Ngồi trên yên ngựa chẳng ai khác mà chính là Băng Phương Vũ. Nàng cúi rạp mình trên chiếc yên ngựa, phi nước đại như thể cố đua với thời gian. Mặt trời đang chìm xuống đường chân trời. Khi ánh hoàng hôn vụt tắt thì Băng Phương Vũ cũng đến được khu lều trại của các kiếm thủ Đông đảo.
Ba ngôi lều trắng toát. Một đại lều dựng giữa, hai trung lều dựng hai bên, trên nóc đại lều là ngọn đại kỳ dòng chữ Đông đảo:
"Kiếm Sứ".
Ngoài hai chữ còn một thanh kiếm được thêu dốc lưỡi hướng lên trời biểu thị cho sự quang minh của người kiếm sứ.
Phương Vũ xuống ngựa, đi thẳng một mạch đến trước ngôi đại lều.
Nàng quỳ trước cửa lều, thành kính nói:
- Băng Phương Vũ bái kiến kiếm sứ tôn giá.
Cửa lều vén lên. Ngồi ngay trong lều là một người có bộ mặt lạnh như tiền. Trước mặt là một giá kiếm, trên giá kiếm là một thanh trường kiếm có khắc hình mặt trời.
Mộc Thật Thác Mai lên tiếng với chất giọng gằn gằn:
- Vào đi.
Phương Vũ tiến vào ngôi trung lều.
Nàng quỳ gối trước Mộc Thật Thác Mai.
Mộc Thật Thác Mai ra dấu cho bốn gã kiếm thủ ngồi hai bên rời ngôi trung lều.
Bốn người kia rời khỏi tòa đại lều rồi, Mộc Thật Thác Mai mới đặt hai tay lên chiếc bàn chỉ cao chưa đến đầu gối.
Y nói:
- Bổn kiếm sứ cho nàng yên vị.
Phương Vũ ngồi trên hai gót chân, tay đặt lên đùi mình. Mộc Thật Thác Mai nhìn thẳng vào mắt Băng Phương Vũ, cất giọng gằn gằn nghe thật chói tai:
- Bổn kiếm sứ đã nhận được chim thư của nàng. Nàng rất đáng được trọng thưởng.
Phương Vũ cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Phương Vũ không dám nhận phần thưởng của kiếm sứ.
Đôi chân mày của Mộc Thật Thác Mai nhíu lại:
- Hãy cho bổn sứ biết Đổng Tiếu là người như thế nào?
Phương Vũ nhìn lên. Nàng cảm nhận tim mình đập mạnh như trống trận khi phải tiếp nhận hai luồng tinh nhãn đầy quyền uy của Mộc Thật Thác Mai.
Thở ra nhè nhẹ, Phương Vũ ôn nhu nói:
- Phương Vũ đến đây cầu xin kiếm sứ một ân huệ.
Mộc Thật Thác Mai nhìn nàng nói:
- Nàng xin bổn sứ điều gì?
Buông tiếng thở dài, Phương Vũ nói:
- Phương Vũ đến gặp kiếm sứ cầu xin kiếm sứ ban cho một cái chết như những kiếm thủ không làm tròn chức phận của mình.
Chân diện Mộc Thật Thác Mai sa sầm:
- Nàng đã tìm được đối thủ xứng đáng với bổn sứ, sao lại cho mình không làm tròn chức phận mà cầu xin bổn sứ ban cho một cái chết như những kiếm thủ chân chính.
Phương Vũ đặt tay lên ngực trái của mình:
- Phương Vũ đã lầm.
- Lầm là sao?
- Đổng công tử không thể là đối thủ giao kiếm với kiếm sứ.
Mộc Thật Thác Mai nắm hai bàn tay lại:
- Nàng đã gởi chim thư, giờ đây sao lại khẳng định Đổng Tiếu không phải là đối thủ của bổn sứ. Nàng là người tín cẩn, bổn sứ phái theo Thập Tứ Lang, sao lại thốt ra những lời vô thức như thế.
- Phương Vũ đã làm kiếm sứ thất vọng, nên muốn lấy cái chết để đáp lại sự tin tưởng của kiếm sứ.
Mộc Thật Thác Mai gằn giọng nói:
- Bổn sứ đã biết Thập Tứ Lang đã bị Đổng Tiếu làm nhục trước giới võ lâm Trung Nguyên. Y đã thắng Thập Tứ Lang khiến cho Tứ Lang phải nhục nhã tìm đến cái chết của một kiếm thủ chân chính để bảo toàn danh dự và khí tiết của mình.
Phương Vũ đặt tay lên ngực trái từ từ cúi xuống. Nàng úp mặt xuống sát thảm đại lều rồi từ tốn nói:
- Thập Tứ Lang kiếm thủ phải tìm đến cái chết để bảo toàn danh tiết kiếm đạo Đông đảo là đúng. Bởi vì Tứ Lang đã đánh mất nhuệ khí của một kiếm thủ Đông đảo.
- Thế còn nàng?
Phương Vũ nhìn Mộc Thật Thác Mai:
- Phương Vũ đã nhận định sai về Đổng Tiếu.
Mộc Thật Thác Mai lắc đầu:
- Băng Phương Vũ, bổn sứ nghĩ nàng có điều gì đó giấu bổn sứ. Thật ra bổn sứ đã biết tất cả rồi. Nhưng ta muốn nàng phải thốt ra những sự thật đang xảy ra với nàng.
Mộc Thật Thác Mai gằn giọng nói:
- Nàng đang giấu ta cái gì?
Phương Vũ bặm môi im lặng.
Mộc Thật Thác Mai rọi mắt vào mặt nàng. Tiếp nhận ánh mắt của Mộc Thật Thác Mai, Phương Vũ nhủ thầm trong đầu:
"Kiếm sứ như đã biết tất cả rồi. Ta không còn gì để giấu với người.".
Nàng buông tiếng thở dài rồi ôn nhu nói:
- Phương Vũ đã yêu Đổng Tiếu.
Chân diện lạnh lùng của Mộc Thật Thác Mai lạnh như băng chẳng có nét gì thay đổi. Y gằn giọng nói:
- Nàng nói thật tâm mình đó chứ?
- Phương Vũ không dám che giấu bất cứ điều gì đối với kiếm sứ.
- Đổng Tiếu hẳn là một con người rất đặc biệt nên mới khiến cho nàng say tình. Chỉ vì say tình mà nàng mới đến đây gặp bổn sứ, cầu xin ta ban cho một cái chết theo lệ của kiếm khách Đông đảo. Nàng chết để xóa đi những mật báo với ta đặng bảo vệ cho Đổng Tiếu.
Nàng không muốn Đổng Tiếu kia giao thủ kiếm chiêu với bổn sứ?
Trong khi Mộc Thật Thác Mai nói thì Băng Phương Vũ chỉ biết im lặng tiếp những lời nói của gã.
Mộc Thật Thác Mai buông tiếng thở dài rồi hỏi Phương Vũ:
- Nàng biết Đổng Tiếu đã làm nhục Thập Tứ Lang chứ?
- Kiếm sứ, Thập Tứ Lang tự làm nhục mình.
- Không một kiếm thủ nào tự làm nhục mình cả, mà phải có người nào đó khiến một kiếm thủ phải nhục, chịu nhục. Cái nhục của Thập Tứ Lang chính là cái nhục của kiếm đạo Đông đảo. Bổn sứ có bổn phận và chức trách rửa cái nhục đó. Ngay cả nàng cũng làm cho kiếm đạo Đông đảo mất đi uy vũ của nó. Ta hối tiếc vì sự yếu đuối của nàng.
Mộc Thật Thác Mai chỏi tay đứng lên:
- Nàng đã làm nhiều việc, thắng được nhiều đối thủ, có một thứ nàng không thắng được, đó chính là bản thân nàng.
Băng Phương Vũ cúi mặt nhìn xuống gối của mình. Nàng lí nhí nói:
- Phương Vũ sẵn sàng tiếp nhận sự phán quyết của kiếm sứ, không một lời oán than hay trách hờn, chỉ cầu xin kiếm sứ đừng bắt Đổng Tiếu phải là đối thủ của người.
Mộc Thật Thác Mai cau mày. Y gằn giọng nói:
- Nàng sợ Đổng Tiếu kia sẽ chết bởi kiếm chiêu của Mộc Thật Thác Mai hay sợ hắn sẽ làm nhục bổn sứ như đã từng làm nhục Thập Tứ Lang.
- Đổng Tiếu sẽ không chết bởi kiếm chiêu của kiếm sứ và kiếm sứ cũng không bao giờ bị Đổng Tiếu làm nhục.
Đổng Tiếu đứng ngay ở đại lều thốt ra lời nói đó. Chàng nói bằng ngôn phong của Đông đảo phù tang. Mộc Thật Thác Mai lộ vẻ sững sờ nhìn Đổng Tiếu. Ngay cả Phương Vũ cũng bối rối vì sự xuất hiện bất ngờ ca chàng.
Bước vào trong lều, đứng bên cạnh Băng Phương Vũ, Đổng Tiếu ôm quyền:
- Tại hạ là Đổng Tiếu, người mà Mộc Thật Thác Mai tôn giá cần gặp.
Mộc Thật Thác Mai nhìn chàng từ đầu đến chân. Y từ tốn nói nhưng trong âm vực không còn những âm thanh xì xì như tiếng rắn lục rít:
- Đổng các hạ làm cho ta quá đỗi ngạc nhiên.
- Tôn giá ngạc nhiên vì sự xuất hiện của tại hạ hay vì một nguyên do nào khác.
- Vì sự xuất hiện của Đổng các hạ đúng hơn.
- Tại hạ đã theo chân Băng Phương Vũ đến đây.
- Bổn sứ chưa tìm đến các hạ, sao các hạ tìm đến bổn sứ trước. Các hạ muốn ấn chứng kiếm chiêu của bổn sứ ngay lúc này.
Đổng Tiếu lắc đầu:
- Đây không phải là lúc thuận để tại hạ ấn chứng kiếm chiêu với Mộc Thật Thác Mai tôn giá. Tại hạ đến để minh chứng cho lời nói của Băng Phương Vũ. Tại hạ đúng là đối thủ ngang tài ngang sức với tôn giá.
- Phương Vũ đã thả chim thư nói với bổn sứ điều đó. Nhưng hôm nay thì Mộc Thật Thác Mai bỏ ngang câu nói nhìn Băng Phương Vũ.
Đổng Tiếu mỉm cười ôn nhu, nói:
- Băng Phương Vũ cầu xin tôn giá ban cho nàng một cái chết của một kiếm thủ đông đảo, và khẩn cầu người rời Trung Nguyên đặng tránh một cuộc giao đấu với tại hạ.
- Đúng.
- Phương Vũ lo sợ tại hạ sẽ chết bởi kiếm chiêu của tôn giá.
- Có thể Phương Vũ cũng sợ bổn sứ sẽ chịu nhục như Thập Tứ Lang.
- Nếu Phương Vũ lo lắng điều đó thì nàng đãi sai. Tại hạ cúi đầu thỉnh cầu tôn giá miễn thứ cho nàng.
- Vậy theo ý của một kiếm thủ quang minh chính đại như Băng Phương Vũ nói với tại hạ thì đây là cuộc giao chứng võ công rất cần thiết. Kẻ thắng người bại đều là những con người quang minh chính đại.
- Các hạ nói hay lắm. Thế các hạ giải thích sao về cái chết của Thập Tứ Lang. Một cái chết nhục nhã.
- Tại hạ thừa nhận với tôn giá cái chết của Thập Tứ Lang là cái chết nhục nhã. Bởi Thập Tứ Lang đã đánh mất uy phong của một kiếm thủ. Đánh mất bản thân mình bởi nhục dục. Điều hơn tất cả, Thập Tứ Lang đến Trung Nguyên không vì mục đích của một danh kiếm mà vì một mục đích khác.
- Mục đích gì?
- Tại Đông đảo phù tang, Thập Tứ Lang đã có một đối thủ để ấn chứng kiếm chiêu của mình, nhưng y đến Trung thổ với cái ước mơ đi tìm đối thủ ấn chứng võ công. Thập Tứ Lang vì mục đích gì? Tôn giá có thể đoán.
Mộc Thật Thác Mai cau mày.
Đổng Tiếu mỉm cười nói tiếp:
- Một con người không quang minh chính đại thì tiếp nhận một cái chết nhục. Đó là lẽ công bằng. Tôn giá không thể trách tại hạ được mà phải trách Thập Tứ Lang.
- Bổn sứ chấp nhận những gì các hạ nói. Vậy các hạ có cho ta là người quang minh chính đại không?
- Tại hạ tin vào những gì Băng Phương Vũ đã nói với tại hạ.
Mộc Thật Thác Mai nhìn Băng Phương Vũ. Y từ từ thở ra rồi nhìn lại Đổng Tiếu:
- Đổng các hạ đồng ý giao thủ với bổn sứ chứ?
- Nếu không ngoài mục đích đó, tại hạ đã không theo chân Phương Vũ đến đây để diện kiến tôn giá.
Chàng mỉm cười nói tiếp:
- Một cuộc giao thủ để minh chứng cho võ công. Tại hạ rất sẵn lòng bồi tiếp tôn giá.
Nhưng không phải lúc này, bởi vì hiện thời tại hạ còn phải làm một việc khác hơn cuộc giao thủ với tôn giá.
- Võ lâm Trung Nguyên đang cần tới Đổng các hạ?
- Tại hạ không dám nói võ lâm Trung Nguyên đang cần mình, mà chỉ có thể nói với tôn giá, tôn giá nên đứng ngoài cuộc tranh đoạt giữa tại hạ với Chung Hảo Kiệt Minh chủ.
- Bổn sứ sẽ đứng ngoài cuộc tranh đoạt này.
Đổng Tiếu ôm quyền:
- Đa tạ tôn giá. Để đáp lại thịnh tâm của người, tại hạ sẽ cho tôn giá thấy mình cũng đáng là một đối thủ của kiếm vương Đông đảo.
Chàng chỉ thanh trường kiếm đặt trên giá, từ tốn nói:
- Tại hạ có thể mượn thanh kiếm của tôn giá được chứ?
Mộc Thật Thác Mai gật đầu.
Bước đến giá, chàng cầm lấy thanh trường kiếm, rút nó ra khỏi vỏ.
Lưỡi kiếm sáng ngời, chỉ nhìn qua đã cảm nhận ngay sát kiếm hừng hực toát ra từ lưỡi kiếm.
Vuốt ngón tay dọc theo lưỡi kiếm, Đổng Tiếu nói:
- Tại hạ chưa từng thấy một thanh kiếm nào như thế này ở Trung Nguyên, đúng là một báu kiếm.
Nói rồi Đổng Tiếu đặt tay vào ngực trái nhìn Mộc Thật Thác Mai:
- Mời tôn giá rời trung lều.
Mộc Thật Thác Mai cùng chàng rời trung lều, trong khi Phương Vũ vẫn quỳ dưới thảm.
Bên ngoài gian trung lều, hai mươi gã kiếm sĩ Đông đảo đã dựng thành hình vòng cung như những pho tượng. Mộc Thật Thác Mai liếc mắt nhìn qua những gã thuộc hạ dưới trướng mình. Y nhìn sang Đổng Tiếu:
- Các hạ đến trung lều của bổn sứ như chỗ không người.
- Tại hạ buộc phải điểm huyệt họ.
Chàng vừa nói vừa cách không phóng chỉ giải khai huyệt đạo cho những gã kiếm thủ đó.
Chàng nhìn sang Mộc Thật Thác Mai.
- Tôn giá thẩm định xem tại hạ có đúng như lời Phương Vũ nói không?
Chàng nói rồi bước đến ba bộ đối mặt với hai mươi gã kiếm sĩ Đông đảo:
- Các vị hãy biểu thị kiếm uy của kiếm đạo Đông đảo.
Hai mươi gã kiếm sĩ đồng hướng mắt nhìn Mộc Thật Thác Mai.
Mộc Thật Thác Mai lại nói:
- Chỉ một người thôi.
Duy Trung Mẫn bước ra với khuôn mặt non choẹt. Chỉ nhìn qua bộ tạng của Duy Trung Mẫn chẳng ai nghĩ gã là một kiếm sĩ bởi bộ tạng trói gà không chặt đó.
Rút trường kiếm đối mặt với Đổng Tiếu, gã kiếm sĩ nhìn thẳng vào mắt chàng như muốn dùng nhãn quang cướp lấy uy vũ, dũng lược của đối phương.
Y từ từ dịch mũi kiếm vào mặt Đổng Tiếu. Mặc dù Trung Mẫn đã dịch mũi kiếm vào mặt mình, nhưng Đổng Tiếu vẫn có vẻ thờ ơ. Chàng chúi mũi kiếm xuống đất.
Thét lên một tiếng thị uy, Duy Trung Mẫn thủ đốc kiếm bằng cả hai tay lao đến Đổng Tiếu. Trường kiếm của y như một lưỡi tầm sét bổ thẳng xuống đỉnh đầu chàng. Đúng là một chiêu kiếm sát nhân với tất cả sát khí hung tàn.
Duy Trung Mẫn phát động cả chiêu kiếm đó, hoàn toàn để lộ tất cả những tử huyệt trên cơ thể gã. Nhưng nếu Đổng Tiếu muốn lấy mạng y thì bản thân chàng cũng khó tránh khỏi sát kiếm tử vong của Duy Trung Mẫn.
Đổng Tiếu hơi dịch người một bộ, dụng mũi kiếm đón lấy lưỡi kiếm của đối phương.
Để sử dụng được chiêu thức của chàng thì phải cực kỳ chính xác, chính xác đến độ không được một chút sai lệch, bởi sai lệch thì lưỡi kiếm của Duy Trung Mẫn sẽ trượt theo lưỡi kiếm của Đổng Tiếu mà bổ đôi thủ cấp chàng. Nhưng một khi Đổng Tiếu đã quyết định dụng đến chiêu thức này thì đã trù định sự chính xác của mình rồi.
- Keng Âm thanh chát chúa vọng ra, lưỡi kiếm của Duy Trung Mẫn chém thẳng vào mũi kiếm của chàng. Mũi trường kiếm của Đổng Tiếu như một ngọn giáo chích vào lưỡi kiếm của đối phương, khiến nó gãy đôi, đốc kiếm bật ra khỏi tay Duy Trung Mẫn rơi xuống đất. Gã kiếm sĩ Phù tang đứng thừ ra như một pho tượng.
Đổng Tiếu rút kiếm lại, quay lưng bước đến trước mặt Mộc Thật Thác Mai, chàng ôn nhu nói:
- Giờ thì tôn giá hẳn đã tin vào lời của Băng Phương Vũ.
- Các hạ đúng là một kiếm thủ thượng đẳng qua một chiêu kiếm nghinh tiếp kiếm chiêu của Duy Trung Mẫn, bổn sứ đã biết mình đang đối mặt với ai.
Chàng nâng thanh trường kiếm bằng hai tay trả cho Mộc Thật Thác Mai.
Y ôn nhu từ tốn nói:
- Đổng các hạ muốn bổn sứ xử Phương Vũ như thế nào?
- Cho tại hạ gởi lại Băng Phương Vũ. Nàng lúc nào cũng hướng về Đông đảo nên xứng đáng được hưởng đặc quyền của một kiếm sĩ.
- Phương Vũ là nữ nhân.
Đổng Tiếu mỉm cười chỉ vào lưỡi kiếm:
- Kiếm còn không phân biệt nam nhân hay nữ nhân, huống chi kẻ cầm kiếm. Băng Phương Vũ chính là một kiếm thủ.
Mộc Thật Thác Mai đặt tay vào ngực trái, hơi khom người xuống.
Chàng cũng bắt chước y đáp lễ.
Mộc Thật Thác Mai nói:
- Đổng các hạ khiến bổn sứ phải nghiêng mình.
- Tôn giá luôn để lại ấn tượng tốt trong tâm thức của tại hạ. Cáo từ.
Chàng hơi cúi người xuống rồi quay bước đi thẳng, rời khỏi khu lều trại của Mộc Thật Thác Mai.
Mộc Thật Thác Mai đứng nhìn theo Đổng Tiếu cho đến khi chàng khuất dạng hẳn. Y từ tốn nói với những gã kiếm thủ đang đứng trước mặt mình:
- Chúng ta mãi mãi không bao giờ đặt chân đến trung thổ khi còn có những cao nhân như Đổng Tiếu.