- Phương Vũ... bảo trọng... Mộc Thật Thác Mai tôn giá... cho tại hạ gởi lại Băng Phương Vũ...
Mộc Thật Thác Mai xuất hiện trên mạn thuyền nhìn Đổng Tiếu. Y cất tiếng oang oang:
- Bổn sứ mong một ngày Đổng các hạ sẽ đến Đông đảo Phù Tang, giáo chứng kiếm chiêu của bổn sứ.
- Tại hạ sẽ đến Đông đảo.
- Bổn sứ chờ các hạ.
Những cánh buồm được căng lên. Chiếc lâu thuyền rẽ sóng ra khơi. Cánh buồm của lâu thuyền từ từ khuất dần trong sóng nước mênh mông.
Đổng Tiếu buông tiếng thở dài.
Chính vào lúc chàng những tưởng sẽ chẳng bao giờ gặp lại được Băng Phương Vũ thì xuất hiện một con thuyền đang rẽ sóng từ ngoài khơi hướng vào ghềnh đá.
Đổng Tiếu mỉm cười nghĩ thầm:
"Phương Vũ quay lại.".
Quả đúng như chàng nghĩ, trên con thuyền nhỏ là Băng Phương Vũ. Nàng điều khiển cánh buồm cho nó tấp vào ghềnh đá rồi bước lên tiến đến trước mặt Đổng Tiếu.
Đặt tay lên ngực trái, Phương Vũ nhỏ nhẻ nói:
- Mộc Thật Thác Mai tôn giá cho Phương Vũ ở lại trung thổ để một ngày nào đó đón tiểu huynh đến đông đảo làm khách của người.
Đổng Tiếu mỉm cười. Chàng lẩm bẩm nói:
- Một ngày nào đó nàng con đàn cháu đống thì sao đến làm khách của Mộc Thật Thác Mai tôn giá.
Phương Vũ tròn mắt nhìn chàng:
- Tiểu ca lại nói sàm.
Tuyết Liên bước đến bên hai người.
Đổng Tiếu nhìn sang nàng:
- Tuyết Liên này, tiểu huynh nói một ngày nào đó muội và Phương Vũ đẻ cho huynh, thế mà Phương Vũ bảo là huynh nói sàm. Chẳng lẽ hai người tự nhiên sinh con đẻ cái ư?
Chuyện này lạ thật đấy.
Đến lược Tuyết Liên tròn mắt nhìn Đổng Tiếu:
- Ơ...
Đổng Tiếu nhìn lại hai nàng:
- Tiểu huynh có nói sàm không? Huynh lúc nào cũng nói thật lòng mình mà...
Tuyết Liên và Phương Vũ cũng phá lên cười khi thấy bộ mặt ngây ngô của Đổng Tiếu.
Tuyết Liên chỉ xuống chiếc thuyền nan:
- Chiếc thuyền này chắc chắn không thể chở hết cả một gia tộc của tiểu huynh về thăm Đông đảo.
- Nhưng lúc này nó có thể chở được ba người.
Đổng Tiếu vừa nói vừa nắm tay hai nàng phi thân xuống con thuyền nhỏ.
Chàng ôm ghịt lấy tiểu yêu của họ nói:
- Hắc đạo và Bạch đạo, còn tiểu ca thì đứng giữa hai nàng.
Hết