách Khí này không sao an nhàn được nữa rồi.
Hồ Thiết Sanh vừa bực mình vừa nực cười thầm nhủ :
- Suýt nữa lão đã đi gặp Diêm Vương, vậy mà lại còn muốn được an nhàn, rõ là quái đản”.
Lý Bách Khí nói tiếp :
- Lý mỗ từ Vương Ốc sơn đào tẩu, đã bị người bịt mặt đuổi kịp. Ôi! Lão ma đầu ấy thân thủ quá cao, Lý mỗ chiêu thứ nhì chưa kịp thi thố đã bị y chế ngự, mang về bảo này và ném xuống đây.
- Vì sao lão ta lại muốn hại tiền bối vậy?
- Đó còn phải hỏi? Kỳ chứng của Lạc Dật và Bạch Băng chỉ có Lý mỗ là có thể chữa trị, y sợ Lý mỗ lọt vào tay các vị, giúp các vị chữa trị kỳ chứng cho Lạc Dật và Bạch Băng nên phải hại chết Lý mỗ, vậy sẽ không còn ai có thể cứu chữa cho Lạc Dật và Bạch Băng nữa. Đồng thời thân phận của lão ma đầu ấy cũng sẽ vĩnh viễn không bị tiết lộ.
- Tiền bối bị ném xuống đây đã bao lâu? Phải chăng vừa bị ném xuống đã bị cá sấu nuốt vào bụng rồi?
- Khoảng một ngày, đương nhiên là vừa xuống nước đã bị cá sấu nuốt mất.
- Vậy sao tiền bối có thể không chết?
Hồ Thiết Sanh vừa nói xong liền biết lỡ lời, Lý Bách Khí cười khẩy nói :
- Tiểu tử, ngươi mong cho lão phu chết sớm phải không?
Hồ Thiết Sanh vội giải thích :
- Vãn bối đâu dám. Vãn bối chỉ lấy làm lạ là một người bị cá sấu nuốt vào bụng cả ngày trời mà không hề bị tổn thương, thật là chuyện lạ.
- Đối với kẻ khác thì đương nhiên đó là chuyện lạ, nhưng Lý mỗ tinh thông y thuật, đã uống trước một loại dược vật đặc chế, trong ba hôm không bị tiêu hóa.
Hai người vỡ lẽ, Dư Mộng Chân nói :
- Lý huynh, phải chi Lý huynh thành thật đi với bọn này thì đâu có gặp tai họa này.
Lý Bách Khí cười khẩy :
- Vậy chứ hai vị thì sao? Cũng đâu có khá hơn Lý mỗ là bao, chẳng qua chỉ không lọt vào bụng cá sấu mà thôi.
Dư Mộng Chân thở dài :
- Lý huynh, bây giờ chúng ta đừng đấu khẩu nữa, nên tìm thoát khỏi mới phải.
- Lý mỗ với tiểu tử này có chết cũng không oan uổng, chỉ Dư cô nương là thật không đáng, Lý mỗ rất lấy làm tiếc cho cô nương.
- Lão thân có gì oan ức chứ?
- Vì một chữ tình mà cô nương đã uổng phí một đời xuân xanh, nhưng kết cuộc thì sao? Lạc Kỳ và Bạch Long Xuyên vì con cái mình đã không màng đến sự nguy hiểm của kẻ khác, ngoan cố làm theo ý mình, đó chẳng phải là vị kỷ sao? Vậy họ có phải với cô nương không chứ?
Dư Mộng Chân mặt chợt buồn, gượng cười nói :
- Lý huynh khỏi phải lo cho kẻ khác, biết đâu họ có uẩn khúc riêng.
Lý Bách Khí cười khẩy :
- Dư cô nương, nếu Lý mỗ mà là cô nương thì đã chọn ngay một đối tượng khác mà làm chồng, đời người chỉ mấy mươi năm ngắn ngủi, nếu không biết lợi dụng thì thật đáng tiếc.
Dư Mộng Chân bĩu môi :
- Hừ! Lý huynh không sợ thụt lưỡi sao? Lão thân đã bao tuổi rồi, còn có thể lấy chồng sao?
- Sao? Bảy tám mươi tuổi mà lấy chồng là chuyện rất bình thường, Lý mỗ có thể nêu một ví dụ...
- Thôi đi, ai mà nghe Lý huynh nói chuyện vớ vẩn. Thật ra Lý huynh có cách thoát khỏi đây hay không?
- Đương nhiên là có, nhưng có một điều kiện.
- Đây có đến ba người, đâu phải chỉ riêng mình lão thân, Lý huynh có điều kiện gì?
- Lý mỗ nói ra, cô nương đừng nổi giận đấy nhé.
- Được rồi, lão thân không nổi giận.
- Cô nương hãy kết hôn với Lý mỗ.
Dư Mộng Chân xí một tiếng, hai má đỏ bừng, và Lý Bách Khí cũng ha hả cười to.
Hồ Thiết Sanh thấy vậy hết sức bội phục, thầm nhủ :
- “Lý Bách Khí này bất kể võ công thế nào, trong tình huống này mà còn có thể cười hào phóng như vậy, bấy nhiêu cũng đủ hơn người rồi”.
Lý Bách Khí ngưng cười, nghiêm giọng nói :
- Dư cô nương, nghiêm túc mà nói, xưa kia Lý mỗ cũng là một trong số những người sùng bái cô nương, nhưng có điều là Lý mỗ này không dám bày tỏ thôi. Ôi, chữ tình thật là tai hại vô cùng.
Hồ Thiết Sanh thầm thở dài nhủ :
- “Xưa kia ngoại trừ hai vị tiền bối Lạc Kỳ và Bạch Long Xuyên thân cận với Dư tiền bối hơn hết, hãy còn rất nhiều người ái mộ bà, chẳng hạn như Văn Thân Dã Tẩu Tư Mã Ngưu, Vân Trung Phiêu Cổ Thương, và những lời nói vừa rồi của Lý Bách Khí hiển nhiên cũng không phải là đùa, đủ biết Dư tiền bối xinh đẹp dường nào”.
Dư Mộng Chân khẽ thở dài, gần đây bà thường hay bất giác thở dài như vậy, đôi lúc ngay chính bản thân bà cũng chẳng rõ vì sao, thật ra đó chính là thói quen tất nhiên của một phụ nữ già chưa chồng.
Dư Mộng Chân cảm khái nói :
- Hảo ý của các vị giành cho lão thân, e rằng kiếp này không thể báo đáp...
Hồ Thiết Sanh muốn phá vỡ bầu không khí nặng nề này, bỗng hỏi :
- Lý tiền bối, vừa rồi tiền bối nói là có cách thoát khỏi đây, chẳng hay đó là cách gì vậy?
Lý Bách Khí mỉm cười :
- Tiểu tử, Ma đao ở trong tay ngươi mà không biết lợi dụng, thử nghĩ đao này nếu không có uy lực tuyệt luân thì sao kể được là chí bảo võ lâm gì chứ?
Hai người vỡ lẽ, đúng là người trong cuộc rối, Ma đao này sắc bén vô cùng, khoét một lỗ trên vách đá này thì có gì là khó khăn. Hồ Thiết Sanh không chần chừ, liền vung Ma đao bổ vào vách, choang một tiếng, Ma đao đã xuyên vào vách đá, chỉ mười mấy nhát, vách đá xanh dày ba thước đã thủng một lỗ, nhìn thấy cảnh vật bên ngoài.
Ba người lần lượt bò ra, thì ra đây là một địa huyệt, bên ngoài lửa cháy sáng rực và có tiếng sát phạt nhau. Ba người đưa mắt nhìn, chỉ thấy trước mặt là một khoảng sân trống, hằng trăm cao thủ đang hỗn chiến, phía bạch đạo có Thiên Đài Kỳ Si, Văn Thân Dã Tẩu, Động Đình Thần Quân, Long Chí Khởi, Tiểu Lục Tử và Tề Lỗ song tàn. Nhưng người của đối phương đông hơn gấp mười lần, ngoài người bịt mặt, cả Thiết Ông Xung cũng đích thân động thủ, nên quần hùng bạch đạo đều đả thọ thương, dần không còn cầm cự nổi nữa.
Hồ Thiết Sanh quay sang Dư Mộng Chân nói :
- Dư tiền bối hãy cùng với Lý tiền bối giúp mọi người ứng địch, để vãn bối thừa cơ hội này trở lại ngôi lầu kia xem thử, tìm cách giải cứu sư tổ và Trần tiền bối.
- Lần này phải hết sức cẩn thận, trên ngôi lầu ấy có quá nhiều cạm bẫy, phải luôn lưu ý mới được.
- Vãn bối biết rồi.
Lần này Hồ Thiết Sanh không trực tiếp phi thân lên lầu, mà lẻn đến dưới lầu đi vào, bên trong trần thiết rất sang trọng, hiển nhiên là chỗ ở của người bịt mặt, nhưng chẳng thấy một bóng người nào.
Hồ Thiết Sanh dùng Ma đao chỏi đất, thận trọng từng bước một, tiến về phía cửa thang lầu.
Trong lầu hoàn toàn tĩnh lặng và không có ánh đèn, điều lạ lùng là lên đến thang lầu mà vẫn chưa động chạm đến cạm bẫy nào.
Chàng đưa mắt nhìn lên lầu, bất giác giật mình, chỉ thấy người bịt mặt với Lạc Kỳ và Hắc Đao Khách đang ngồi uống rượu tại chiếc bàn và nhìn ra ngoài, như không hề bận tâm đến cuộc chiến sinh tử ở bên dưới.
Hồ Thiết Sanh thầm lắc đầu nghĩ :
“Chả lẽ hai vị tiền bối này chưa biết Bạch tiền bối và sư phụ sư mẫu đã được cứu thoát hay sao? Nếu như họ chưa biết, họ giả vờ như vậy còn có lý, còn như biết mà vẫn thân cận được với người bịt mặt thế này thì thật là khó hiểu”.
Người bịt mặt nâng ly nói :
- Hai vị thử đoán xem, hai phe dưới kia phe nào sẽ thắng?
Hắc Đao Khách nói :
- Đương nhiên là phe của chúng ta rồi. Chỉ với Thiết Ông Xung thôi, cũng đủ ứng phó ba bốn cao thủ rồi.
Lạc Kỳ gật đầu :
- Không sai, qua cuộc chiến này là đủ tiêu diệt hết tinh anh của đối phương rồi.
Hồ Thiết Sanh nghe lòng trĩu xuống, nhưng chàng lập tức bác bỏ niềm hoài nghi của mình, thầm nhủ :
“Hai vị tiền bối này là người hiệp nghĩa xưa nay, hẳn không đến tuổi già lại đổi khác”.
Hồ Thiết Sanh lấy bạch mao Lưu Tinh chùy ra, thầm nhủ :
“Chỉ cần chế ngự được người bịt mặt trước, mọi khó khăn đều có thể giải tỏa ngay, hai vị tiền bối này hẳn sẽ không ở lại đây nữa”.
Thế nhưng, chàng đứng ở cửa thang lầu, cách ba người xa hơn ba trượng, độ dài của bạch mao Lưu Tinh chùy không đủ, đành phải tiến tới.
Phía trước có một kệ sách, nếu nấp sau kệ sách thì đủ tầm. Hồ Thiết Sanh liền đề khí ngưng thần, lướt đến phía sau kệ sách.
Ba người đều chưa phát giác, chỉ nghe tiếng gào thét và tiếng rú thảm liên hồi từ dưới lầu vọng lên, Hồ Thiết Sanh không yên tâm, liền vận mười thành công lực vung tay ném bạch mao Lưu Tinh chùy ra.
Nhưng người bịt mặt chẳng phải tầm thường, bạch mao Lưu Tinh chùy vừa bay ra khoảng một trượng thì y đã phát giác, buông tiếng cười khẩy, lẹ làng lách khỏi chỗ ngồi.
Cùng lúc ấy Lạc Kỳ và Hắc Đao Khách cũng đã đứng lên, hai người trơ mặt lạnh lùng như kẻ lạ người xa.
Hồ Thiết Sanh thu chùy về, trầm giọng nói :
- Hai vị tiền bối có biết là Bạch tiền bối với gia sư và sư mẫu đều đã thoát hiểm rồi không?
Lạc Kỳ lạnh lùng đáp :
- Biết rồi.
Hồ Thiết Sanh lòng đau như cắt, trầm giọng nói tiếp :
- Vậy sao hai vị tiền bối còn chưa rời khỏi đây?
Hắc Đao Khách giọng đanh lạnh nói :
- Lão phu khuyên tiểu tử ngươi hãy mau đầu hàng bổn bảo, nếu không trong vòng ba hôm ắt có họa sát thân.
Hồ Thiết Sanh sững sờ, lúc này chàng vẫn chưa tin là hai vị tiền bối này đã thay đổi tính, lớn tiếng nói :
- Chả lẽ hai vị tiền bối cũng đã bị ma đầu này ám toán hay sao?
Lạc Kỳ cười khẩy :
- Ngươi nói vớ vẩn gì vậy? Lão phu hai người vẫn thấy bình thường như trước, chỉ có điều là nhận thấy bôn ba vất vả cả đời mà không được chút thành tựu gì, có chăng chỉ là chút hư danh, tuy không còn sống trên đời bao lâu nữa, nhưng cũng chẳng thể uổng phí, phải ra tay một phen mới được.
Hồ Thiết Sanh nghe lòng đau nhói, vậy là hai vị tiền bối này quả thật đã thay tâm đổi tính rồi, giờ mình có nên đại nghĩa diệt thân hay không?
Hồ Thiết Sanh lại trầm giọng nói :
- Trần tiền bối cũng muốn quy thuận ma đầu này ư?
Hắc Đao Khách cười khảy :
- Đó còn phải hỏi sao?
Hồ Thiết Sanh tức giận :
- Gia sư và sư mẫu bị trúng thủ pháp đặc thù của ma đầu này, đến nay trí nhớ vẫn chưa thể hồi phục, hơn nữa sư tổ và Bạch tiền bối xưa kia cũng là bị ma đầu này ám toán, chả lẽ sư tổ đã quên rồi sao?
Lạc Kỳ gằn giọng :
- Khỏi nói nhiều, nếu ngươi có ý đầu hàng bổn bảo, lão phu cam đoan là ngươi sẽ có được địa vị cao hơn, trái lại, trong vòng ba hôm...
Hồ Thiết Sanh vung Ma đao lên, giọng sắc lạnh ngắt lời :
- Tà chính bất lưỡng lập, vãn bối đành phải phạm thượng.
Đoạn tung mình lao vào người bịt mặt, Huyền Huyền Nhất Thức công ra, chỉ thấy ánh tím tỏa rộng, hàn khí buốt xương. Người bịt mặt không dám ngạnh tiếp, lùi nhanh ra sau ba bước.
Hồ Thiết Sanh biến chiêu, Huyền Huyền Nhị Thức tiếp tục công ra. Chiêu này uy lực càng hung mãnh hơn, ba người cùng lui đến góc nhà.
Hồ Thiết Sanh thấy hai vị tiền bối đê hèn như vậy, bất giác phừng lửa giận, tung mình lao tới tấn công tiếp.
Nào ngờ người bịt mặt vung chưởng bổ xuống sàn lầu, chỉ nghe kẹt một tiếng, ba người cùng lộn nhào vào trong vách, thì ra đó là một cửa ngầm.
Hồ Thiết Sanh cũng bắt chước tung ra một chưởng, nào ngờ vị trí không sai chút nào, chỉ nghe ầm một tiếng, cả nóc lầu đều sụp xuống.
Hồ Thiết Sanh cả kinh, vội thi triển thế Hàn Nhã Độ Thủy, vọt qua cửa sổ ra ngoài, hạ xuống trên sân, quét mắt nhìn quanh, bất giác kinh hoàng thất sắc.
Thì ra các cao thủ bạch đạo thảy đều như người máu và loạng choạng chực ngã. Chẳng những không còn sức chiến đấu, mà chỉ chốc lát nữa thôi e rằng đứng cũng thành vấn đề.
Hồ Thiết Sanh thấy Dư Mộng Chân đầu bù tóc rối, y phục đã rách nát mấy chỗ, hệt như một nữ quỷ, không cầm lòng được, nước mắt tuôn trào. Chàng thật tức tưởi thay cho vị tiền bối này, bà đang xả thân vì người ta, trong khi sư tổ đã thay lòng đổi dạ rồi.
Chàng càng nghĩ càng tức, sát cơ vô ngần đã khiến đôi mắt chàng trở nên đỏ như lửa, buông tiếng quát vang, tung mình lao về phía Thiết Ông Xung.
Thiết Ông Xung thấy chàng mặt đầy sát cơ và tay cầm Ma đao lao đến, tự biết không phải địch thủ, vội lùi sau ba bước.
Hồ Thiết Sanh vung đao quét ra, nếu không giết chết một hai người lòng thật không cam, chỉ nghe soạt soạt hai tiếng, đầu của Thiểm Điện Trửu và Nhất Chửu Phiên Phiên bay ra xa mấy trượng.
Hồ Thiết Sanh đang hăng máu, lại vung đao bổ vào Thiên Cẩu Phệ Hồn Lâu Thất, chỉ nghe oẳng oẳng một tiếng, con chó dị chủng đã bị tiện đôi.
Thiên Cẩu Phệ Hồn Lâu Thất hồn phi phách tán, cả tránh né cũng quên mất, toàn thân run rẩy, đôi chân không còn theo sự chỉ huy của mình nữa.
Hồ Thiết Sanh cười khẩy nói :
- Nếu Hồ mỗ dùng Ma đao lấy mạng ngươi thì sẽ làm dơ bẩn bảo đao mất.
Đoạn tay trái cách không ấn một cái, liền tức đầu của Thiên Cẩu Phệ Hồn Lâu Thất biến mất, thì ra đã bị lún vào lồng ngực, chết không kịp rên lên một tiếng.
Hồ Thiết Sanh hiện thân chỉ trong thoáng chốc đã giết chết ba cao thủ, những người còn lại đều kinh tâm động phách, lục tục thoái lui.
Hồ Thiết Sanh hướng về Dư Mộng Chân thấp giọng nói :
- Dư tiền bối, xin hãy canh chừng Lý tiền bối, đừng để ông ấy bị người ám toán.
Đoạn liền cất bước tiến về phía Bạch Phàm, ác tặc này vốn tham sống sợ chết, mặt mày tái ngắt, lách đến sau lưng Quan Tiêu Thiên, hai tay xô mạnh, Quan Tiêu Thiên không ngờ có vậy, đâm thẳng vào Hồ Thiết Sanh.
Hồ Thiết Sanh thừa thế chộp lấy mạch môn ông, lớn tiếng nói :
- Dư tiền bối, đón lấy.
Đồng thời vung tay, ném Quan Tiêu Thiên về phía Dư Mộng Chân.
Bạch Phàm thoái lui, Hồ Thiết Sanh từng bước một tiến tới, đồng thời tiện tay lấy bạch mao Lưu Tinh chùy ra.
Hồ Thiết Sanh bỗng vung tay, bạch mao Lưu Tinh chùy bay ra như tia chớp, thoạt thấy bay về phía Thiết Ông Xung nhưng giữa chừng bỗng đổi hướng, quất nhanh vào lưng Bạch Phàm.
Bạch Phàm dẫu sao cũng chẳng phải là kẻ tầm thường, tung mình lên cao hơn ba trượng tránh khỏi, nhưng Hồ Thiết Sanh đâu thể để cho y thoát khỏi, Ma đao lẹ làng quét ra, chỉ nghe soạt một tiếng, Bạch Phàm hai chân đã bị tiện lìa, cụt đến đầu gối.
Bạch Phàm thật hung hãn, y rú lên một tiếng thảm thiết, lộn người đầu dưới chân trên rơi xuống, chỏi tay trên đất, lại vọt ra xa hơn ba trượng, lăn lộn trên đất một hồi, được Bạch Long Sơn cắp lấy phóng đi.
Thủ đoạn tàn bạo của Hồ Thiết Sanh khiến ngay cả quần hùng bạch đạo cũng thất đởm kinh tâm, bởi chàng chưa bao giờ tàn nhẫn thế này, và công lực của chàng dường như lại gia tăng rất nhiều.
Bọn ma đầu lui ra, chỉ còn một số vô danh tiểu tốt đứng ngoài xa la ó, nhưng không một ai dám tiến tới động thủ.
Hồ Thiết Sanh nói :
- Dư tiền bối, chúng ta đi thôi.
Dư Mộng Chân với Thiên Đài Kỳ Si dẫn trước, bảo vệ ba người thọ thương ra khỏi bảo.
Hồ Thiết Sanh đoạn hậu, không ai dám ngăn cản, rút lui một cách thuận lợi.
Họ tìm gặp Bạch Ngọc Quyên, Bạch Diêu Hồng và La Liên, cắp lấy ba người bị mất trí nhớ đi đến thành Lạc Dương.
Sau khi về đến nhà, Lý Bách Khí lập tức bắt tay chữa trị cho ba người mất trí nhớ, chia ra mỗi người một phòng và phân phái người canh giữ.
Thì ra quyển họa đồ mà Lạc Dật và Bạch Băng xem trong Phi Hồn bảo là do Lý Bách Khí vẽ lấy, và mùi vị kỳ lạ trong lầu cũng là dược vật mà ông phối chế, rải vào trong quyển họa đồ.
Dược vật này có công dụng khôi phục trí nhớ, lại thêm chuyện hình vẽ, Lạc Dật và Bạch Băng đã loáng thoáng nhớ lại dĩ vãng.
Đồng thời, quần hùng lúc này đã biết Lạc Kỳ và Hắc Đao Khách chẳng phải thay lòng đổi dạ, mà là trá hàng để dọ thám thân phận của người bịt mặt. Đó là do Bạch Long Xuyên nói ra, hẳn không phải là giả.
Cũng theo lời Bạch Long Xuyên, người bịt mặt võ công cao thâm khôn lường, cho dù Hồ Thiết Sanh có Ma đao trong tay, muốn trừ diệt y cũng rất khó khăn, nên Lạc Kỳ mới không quản mang tiếng phản bội chính nghĩa, ngả sang hàng ngũ của bọn tà ma.
Năm hôm sau, ba người mất trí nhớ đã khá hơn rất nhiều, Lý Bách Khí đưa Lạc Dật và Bạch Băng vào trong một gian phòng, hai người ngơ ngẩn nhìn nhau hồi lâu, rồi ôm chầm lấy nhau khóc.
Hiển nhiên đó là hiện tượng trí nhớ đã được khôi phục, Bạch Ngọc Quyên dường như hết sức vui mừng, và Quan Tiêu Thiên cũng có biến chuyển khả quan.
Thế nhưng, bọn ma đầu trong Phi Hồn bảo chẳng rõ đã đi đâu mất, Hồ Thiết Sanh đến tìm hai lần, nhưng tìm chẳng thấy một bóng người nào.
Bảy tám ngày qua đi, thương thế của quần hùng đã bình phục và trí nhớ của ba người cũng hoàn toàn trở lại bình thường.
Lạc Dật và Bạch Băng cho biết, người bịt mặt kia chính là Cửu Châu Phi Ma Vu Đào, cặp bài trùng với Thiết Ông Xung khi xưa.
Đêm hôm ấy, quần hùng tụ tập trong một nhà, thiết yến ăn mừng ba người trí nhớ khôi phục và tỏ lòng cảm tạ Bách Thảo Dật Tẩu Lý Bách Khí, mọi người ăn uống rất vui vẻ.
Canh một, canh hai, canh ba, khi buổi tiệc sắp tàn, bỗng mái nhà chấn động dữ dội, cả ngôi nhà lung lay, tiếp theo là một tiếng ầm vang dội, mái nhà thủng một lỗ to, ngói vụn rơi xuống như mưa.
Chỉ nghe bình một tiếng, một thân người rơi từ trên xuống bàn tiệc, ly chén đĩa vỡ nát, văng bay tứ phía.
Quần hùng đứng phắt dậy, định thần nhìn kỹ, thì ra là Hắc Đao Khách đã chết từ lâu, trên trán có dán một mảnh giấy viết “Mười lăm tháng giêng, quyết một phen tử chiến tại Ngưỡng Thiên bình trên Hào Sơn. Nếu các ngươi không đến dự, số phận Lạc Kỳ cũng sẽ giống như Hắc Đao Khách”.
Bên dưới ký tên Thiết Ông Xung, Cửu Châu Phi Ma Vu Đào, Hận Thế Thái Bảo Diệt Nhất Phong.
Hồ Thiết Sanh phi thân lên mái nhà, quét mắt nhìn quanh một vòng, không thấy bóng dáng người nào.
Dư Mộng Chân cũng theo lên mái nhà, nói :
- Thiết Sanh, không cần đuổi theo, đằng nào mười lăm tháng giêng cũng còn vài hôm nữa, muốn cứu sư tổ cần phải bàn tính kỹ, bởi Cửu Châu Phi Ma và Thiết Ông Xung không dễ đối phó, lại có thêm Hận Thế Thái Bảo, sự thể càng thêm nghiêm trọng hơn.
Hồ Thiết Sanh và Dư Mộng Chân trở xuống nhà, lúc này Tiểu Lục Tử đang ôm lấy thi thể sư phụ khóc thảm thiết, mọi người thấy Hắc Đao Khách chết thảm như vậy thảy đều lòng căm hận. Nhất là Thiên Đài Kỳ Si, ông có giao tình với Hắc Đao Khách sâu đậm hơn hết, lúc này nước mắt ràn rụa, đau lòng khôn xiết.
Lạc Dật và Bạch Băng áy náy nói :
- Cũng tại chúng ta nên mới khiến cho các vị tiền bối gặp bất hạnh thế này, chúng ta quyết sẽ hết sức mình diệt sạch bọn ma đầu ấy.
Dư Mộng Chân nghiêm nghị nói :
- Cửu Châu Phi Ma khi xưa ngang hàng với Thiết Ông Xung, vậy mà ngày nay lập tức có thể sai khiến Thiết Ông Xung, chứng tỏ y đã có được Ma Đao Ca, nên võ công của Lạc Dật và Bạch Băng đều có đan xen chiêu thức của Ma Đao Ca nhưng chưa am tường. Đồng thời Hận Thế Thái Bảo lại a tòng với họ, thật là điều không ngờ, và võ công của Hận Thế Thái Bảo lại còn cao hơn Cửu Châu Phi Ma, nên chúng ta cần phải bàn tính đối sách.
Hồ Thiết Sanh nói :
- Vậy người bịt mặt hát Ma Đao Ca chắc chắn là Cửu Châu Phi Ma phải không?
Dư Mộng Chân gật đầu :
- Không sai, nhưng ngươi chớ nên xem thường y, y sỡ dĩ thâm tàng bất lộ hẳn là định vào ngày mười lăm tháng giêng nhất cử sẽ diệt sạch cao thủ bạch đạo.
Tiểu Lục Tử khóc hu hu, tiếng hít nước mũi sột sột không ngớt, Thiên Đài Kỳ Si lớn tiếng nói :
- Tiểu tử, ngươi đừng khóc nữa khiến người nẫu cả ruột. Ngươi giống hệt sư phụ, mũi không lúc nào sạch sẽ, đúng là một đôi bửu bối.
Thiên Đài Kỳ Si mua quan tài về tẩm liệm Hắc Đao Khách xong, nói :
- Lữ mỗ với Trần huynh kết giao đã mấy mươi năm, tình nghĩa sâu nặng, phen này quyết một phen tử chiến, thế bất lưỡng lập. Vì an ủi vong linh của Trần huynh dưới suối vàng, hôm mười lăm lão phu phải mang quan tài của Trần huynh đến Hào Sơn, một mặt có thể khích động sĩ khí, đồng thời có thể lấy thủ cấp của bọn ma đầu cúng tế Trần huynh.
Mọi người đương nhiên không tiện phản đối, bèn để linh cữu của Hắc Đao Khách trong đại sảnh, phái người canh giữa cẩn thận. Và trong thời gian này, Hồ Thiết Sanh càng khẩn trương nghiên cứu và tập luyện Ma Đao Ca.
Năm ngày thấm thoát trôi qua, quần hùng khiêng theo linh cữu của Hắc Đao Khách tiến vào Hào Sơn.
Hào Sơn còn có tên là Khâm Phủ Sơn, nằm ở phía Bắc huyện Lạc Ninh tỉnh Hà Nam, Đông giáp Mẫu Trì, Tây bắc giáp Hạp Huyện, chia làm đông tây hai hào, từ Đông Hào đến Tây Hào khoảng ba mươi lăm dặm. Ngưỡng Thiên bình nằm trên Đông Hào, tuy không phải là chủ phong, nhưng hết sức cheo leo hiểm trở.
Những người trẻ tuổi luân phiên khiêng quan tài lên đến Ngưỡng Thiên bình, chỉ thấy mấy trăm đại hán vạm vỡ vây chặt Ngưỡng Thiên bình, giữa có một chiếc bàn có ba người ngồi.
Thiết Ông Xung ngồi bên dưới, trên là Cửu Châu Phi Ma và Hận Thế Thái Bảo chễm chệ ngồi đầu bàn, vì Cửu Châu Phi Ma và Hận Thế Thái Bảo đều bịt mặt, vẫn không nhìn thấy diện mạo của họ.
Quần hùng với Dư Mộng Chân cầm đầu, suất lĩnh mọi người tiến vào vòng vây, đặt quan tài xuống, quan sát địa hình xung quanh và lực lượng của đối phương.
Hồ Thiết Sanh thấp giọng nói :
- Dư tiền bối, gia sư tổ ở đâu vậy?
Dư Mộng Chân trầm giọng nói :
- Vu Đào, cuộc chiến hôm nay mạnh còn yếu mất, nên phía này đã khiêng linh cữu của Hắc Đao Khách đến để tỏ rõ ý chí bất khuất, quyết tử chiến một phen. Vậy Lạc Kỳ hiện ở đâu?
Cửu Châu Phi Ma lạnh lùng nói :
- Truyền Lạc Kỳ.
Chỉ thấy bọn đại hán tránh sang hai bên, chừa một khoảng trống, Lạc Kỳ sải bước đi vào, chẳng thèm nhìn ngó đến quần hùng bạch đạo, đi thẳng đến bàn, ngang nhiên ngồi xuống đối mặt với Cửu Châu Phi Ma.
Lạc Dật cao giọng nói :
- Phụ thân, hiện địch ta đã phân rõ, thế bất lưỡng lập, sao lão nhân gia còn chưa ly khai...
Lạc Kỳ buông tiếng cười khẩy không trả lời. Một chút lòng tin Hồ Thiết Sanh giành cho sư tổ đến đây đã tiêu tan, đang thầm thở dài thì Lạc Dật đã sải bước vào sân, trầm giọng nói :
- Vu Đào, tại hạ muốn cùng tôn giá quyết một phen cao thấp.
Cửu Châu Phi Ma nhún vai cười khinh miệt :
- Ngươi chưa đủ bản lĩnh đâu. Lạc Kỳ, hãy bắt lấy hắn.
Lạc Kỳ sải bước đi đến trước mặt Lạc Dật, vẻ mặt lạnh băng không có chút tình phụ tử, soạt một tiếng, Ô Mộc kiếm đã rút ra cầm tay.
Quần hùng bạch đạo đều lộ vẻ đau buồn, đây thật là một điều không ai có thể ngờ được, nay Lạc Dật thần trí đã hồi phục, nhưng Lạc Kỳ đã từ chính trở thành tà.
Lạc Dật kinh hãi lùi sau hai bước, trố mắt nói :
- Phụ thân quả muốn động thủ với hài nhi thật sao?
Lạc Kỳ mặt trơ lạnh nói :
- Đừng lắm lời, tuốt kiếm ra mau.
Lạc Dật mắt rướm lệ, tuốt trường kiếm ra ngậm ngùi nói :
- Phụ thân hẳn không khiến hài nhi trở thành tội nhân chứ?
Hồ Thiết Sanh sải bước tiến tới, mắt ngập lệ nói :
- Sư tổ, chả lẽ lão nhân gia lại tuyệt tình như vậy thật sao? Lão nhân gia cho dù không vị tình sư phụ và Sanh nhi thì cũng phải vị tình Dư tiền bối chứ?
Lạc Kỳ buông tiếng cười khẩy, Ô Mộc kiếm vung ra, chiêu khởi đầu Ngoại tam kiếm đã thi triển, chỉ thấy ánh đen loang loáng, đường đường chính chính, quả không hổ danh Thánh Giả Chi Kiếm.
Lạc Dật cũng thi triển Thánh Giả Chi Kiếm đón tiếp, keng một tiếng, Lạc Dật bật lùi ba bước. Thật ra chẳng phải ông kém thế, mà là có ý nhường nhịn, và chỉ sử dụng có sáu thành công lực.
Vút vút vút liên tiếp bảy tám kiếm, kiếm nào cũng nhằm vào chỗ yếu hại của Lạc Dật. Lạc Dật mặt mày biến sắc, thoái lui liên hồi, nhưng thủ rất ung dung, không chút nao núng.
Lạc Kỳ chiêu thức đột biến, Trung tam kiếm đã tung ra và trên Ô Mộc kiếm lập tức kết tụ một lớp sương mỏng. Lạc Dật không dám lui nhưòng nữa, lập tức toàn lực ứng phó.
Hồ Thiết Sanh quay sang Dư Mộng Chân, thấp giọng nói :
- Dư tiền bối, để vãn bối xuất kỳ bất ý chế ngự sư tổ được không?
Dư Mộng Chân gập đầu :
- Lão thân sớm đã có ý định ấy, nhưng hãy khoan vội đã, lão thân cần xem thử Lạc Kỳ có phải cũng bị ám toán mất đi bản tính hay không?
Thánh Giả Chi Kiếm của Lạc Dật là do Lạc Kỳ truyền dạy, mà kiếm pháp quái dị học được trong lúc mất trí nhớ thì đã quên mất, dĩ nhiên không phải là địch thủ, lúc này đã lui đến gần quần hùng bạch đạo.
Bạch Long Xuyên trầm giọng :
- Lạc huynh nên dừng tay đi thôi.
Lạc Kỳ tảng lờ, thế công càng thêm hung mãnh, chiêu thức đột biến, Nội tam kiếm đã thi triển, trên Ô Mộc kiếm đã kết tụ một lớp băng dày, chỉ thấy ánh bạc loang loáng, keng một tiếng, băng vụn văng bay tung tóe, Lạc Dật bật lùi ba bước dài.
Nhưng Lạc Kỳ như muốn giết chết Lạc Dật, thi triển toàn độc chiêu tấn công tới tấp, bỗng buông tiếng quát vang, Ô Mộc kiếm với tiếng rít ghê rợn bổ thẳng xuống đầu Lạc Dật.
Lạc Dật đành phải vung trường kiếm lên đón đỡ, chỉ nghe cách một tiếng chát chúa, trường kiếm trong tay Lạc Dật đã gãy làm đôi, cụt mất hơn một thước, Lạc Dật giật mình kinh hãi, lùi sau một bước.
Lạc Kỳ như đã bừng sát cơ, Hồ Thiết Sanh nhanh như chớp lướt tới, vút vút vút liên tiếp công ra ba đao, bức lui Lạc Kỳ ba bước.
Lạc Dật vội nói :
- Sanh nhi, đừng gây tổn thương cho sư tổ.
Hồ Thiết Sanh đáp nhanh :
- Đồ nhi biết rồi.
Đoạn tay phải Ma đao thi triển Huyền Huyền Nhất Thức, Lạc Kỳ có phần lúng túng, Hồ Thiết Sanh thừa cơ tay trái vung nhanh, bạch mao Lưu Tinh chùy bay ra nhanh như tia chớp, nhắm vào cườm chân Lạc Kỳ.
Bộp một tiếng, Lạc Kỳ ngã ra đất. Hồ Thiết Sanh lướt tới, chớp nhoáng vung tay điểm huyệt, cắp ông lên trao cho Lạc Dật.
Thế là phía bạch đạo không còn lo ngại nữa, Hồ Thiết Sanh đã có lòng tin, sải bước đi ra giữa sân, đưa tay chỉ Thiết Ông Xung nói :
- Thiết Ông Xung, hãy ra đây chịu chết.
Thiết Ông Xung tuy biết rõ không phải đối thủ của Hồ Thiết Sanh nhưng lại không thể tỏ ra hèn nhát, mắt đảo một vòng, quay sang Bạch Phàm nói :
- Đồ nhi, hãy bắt lấy tên tiểu tử này.
Bạch Phàm lòng tự hiểu rõ, cho dù hai sư đồ liên thủ cũng chưa chắc có thể bắt được Hồ Thiết Sanh, nhưng y không dám cãi lời sư phụ, chỉ thấy đám đông tách ra, một người cao hơn trượng đi vào sân.
Người ấy chính là Bạch Phàm, hai chân y đã bị Hồ Thiết Sanh chém cụt, giờ đã lắp vào hai chân giả, bước đi vang lên tiếng lọc cọc.
Hồ Thiết Sanh trầm giọng :
- Bạch Phàm, chẳng phải Hồ mỗ khinh khi, nhưng ngươi không phải là địch thủ đâu.
Bạch Phàm buông tiếng cười gằn, rút ngân thủy Nga Mi thích ra tấn công ngay. Ác tặc này có ngoại hiệu là Cản Lăng Thập Bát Phiêu, tuy công phu trong nước chẳng kém và khinh công trác tuyệt, nhưng lúc này đã lắp chân giả, dĩ nhiên không còn nhanh nhẹn như trước nữa.
Hồ Thiết Sanh không muốn hạ sát y tại chỗ, bởi Bạch Phàm tuy xấu xa độc ác nhưng dẫu sao cũng là con của Võ Tài Thần Quan Tiêu Thiên, bạch mao Lưu Tinh chùy vung ra, nhắm quấn vào đùi Bạch Phàm.
Bạch Phàm tung mình lên cao năm thước, hai chân quét ra, nhắm đá vào mặt Hồ Thiết Sanh.
Hồ Thiết Sanh tay phải vốn có Ma đao nhưng không sử dụng, lại vung bạch mao Lưu Tinh chùy ra, nhắm quấn vào bụng Bạch Phàm.
Bạch Phàm vội thi triển Thiên Cân Trụy, nghiêng người sang bên tránh khỏi, Nga Mi thích tiện tay quét ra, định đánh bạt bạch mao Lưu Tinh chùy, nào ngờ công lực của Hồ Thiết Sanh lúc này vô cùng thâm hậu, dồn tám thành công lực vào Lưu Tinh chùy, quấn lấy Nga Mi thích giật mạnh, Nga Mi thích đã vuột khỏi tay Bạch Phàm.
Bạch Phàm chỉ còn hai tay không, thụp người chớp nhoáng quét ra ba cước, Hồ Thiết Sanh không né tránh, vung Lưu Tinh chùy quét vào chân giả của y. Chỉ nghe rắc một tiếng, Bạch Phàm hự lên một tiếng đau đớn, chân trái gãy lìa ngay chỗ ráp chân giả.
Hồ Thiết Sanh lại vung Lưu Tinh chùy, quấn vào lưng Bạch Phàm, thuận thế kéo mạnh, thân người Bạch Phàm lập tức bay đến, chàng chớp nhoáng vung tay điểm khóa huyệt đạo của y rồi ném xuống đất.
Hồ Thiết Sanh hai lần xuất thủ đã chế ngự hai cao thủ, chẳng những phía bạch đạo bội phục mà ngay cả Cửu Châu Phi Ma và Hận Thế Thái Bảo cũng không khỏi thầm phục gật đầu.
Thiết Ông Xung chầm chậm đứng lên, trầm giọng quát :
- Mang binh khí đến đây.
Liền tức, mười mấy đại hán khiêng đến một pho tượng Thiết Ông Xung to lớn, chính là món binh khí đã bị Hồ Thiết Sanh đánh móp hôm trước.
Hồ Thiết Sanh buông tiếng quát vang, bạch mao Lưu Tinh chùy như tia chớp bay ra, đồng thời Ma đao trong tay phải thi triển Huyền Huyền Nhất Thức, Thiết Ông Xung không dám để binh khí va chạm vào Ma đao, đành lách sang bên một bước nhưng bạch mao Lưu Tinh chùy đã quấn vào lưng lão ta.
Nhưng Thiết Ông Xung chẳng chút hoảng sợ, Hồ Thiết Sanh ra sức kéo mạnh, Thiết Ông Xung không chút động đậy. Thì ra hai chân lão ma đầu này đã lún sâu xuống đất hơn nửa thước, vung binh khí quét ngang ra. Hồ Thiết Sanh bỗng buông tay, Thiết Ông Xung bật lui một bước, Hồ Thiết Sanh thừa cơ lách người tránh khỏi, Ma đao trong tay xuôi theo Lưu Tinh chùy quét ngang ra.
Thiết Ông Xung cả kinh, lúc này cũng chẳng kể binh khí của mình có đỡ nổi Ma đao hay không liền vội vung lên đón tiếp, chỉ nghe choang một tiếng rền rĩ, pho tượng Thiết Ông Xung to lớn đã bị tiện làm hai đoạn.
Thừa lúc Thiết Ông Xung kinh hãi sững sờ, Hồ Thiết Sanh tay trái giật mạnh, Thiết Ông Xung chúi tới ba bước, Hồ Thiết Sanh liền thi triển Huyền Huyền Nhị Thức. Chỉ thấy ánh tím lấp loáng, mũi đao đã trỏ vào huyệt Cưu Vĩ của Thiết Ông Xung.
Tất cả cao thủ hai giới hắc bạch hiện diện thảy đều ngỡ ngàng sửng sốt, đôi mắt to lớn của Thiết Ông Xung trợn trừng như hai quả trứng gà, gương mặt hung tợn trở nên tái ngắt.
Hiển nhiên, với công lực của Hồ Thiết Sanh, chàng chẳng cần đẩy Ma đao tới, mà chỉ cần vận chân lực vào tay, bằng vào đao khí cũng đủ xuyên thủng vào ngực Thiết Ông Xung rồi.
Hồ Thiết Sanh trầm giọng nói :
- Thiết Ông Xung, với danh vọng và thân thủ của tôn giá, đủ có thể làm nên một sự nghiệp oanh liệt trong võ lâm. Chẳng ngờ tôn giá lại chuyên đối chọi với nhân vật bạch đạo, nếu tôn giá kịp thời ăn năn hối cải, tại hạ sẽ...
Thiết Ông Xung thân phận thế nào, so ra bối phận còn cao hơn Lạc Kỳ và Bạch Long Xuyên một bậc, giờ trước công chúng lại bị một thiếu niên chế ngự, thử nghĩ tâm trạng của lão ra sao?
Thiết Ông Xung gằn giọng :
- Sĩ khả sát, bất khả nhục. Tiểu tử, ngươi hãy cho lão phu chết một cách nhanh chóng đi.
Hồ Thiết Sanh nghiêm mặt :
- Tôn giá là một cao thủ tuyệt thế, không nên cố chấp, con người sống trên đời không ai dám nói là chưa từng bị thất bại, đó chẳng đáng kể gì. Chẳng hạn như gia sư và sư tổ, đã bị kẻ gian giam cầm mấy mươi năm, chịu đựng biết bao sỉ nhục và dày vò, nhưng họ vẫn bất khuất tiếp tục sống.
Thiết Ông Xung buông tiếng thở dài não ruột :
- Tiểu tử, đừng mai mỉa lão phu nữa, mau cho lão phu chết nhanh chóng đi.
Hồ Thiết Sanh thấy đối phương đã dao động, nghiêm giọng nói :
- Vãn bối đã cạn lời, tiền bối hãy tự chọn lựa.
Đoạn vung tay thu bạch mao Lưu Tinh chùy về, đồng thời tay phải cũng thu hồi Ma đao và lùi nhanh về phía sau ba bước.
Quần hùng bạch đạo thấy vậy đều không bằng lòng, họ đinh ninh lão ma đầu hung tàn này không bao giờ biết ăn năn hối cả, thảy đều hết sức lo lắng.
Chỉ thấy Thiết Ông Xung mặt đầy vẻ bi thương, ngước lên trời gào to :
- Ôi thôi! Lão phu một đời oanh liệt, chẳng ngờ đến lúc già lại thất bại ê chề thế này, còn mặt mũi nào gặp ai nữa...
Tay phải giơ lên vỗ mạnh xuống, bộp một tiếng, chiếc đầu to lớn của lão đã vỡ nát, máu óc văng tung tóe, vô cùng thảm thiết. Nhưng thân người lão chưa ngã xuống, sải bước lao vào Cửu Châu Phi Ma và Hận Thế Thái Bảo.
Thân người cao lớn của lão lao tới hết sức kinh người, Cửu Châu Phi Ma và Hận Thế Thái Bảo hốt hoảng đứng lên và lách sang bên, chỉ nghe rắc một tiếng vang dội, lão đè lên chiếc bàn vỡ nát, ngã xuống đất hồn lìa khỏi xác.
Một người đã vỡ sọ mà còn có thể xông tới mấy bước, thật là chuyện kinh khủng, chứng tỏ lão ma đầu này trước khi chết đã hận thấu xương Cửu Châu Phi Ma và Hận Thế Thái Bảo, nếu không vì lụy bởi danh dự, có lẽ lão đã ăn năn hối cải, theo về với quần hùng bạch đạo rồi.
Các cao thủ bạch đạo thấy kết cuộc của Thiết Ông Xung bi thảm như vậy, thảy đều không ngớt thở dài.
Cửu Châu Phi Ma và Hận Thế Thái Bảo nghiến răng một hồi, Cửu Châu Phi Ma trầm giọng nói :
- Cổ Thương, hãy tiếp tiểu tử ấy vài chiêu.
Vân Trung Phiêu sững sờ, thầm mắng :
“Cả Thiết Ông Xung còn không phải địch thủ, rõ ràng là bảo mình ra nạp mạng, vậy chứng tỏ hai lão ma đầu này cũng chỉ có hư danh mà thôi”.
Đây hiển nhiên là xa luân chiến pháp nhằm tiêu hao thể lực của Hồ Thiết Sanh, nhưng lão không dám trái lệnh, lập tức đi ra giữa sân.
Bạch Băng lướt tới, thấp giọng nói :
- Sanh nhi, hãy giành sức lực đối phó với hai lão ma đầu kia, ma đầu này giao cho sư mẫu ra tay.
- Sư mẫu, đã có đồ nhi ra sức, đâu cần sư mẫu phải ra tay.
- Từ khi trí nhớ phục hồi, sư mẫu chưa lập được chút công lao nào, lòng hết sức áy náy. Hơn nữa, hai lão ma đầu kia cũng chỉ có một mình ngươi đủ sức ứng phó, sao thể trúng kế họ tiêu hao thể lực, hãy lui ra mau.
Hồ Thiết Sanh đành lui ra, Bạch Băng rút Ma già cầm tay, trầm giọng nói :
- Cổ Thương, chuyện vừa rồi hẳn tôn giá đã nhìn thấy cả, Thiết Ông Xung trước khi chết đã biết sám hối, mà chỉ lụy bởi chữ danh nên không muốn nhẫn nhục trộm sống, hiển nhiên ông ấy đã nhận ra âm mưu của hai đại ma đầu kia, họ chẳng qua chỉ muốn lợi dụng các vị, Bạch Băng khuyên tôn giá hãy kịp thời hối cải để khỏi...
Cổ Thương dễ thường không biết hai đại ma đầu kia lòng độc ác, nhưng một người khi đã lỡ bước sa chân vào vũng lầy, muốn rút chân ra đâu phải dễ dàng. Nếu lão mà quyết tâm cải tà quy chính thì đã sớm ly khai bọn tà ma lúc Bạch Phàm có thái độ bất kính với lão rồi.
Thế nên, lão buông tiếng cười khẩy, cũng chẳng trả lời, cất bước sấn tới, với chiêu Thiên Ngoại Lai Bạt vỗ vào hai tai Bạch Băng.
Bạch Băng thụp người, lập tức thi triển Ma Già tam điệp ứng phó. Cổ Thương tuy bối phận ngang với Bạch Long Xuyên nhưng vì lão không có binh khí trong tay và Bạch Băng trong những năm qua công lực cũng tinh tiến rất nhiều, không kém Bạch Long Xuyên bao nhiêu, Cổ Thương liên tiếp tung ra mấy chưởng mà cũng không đẩy lui được Bạch Băng.
Bạch Băng phóng tay phản công, không nương tay nữa. Bà ta tuy tuổi đã ngoài ba mươi nhưng vì biết cách trú nhan, trông chỉ tuổi ngoài hai mươi, nhan sắc vẫn rất mặn mà, thi triển thân pháp trông hệt như tiên nữ giáng trần.
Trăm chiêu qua đi, Cổ Thương đã rơi vào thế hạ phong, thật ra nếu Cổ Thương mà bình tĩnh giao thủ, dù không thắng nổi Bạch Băng thì cũng có thể giữ được thế quân bình, nhưng vì lão đã mất hết niềm tin nên công lực bị suy giảm rất nhiều.
Trong khi ấy Bạch Băng càng đấu càng dũng mãnh, liên tiếp bức lui Cổ Thương năm sáu bước, thấy thời cơ đã đến, Ma già trong tay vung thành hình chữ nhật, chỉ nghe một tiếng rú thảm thiết, nửa phần đầu của Cổ Thương đã bay ra xa hơn ba trượng.
Lão ma này càng hung hãn hơn, lúc này đang đối mặt với Cửu Châu Phi Ma và Hận Thế Thái Bảo, hai chân nhún mạnh, người vọt ngang tới, hiển nhiên cũng định phát tiết uất khí trong lòng trước lúc chết.
Cửu Châu Phi Ma buông tiếng cười sắc lạnh, tay áo phất ra, chỉ thấy thi thể của Cổ Thương tách ra, cánh tay bay sang đông, hai chân bay sang tây, tim gan ngũ tạng chất thành một đống trên đất.
Bạch Băng lui ra, quần hùng bạch đạo đều lắc đầu thở dài.
Chỉ nghe Hận Thế Thái Bảo cười hăng hắc nói :
- Tuyệt! Tuyệt thật! Vu huynh làm thật gọn, tiểu đệ hết sức bội phục.
Cửu Châu Phi Ma trầm giọng :
- Bạch Long Sơn, trận này đến lượt tôn giá.
Bạch Long Sơn tái mặt, thờ thẫn đi ra giữa sân.
Quan Tiêu Thiên sải bước tiến ra nói :
- Ma đầu này để Quan mỗ giải quyết cho.
Bạch Long Sơn chẳng nói chẳng rằng, vừa xuất thủ đã thi triển tuyệt kỹ Thôi Tâm chưởng, kình lực xô ra như bài sơn đảo hải.
Quan Tiêu Thiên cũng chẳng chút ngán sợ, Thanh Long Yểm Nguyệt đao vù một tiếng bổ thẳng xuống đầu đối phương. Loại binh khí dài có sở trường cũng có sở đoản, đối phương chỉ cần tránh khỏi mũi đao là có thể sấn đến gần, khó thể xoay xở ứng phó.
Bạch Long Sơn biết rõ điều ấy và còn biết Quan Tiêu Thiên có tuyệt chiêu Tha Đao Kế, vì không để đối phương thi triển, lão xuôi theo cán đao sấn tới.
Bạch Diêu Hồng thét lên một tiếng thảng thốt, cha con lòng liền lòng, đó là lẽ đương nhiên. Quan Tiêu Thiên đành phải bỏ một tay ra, vung chưởng bổ vào ngực Bạch Long Sơn.
Bạch Long Sơn công lực không kém hơn Quan Tiêu Thiên, lão buông tiếng cười khẩy, tay trái vung lên gạt, tay phải biến chưởng thành trảo, chộp vào vai trái Quan Tiêu Thiên.
Quan Tiêu Thiên lúc này dù buông đao cũng đã muộn, đành vung cán đao lên đón đỡ, nào ngờ trảo ấy của Bạch Long Sơn chỉ là hư chiêu, tay trái lại bổ mạnh xuống.
Bình một tiếng, Quan Tiêu Thiên văng bay ra xa hơn trượng, Bạch Diêu Hồng hét lên một tiếng bi thiết, chỉ thấy xương ngực phụ thân đã hoàn toàn vỡ nát, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp nói ra đã từ giã cõi đời.
Bạch Diêu Hồng khóc rống lên, hồi âm vang vọng, nghe thật não nùng đứt ruột. Hồ Thiết Sanh và Bạch Ngọc Quyên liền đến khuyên lơn.
Hồ Thiết Sanh nghiến răng phẫn hận, vừa định ra sân, bỗng thấy Bạch Long Xuyên lướt đến nói :
- Thiết Sanh, để lão phu trừ khử tên súc sanh này cho.
Bạch Long Sơn thấy em trai mình ra sân, biết chẳng dễ đối phó, bèn trầm giọng nói :
- Bạch Long Xuyên, chúng ta là huynh đệ với nhau, ngươi không nên động thủ với lão phu thì hơn.
Bạch Long Xuyên cười khẩy :
- Bạch Long Sơn, ngươi đã gây quá nhiều tội ác, cam tâm làm tay sai cho bọn ma đầu này, lão phu đành phải vì đại nghĩa mà trừ diệt ngươi.
Bạch Long Sơn thấy không thể giàn xếp êm thắm, không nói tiếp nữa, tung mình lao tới.
Bạch Long Xuyên đã có ý diệt trừ lão từ lâu, vung Ma già lên vạch một chữ thập, đồng thời tung ra một cước, bịch một tiếng, Bạch Long Sơn bị đá bay lên cao năm sáu trượng.
Bạch Long Xuyên mặt đanh lạnh, đưa Ma già lên môi thổi tấu Tiểu Già thập cửu phách. Liền tức âm thanh quái dị vang lên, hệt như tiếng kim khí chạm nhau lảnh lói, chỉ nghe bùng một tiếng, thi thể của Bạch Long Sơn đã nổ tung trên không, thịt xương văng bay tứ phía, thật vô cùng khủng khiếp.
Quần hùng bạch đạo thảy đều hết sức phấn khởi, biết hôm nay không cần phải nương tay nữa, Bạch Long Xuyên làm vậy rõ ràng có ý khích lệ mọi người.
Kim Bột Ngân Thủ Hùng Côn tự biết sớm muộn gì cũng đến lượt mình, chi bằng tự động ra sân, và hơn nữa lão nghĩ Bạch Long Xuyên chưa chắc là địch thủ của lão.
Bạch Long Xuyên trầm giọng nói :
- Kết cuộc của mấy tên ma đầu kia hẳn tôn giá đã nhìn thấy rõ, chả lẽ còn chưa biết ăn năn hối cải ư?
Hùng Côn cười khẩy nói :
- Ai chết bởi tay ai cũng chưa biết chừng. Bạch Long Xuyên, tôn giá không phải địch thủ của Hùng mỗ đâu.
Bạch Long Xuyên nhếch môi cười :
- Vậy thì tôn giá xuất thủ đi.
Hùng Côn vung tay, chiếc Lưu Tinh thủ ánh bạc lấp loáng như tia chớp. Bạch Long Xuyên vung Ma già quét ngang, đánh bạt Lưu Tinh thủ sang bên.
Nào ngờ sợi dây xích nối liền Lưu Tinh thủ có công dụng khóa giữ binh khí đối phương, Ma già liền bị kẹp lấy.
Hùng Côn buông tiếng cười gằn, đầu kia Lưu Tinh thủ vung ra, giáng vào cánh tay phải Bạch Long Xuyên.
Hiển nhiên, nếu Bạch Long Xuyên mà không buông bỏ Ma già, cánh tay phải hẳn bị tàn phế, ngay trong khoảnh khắc nguy cấp ấy, Bạch Băng kêu lên một tiếng thảng thốt, quần hùng bạch đạo thảy đều biến sắc mặt.
Khá khen cho Bạch Long Xuyên, ngay trong lúc nguy cấp, ông bỗng châu đầu vào Ma già, chỉ nghe một tiếng lảnh lót vang tận mây xanh, thì ra ông đã thổi tấu Đại Già thập bát phách.
Đại Già thập bát phách còn bá đạo hơn Tiểu Già thập cửu phách, có uy lực tan vàng nát ngọc. Hùng Côn giật nẩy mình, Bạch Long Xuyên thừa cơ xuất thủ nhanh như chớp, Ma già đã đặt lên huyệt Kiên Tĩnh của Hùng Côn.
Cuộc chiến kinh tâm động phách thế là đã kết thúc, quần hùng bạch đạo thở phào một hơi dài, đồng thời thầm bội phục Ma già quả là danh bất hư truyền.
Hùng Côn mặt mày trắng bệch, chỉ cần Bạch Long Xuyên vận sức vào Ma già, lão ắt chết ngay tức khắc. Phàm là người bằng xương bằng thịt, chẳng ai là không sợ chết, trên trán lão đã toát mồ hôi hột.
Đột nhiên, vòng vây bọn đại hán hỗn loạn, đổ xô chạy tránh, chỉ thấy từ Tâm Bồ Tát Vi Ngọc Cầm phi thân vào sân, vẻ mặt ủ dột đưa mắt nhìn Bạch Long Xuyên.
Khi xưa bà thầm yêu trộm nhớ Lạc Kỳ và Bạch Long Xuyên, sau cùng bởi thất tình đã từ ghen tuông trở thành thù hận, nên đã đối địch với nhân vật bạch đạo. Giờ đây bà đã một lòng lương thiện, vốn không muốn đa sự, nhưng Kim Bột Ngân Thủ Hùng Côn là sư huynh của bà, khi xưa từng tìm đủ mọi cách gần gũi bà, song vì bà say đắm yêu Lạc Kỳ và Bạch Long Xuyên nên đã kiên quyết cự tuyệt Hùng Côn, vì vậy bà cần phải cứu Hùng Côn một lần để báo đáp ơn tri ngộ.
Bạch Long Xuyên như hiểu tâm ý bà, nói :
- Ngọc Cầm, có gì muội cứ nói, ngu huynh không để muội thất vọng đâu.
Vi Ngọc Cầm não nề nói :
- Dĩ vãng như mây khói, không thể nào vãn hồi được. Bạch huynh không để tâm đến oán thù cũ, Vi Ngọc Cầm này đã cảm kích lắm rồi, lẽ ra không dám yêu cầu gì nữa, nhưng xưa kia Hùng Côn đối với Ngọc Cầm...
Bạch Long Xuyên khẽ thở dài, rụt Ma già về và lùi sau hai bước, nói :
- Vậy Cầm muội đưa y đi đi.
Vi Ngọc Cầm hết sức xúc động, vòng tay xá dài nói :
- Ân tình này chỉ đành kiếp sau báo đáp.
Đoạn đưa mắt nhìn Hùng Côn, quay người phóng đi xuống Ngưỡng Thiên bình. Hùng Côn mặt đầy hổ thẹn, lẳng lặng theo sau rời khỏi.
Cửu Châu Phi Ma bỗng trầm giọng quát :
- Hãy khoan, muốn đi cũng phải nói với bổn nhân một tiếng. Hùng Côn, ngươi còn có chút cốt khí nào không hả?
Vi Ngọc Cầm quay trở lại, lạnh lùng nói :
- Nếu tôn giá có cốt khí, lẽ ra là phải xuất thủ trước tiên. Tôn giá biết rõ Thiết Ông Xung không phải địch thủ của Hồ Thiết Sanh, mà lại bảo y ra sân nạp mạng, hạng người đê hèn như tôn giá mà cũng xứng đáng nói chuyệt cốt khí sao?
Thiên Đài Kỳ Si vỗ tay cười to :
- Mắng hay lắm! Mắng hay lắm! Lão ma đầu, theo Lữ mỗ thấy, ngươi dù có cốt khí thì cũng không giống kẻ khác.
Tư Mã Ngưu phụ họa :
- Lữ huynh, hãy nghe nói xem, cốt khí của y vì sao không giống vậy?
- Vì toàn thân xương cốt của y mềm như là bột vậy.
Liền tức, tiếng cười vang lên cùng khắp. Trong khi ấy, Vi Ngọc Cầm và Hùng Côn đã nối tiếp nhau phóng đi xuống núi.
Cửu Châu Phi Ma tức đến cười gằn liền liền :
- Lữ Tông Nguyên, lát nữa ngươi sẽ biết lợi hại của bổn nhân.
Thiên Đài Kỳ Si cười hóm hỉnh :
- Lợi hại của ngươi, Lữ mỗ đã sớm lĩnh giáo rồi, ngươi lợi hại đến mấy nhưng ngay cả mặt thật cũng không dám để người nhìn thấy, nếu Lữ mỗ đoán không lầm, có lẽ ngươi là con tư sinh, còn không thì là con của gái lầu xanh.
- Ha ha...
Mọi người lại cười ầm lên, Cửu Châu Phi Ma cười gằn liên hồi, cất bước đi vào sân, trên Ngưỡng Thiên bình ngập đầy sát cơ, tiếng cười vụt ngưng bặt.