Trời đã chuyển sang chiều, đám tôi tớ Lĩnh phú cử đi khắp làng nghe ngóng động tĩnh đã trở về, bọn chúng đều cho biết là cả làng hầu như khá yên ắng. Lúc này đang binh biến, chính sự nhiễu loạn, ai nấy đều không dám ra đường, cửa nẻo đóng chặt, họ lo sợ đám người ngoại quốc có thể kéo đến xục xạo bất cứ lúc nào. Những con người bần cùng nhất của xã hội thì thường sợ sệt và lẩn tránh như thế. Lĩnh phú gật đầu ra chiều hài lòng lắm. Đúng như những gì lão mong muốn, vì sắp sửa đến giờ cho những xe thồ chở của nả từ kho kín nhà lão chuyển ra hầm chứa mới. Muốn di chuyển ra đó thì bắt buộc phải đi đường chính, đường tắt hẹp, lại nhiều ổ gà, ổ voi, mô đất trập trũng nên không thể dùng. Lúc này, đoàn xe thồ đã xếp thành hàng dài chuẩn bị xuất phát, xe nào xe nấy đều chất đầy những giương, hòm to nhỏ khác nhau, chúng đều được chằng cẩn thận bằng dây thừng. Trước khi xuất phát, phú ông tập hợp đám người làm lại dặn dò một chập nữa rồi mới lên đường. Bà Xoan cùng một tốp gia nhân thì đã đến căn hầm đợi trước. Cứ thế, đoàn xe thồ trên chở đầy ắp của cải của Nguyễn gia lặng lẽ rời dinh thự chầm chậm tiến về hướng bờ đê. Lĩnh phú, Độ thầy bói cùng hai thằng Đinh, Ba đều cưỡi ngựa đi dọc đoàn xe giám sát. Những chiếc xe này được đám gia súc của nhà họ Nguyễn nuôi lâu nay kéo đi. Hơn nửa tiếng sau đoàn xe đã có mặt ở điểm hẹn, bà vợ phú ông đang đứng ở cửa hầm ngó nghiêng, thấy chồng liền vội vàng bước lên sốt sắng hỏi:
- Còn mấy chuyến nữa mình?.
- Chắc hai chuyến nữa!. Bà với thằng Đinh chỉ đạo cho người làm chuyển đồ vào trong đi!. Nhớ dặn bọn nó để cho ngay ngắn, có hàng có lối!. Tôi quay về cùng đoàn xe!.
- Vâng!. Em biết rồi!. Mình cẩn thận nhá!.
Lĩnh phú nói xong ra lệnh cho gia nhân khuôn vác các hòm vào trong căn hầm. Xe nào xong lại lập tức quay đầu trở về dinh thự chất đồ đi tiếp. Cứ thế, tầm hai tiếng sau, hầu như toàn bộ " của để dành " của vợ chồng phú hộ Lĩnh đã được di rời vào trong hầm chứa mới xây một cách suôn sẻ. Lĩnh phú đã ra lệnh cho thằng Đinh dẫn bà vợ và đội gia nhân cùng đám xe thồ trở về nhà. Lúc này lão cùng với thầy bói Độ đang đứng trong căn hầm chất đầy tài sản của nhà lão, phải chiếm mất hai phần ba diện tích căn phòng. Lão Độ chỉ nơi đặt đàn lễ và dùng la kinh xem xét lại phương hướng một lần nữa để đêm nay chuẩn bị cho buổi hành sự cuối cùng. Lĩnh phú chắp tay sau lưng tiến lên mấy bước ngẩng đầu nhìn đống gia tài chất cao như núi trước mặt, trầm ngâm nói:
- Hy vọng mọi việc ổn thoả!.
Không biết có phải do lo lắng hay không mà vợ chồng phú hộ cảm thấy thời gian hôm nay sao mà trôi chậm thế. Ngồi chờ mãi cuối cùng cũng đã tới giờ " thiêng ". Lĩnh phú vừa tranh thủ tới bên ban thờ gia tiên cắm lên mấy nén hương. Lần này lão chỉ cử một tốp gia nhân đi theo đến nơi cử hành nghi thức. Giờ " thiêng " thầy bói Độ chỉ định là giờ Dần, tức ba giờ sáng. Nhìn ra bên ngoài trời tối đen như mực. Trong sân, Lĩnh phú ra lệnh cho mấy tên đầy tớ đốt đuốc lên, mang theo đồ cúng chuẩn bị lên đường. Thằng Đinh, thằng Ba nhận nhiệm vụ cõng hai đứa trẻ đã được chuốc thuốc mê lúc này đang ngủ mê man ra hầm chứa. Trong đêm đen tĩnh mịch thấp thoáng có ánh đuốc lập loè của đoàn người nhà họ Nguyễn. Khi mọi người bọn họ đã tề tựu đông đủ trong căn hầm là đang canh bốn, giờ Sửu, nghĩa là hai giờ sáng. Thầy bói Độ chỉ đạo đám gia nhân Nguyễn gia cắm đuốc dọc hành lang dẫn lối vào căn hầm. Đàn lễ được đặt ở chính diện lối ra vào. Vợ chồng phú hộ ăn vận xiêm y mới chỉnh tề, Độ thầy bói cũng được phú bà chuẩn bị cho một bộ y phục mới tôn nghiêm hơn. Đèn nến lung linh thắp sáng cả căn hầm. Mâm đồ cúng gồm một con gà, một cái thủ lợn to tướng, xôi thịt, rượu đế được đặt trên bàn lễ cùng với hoa quả. Hai chiếc ghế gỗ nhỏ có lưng tựa được đặt hai bên lễ đàn, bọn họ trói hai đứa trẻ đặt ngồi trên đó. Chúng lúc này vẫn đang mê man bất tỉnh nhân sự, nào biết sắp sửa sẽ phải đón nhận cái chết đầy tàn nhẫn.
Cậu Khanh chầm chậm bước vào hành lang dẫn vào căn hầm chứa, hai bên là những ánh đuốc bập bùng lúc tỏ lúc mờ, nơi cuối dãy hành lang là cửa chính, thấp thoáng một đám người nhấp nhô đang làm gì đó bên ánh nến. Có tiếng lầm rầm như đọc thần chú vọng tới ngày một rõ, đó chính là tiếng của lão thầy bói Độ. Lúc này đã đến giờ Dần, lão Độ đang xếp bằng ngồi trên chiếc nệm đỏ trước bàn lễ, một tay cầm một nén hương, một tay kiết ấn còn miệng thì lầm rầm một bài chú nào đó. Đằng sau lưng lão, vợ chồng Lĩnh phú cùng toàn bộ những gia nhân nhà họ Nguyễn đều quỳ xuống chắp hai tay thành kính mắt hướng lên lễ đàn. " Chẳng hiểu thần thánh nào độ cho họ, chỉ có tà ma, âm linh quỷ quái mà thôi!. Nghiệp càng thêm chồng chất!." - Khanh thở dài nghĩ thầm. Trước lễ đàn, lão Độ lôi từ trong tay áo ra hai lá linh phù màu đỏ đã thư bùa chú trong đó đến trước nơi đặt cặp song sinh đồng tử. Lão giơ lá linh phù trước mặt một đứa nhỏ, tay phải tạo ấn, hai mắt lão long lên sòng sọc, phút chốc cảm giác chỉ còn hai lòng trắng dã tồn tại trong hốc mắt. Miệng lão rì rầm ngày một nhanh, bàn tay trỏ ấn rung lên bần bật. " Phừng!". Bất ngờ, lá linh phù kẹp trên tay còn lại của lão thầy bói bỗng nhiên bốc cháy chỉ trong tíc tắc, đám người nhà họ Nguyễn ai nấy đều trợn mắt há mồm khi nhìn thấy cảnh tượng kì ảo đó. Lão Độ hươ hươ lá linh phù đang cháy sắp hết trước mặt đứa bé, lầm rầm đọc chú. Lá phù rã ra thành vụn tro, lão bóp chặt nắm tro ấy trong lòng tay rồi rải ra xung quanh cái ghế gỗ đang trói đứa trẻ thành một vòng tròn. Tiếp đến, lão chầm chậm tiến sang đứa còn lại, tiếp tục thưc hiện lại những gì vừa làm với đứa ban nãy. Xong xuôi, lão Độ quay lại chỗ ngồi xếp bằng niệm chú tiếp. Một lát sau, không biết có phải do ảnh hưởng từ lá phù hay do lời chú lão thầy bói đang niệm mà hai đứa trẻ đang ngồi ngoẹo cổ sang một bên bỗng nhiên nhăn nhó vẻ như đau đớn lắm. Tuy nhiên chúng vẫn còn mê man bởi tác dụng của thuốc mê. Lão lại lôi trong túi đựng đồ nghề ra một hộp nhỏ xíu, đứng dậy tiến đến chỗ song sinh đồng tử. Lão mở nắp hộp, thò tay lôi ra một thứ gì nom rất gớm ghiếc, thứ ấy thân thể mềm oặt, to cỡ hai đốt ngón tay, thoạt trông thì như con sâu có đốt, mềm nhũn, toàn thân màu đen xám ngắt. Nó cứ ngoe nguẩy, quằn quại trên ngón tay lão thầy bói, lão ta cạy mồm đứa bé nhét con trùng ấy vào mồm nó, và thực hiện tương tự với đứa còn lại. Cậu Khanh thất kinh, trong bụng thầm kêu lên: " Đó chẳng phải âm thy trùng sao?. Cổ nhân nói cấm sai, hí là người nước Nam, thì người Nam giỏi bùa ngải, người Trung giỏi thư phù còn người Bắc thì giỏi về độc trùng, trùng độc này ắt là lão thầy bói kia đã phải dày công tìm kiếm, bới móc, quật mồ quật mả nhà người ta mới có được!". Những thông tin này ông nội của cậu đã ghi chép lại trong sách cổ. Rằng để có được âm thy trùng, người luyện trùng phải canh đúng bảy bảy bốn mươi chín ngày, hết hạn cúng thất người chết thì ra đào mộ lên mà tìm một loại trùng ký sinh trong xác người. Đó là lúc thi thể người chết đang bắt đầu quá trình phân huỷ, phần dương lượng chuyển hoá hoàn toàn thành âm lượng, tụ hội trong lòng đất tạo thành những con trùng hút nguồn năng lượng đó mà sống. Loại trùng này khác với loài ròi bọ cũng từ xác người phân huỷ mà ra. Thân chúng to và béo hơn, lại có lớp màu đem xám ngắt kì lạ. Cũng bởi vậy, mà chúng không chỉ mang trong mình chất xú uế kình độc mà còn là một thứ chí âm. Lão thầy bói kia cấy âm thy trùng vào người đứa trẻ thì chỉ lát nữa thôi, nó sẽ nhanh chóng bị rã ra vì bản chất âm gặp dương sẽ khắc chế lẫn nhau. Chất độc từ con trùng sẽ tan vào huyết dịch đi khắp lục phủ ngũ tạng, khiến chết não, tim thì ngừng đập. Quả là tàn nhẫn hết sức. Lúc bấy giờ, lão Độ sau khi nhét hai con trùng vào miệng cặp song sinh đồng tử xong thì đã trở về chỗ ngồi. Lão nhắm mắt như chờ đợi điều gì đó sắp đến. Phải rồi, chính là cái chết nhanh chóng của hai đứa bé. Và quả nhiên như thế, hai đứa trẻ bị trói chặt tay chân ngồi trên ghế đang mê man bỗng nhiên bật ngửa ra, toàn thân rung lên bần bận. Thứ chất độc kia chắc hẳn rất ghê gớm nên dù cho đang bị ngấm thuốc mê, bọn trẻ vẫn cảm nhận được cơn đau đớn đang lây lan ra khắp cơ thể của chúng. Những tiếng kêu thất thanh từ miệng hai đứa bé xấu số vang lên, đám người nhà họ Nguyễn ai nấy đều rùng mình ghê sợ cái thuật ấy, bất giác trên người nổi đầy da gà, lầm lũi cúi đầu không dám nhìn lên. Hai đứa bé nhắm tịt mắt vì thuốc mê, hàm răng nghiến chặt lại, những tiếng rên rỉ của chúng thoát qua kẽ răng vang lên đầy ám ảnh. Vậy mà lão thầy bói thì tuyệt nhiên không mảy may chùn tay một chút nào. Có lẽ lão đã quá quen với những việc làm máu lạnh như thế. Lão ngồi yên lặng chờ đợi cho cơn quằn quại của hai đứa trẻ dừng lại cũng là lúc chúng kết thúc sự sống trên cõi đời. Hai cái đầu lại gục về một bên. Một dòng máu đen đặc trào ra thất khướu hai đứa nhỏ. Lúc này lão Độ mới bước tới quan sát lần nữa xem cặp song sinh đồng tử đã thật sự chết hoàn toàn hay chưa. Xong xuôi, lão quay lưng cất tiếng khàn khàn nói với đám người nhà họ Nguyễn:
- Việc tới đây mà lão mỗ phải hành sự có phần hơi ám ảnh, còn hơn lúc nãy. Vậy nên, ai yếu tim ta khuyên là nên lui ra ngoài, không cần thiết phải ở lại trong đây quá đông như vậy!. Có thể ảnh hưởng đến việc thi lễ của lão phu.
Lĩnh phú nghe Độ thầy bói trình bày thì biết ý quay lại khoát tay ra lệnh cho đám gia nhân đằng sau lui ra ngoài hết, chỉ để lại hai thằng Đinh và Ba để tiện sai việc. Xong xuôi, lão thầy bói mới quay lại nhìn vào cặp song sinh đồng tử đã chết tự lúc nào, toàn thân lạnh lẽo toát ra những tia khí chết chóc. Lão thở ra một cái, khẽ lầm bầm trong miệng: " tới lúc rồi!".