Kim Thu làm xong công việc liền vội vàng trở về khách sạn, vừa mở cửa phát hiện Bạch Tuyên không nằm trên giường, cô lập tức cảm thấytim mình đập chậm một nhịp, cả người hoang mang không biết làm thế nào mới tốt, ngây người tại chỗ hồi lâu, một lúc sau, mới run rẩy kêu lên: "A Tuyên."
"Vợ." Cô vừa dứt lời, Bạch Tuyên liền xuyên qua vách tường trở lại, toàn thân mồ hôi đầm đìa, cực kỳ yếu ớt, mấy lời trách móc vừa định thốt ra đều bị Kim Thu ném lên chín tầng mây: "Anh sao vậy?"
Vành mắt Bạch Tuyên đỏ ửng, nghẹn ngào: "Thiếu chút nữa là anh không được gặp vợ rồi."
Kim Thu kinh ngạc hỏi: "Chuyện gì xảy ra, anh đụng phải tên đạo sĩ hay hòa thượng nào muốn bắt anh sao?"
"Không phải." Anh mếu máo, "Có người đã gọi hồn, muốn anh trở về." Anh đem hết những chuyện xảy ra kể lại từ đầu đến cuối cho cô nghe, lúc ấy chỉ thiếu một chút nữa là quay về, bây giờ ở bên cạnh Kim Thu, anh càng nghĩ càng sợ, ôm chặt lấy cô không buông, "Thật sợ, thật sự rất sợ."
Kim Thu càng nghe càng nhíu mày: "A Tuyên, cuối cùng là xảy ra chuyện gì, tìm được thân thể chưa chắc là chuyện xấu, tại sao anh lại..."
Cô còn chưa nói xong, Bạch Tuyên đã ngăn miệng cô lại, nụ hôn này điên cuồng và mạnh mẽ hơn bình thường, Kim Thu không ngờ anh sẽ làm vậy, sau đó hai người liền thuận lý thành chương lăn lên giường, anh dùng sức, hai gò má ướt sũng, không biết là mồ hôi hay là nước mắt, Kim Thu đau lòng vô cùng, vuốt gương mặt của anh, cái gì cũng không hỏi.
Đến khi đại não kịp phản ứng thì kết quả là, quên dùng BCS rồi... Kim Thu tính thời gian, vẫn trong kỳ an toàn, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nghĩ lại, may mà vừa rồi không xúc động sử dụng loại BCS khách sạn cung cấp, nếu không thì lúc tính tiền cô không biết phải giải thích thế nào khi ngủ một mình lại dùng hết một cái.
Trong lúc cô đang nghĩ ngợi, Bạch Tuyên liền vụng trộm quan sát nét mặt của cô, sợ hành vi vừa rồi làm cô không vui, dù sao ban nãy suy nghĩ anh có đôi chút mơ hồ, hơi bị kích động một chút.
Cũng may Kim Thu không tức giận, cô sờ lên hai má của anh, sắc hồng hiện rõ trên sắc trắng, cực kì quyến rũ: "Khá hơn chút nào không?"
"Có." Bạch Tuyên ngoan ngoãn trả lời, "Vợ, chúng ta đi tắm thôi."
Phòng tắm của khách sạn cũng không lớn, không gian đủ để hai người chen chúc, đứng mặt đối mặt nhau, gần như không có khe hở, nước ấm chảy xuống, hơi nước mờ mịt, rốt cuộc trong không gian nhỏ hẹp này Bạch Tuyên cũng lấy lại được cảm giác an toàn, liếm hai má của cô, lẩm bẩm: "Vợ, anh thiếu chút nữa là không về được rồi, anh rất sợ, rất sợ đó."
Khi gặp phải khó khăn, Kim Thu lại rất tỉnh táo, Bạch Tuyên càng luống cuống, cô càng không thể sợ hãi, cho nên cô ôm lấy cổ của anh, để anh cúi xuống đối mặt với mình, cô cố gắngdùng giọng điệu bình tĩnh nhất, nói: "Bây giờ anh đã trở về rồi, không còn việc gì nữa, chúng ta tắm rửa trước đi."
Bình thường đều là anh quấn quít lấy cô đòi tắm chung, nhưng lúc này cô chủ động lau người cho anh, những ngón tay nhè nhẹ vuốt ve khắp người, hơi thở quen thuộc pha lẫn với hơi nước vấn vít quanh thân, Bạch Tuyên dần dần bình tĩnh, cơ bắp căng cứng được thả lỏng, anh yếu ớt bám lên người cô như một chú gấu Koala, trong khoảnh khắc đó, chỉ còn lại tiếng nước chảy róc rách.
Tắm rửa xong, Kim Thu mặc áo tắm vào, kéo tay của anh đến giường, để Bạch Tuyên gối đầu lên đùi cô, rồi cô "chải lông" cho anh giống như thường ngày, nhưng thái độ Bạch Tuyên hôm nay rất khác lạ, chỉ cuộn tròn lại nằm đấy, không nói gì.
Kim Thu suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn hỏi: "Anh còn gì chưa nói cho em biết không?"
Bạch Tuyên lập tức ngẩng đầu, viền mắt đỏ bừng, giống như chú thỏ con: "Anh không phải không muốn nói cho em biết, chỉ sợ em biết rồi, sẽ không thích anh nữa."
"... Anh không phải có bạn gái, hay là vị hôn thê gì đấy chứ?" Thái độ của anh quá đặc biệt khiến Kim Thu cuống hết cả lên, sợ mình không cẩn thận trở thành tiểu tam, vậy thì đúng là oan chết cô mất.
"Anh, anh" Bạch Tuyên nuốt nước miếng, vô cùng khó khăn mở lời, "Trước kia anh, trước kia đúng, là..." Anh lắp bắp cả buổi, cứ thế vẫn không nói hết câu, Kim Thu miễn cưỡng cười cười: "Đừng nói là tội phạm giết người nhé."
Bạch Tuyên quan sát sắc mặt cô, ấp a ấp úng nói ra sự thật: "Thật ra, lúc nhỏ anh, đầu, đầu óc hình như có chút vấn đề, tất cả mọi người, đều nói anh là... kẻ ngốc."
"..." Kim Thu hết sức kinh ngạc, ngơ ngác một lúc, rồi buột miệng hỏi: "Kẻ ngốc nào cũng thông minh giống như anh vậy sao?"
Nếu kẻ ngốc nào cũng thông minh như vậy, cô làm sao chịu nổi!
Bạch Tuyên rụt rè nhìn cô: "Vợ, em sẽ không chán ghét anh chứ?"
"Đây chính là chuyện anh giấu em?" Kim Thu thay đổi tư thế, để cho anh ngồi ngay ngắn đối mặt với mình, Bạch Tuyên bĩu môi: "Đúng vậy, lúc trước anh mơ thấy, nhớ lại lúc nhỏ tất cả mọi người đều nói anh đầu óc có vấn đề, là một tên ngốc, anh cũng không biết tại sao."
Ánh mắt nhỏ đáng thương kia, cùng với quá khứ vô cùng xót xa của anh đã thành công kích thích tình mẫu tử của Kim Thu: "Không sao, em thích anh ngốc nghếch như vậy."
"..." Bạch Tuyên phồng má, "Anh thật sự rất đần sao?"
"Không, chỉ là anh quá ngây thơ thôi." Kim Thu ăn ngay nói thật, nếu như nói Bạch Tuyên đần, cô chết cũng không tin, tuy nhiên ngẫm lại anh lại vì chuyện này mà buồn bực lâu như vậy, thật là làm cô dở khóc dở cười: "Được rồi, đừng khó chịu nữa, em sẽ không chán ghét anh, chúng ta đi ngủ được chưa?"
Bạch Tuyên cắn ngón tay - tất nhiên bị Kim Thu trừng mắt ghét bỏ - anh xấu hổ bày tỏ ý kiến của mình: "Có thể thêm một lần được không?"
"Không được." Kim Thu vỗ vỗ, "Ngày mai em phải đi làm, mệt chết đi được, qua đây để em ôm cái nào." Thời tiết Bắc Kinh cuối tháng mười có thể nói là tương đối lạnh, có điều sau khi ôm Bạch Tuyên thì ấm áp hơn nhiều, nghĩ đến cũng kỳ diệu thật, mùa hè anh có thể làm điều hòa, đến mùa đông lại hóa thành lò sưởi.
Thật là thần khí cần thiết cho du lịch gia đình mà! Kim Thu cảm thấy thỏa mãn cuộn lại trong ngực của anh, chỉ một lát sau đã thiếp đi.
Ngày hôm sau Bạch Tuyên sống chết muốn theo cô cùng đi làm, rất hưng phấn, dường như sự chán chường hôm qua chỉ là mơ thôi vậy.Kim Thu không có cách nào đành phải mang theo cái đuôi nhỏ này đi làm.
Vài ngày kế tiếp trôi qua yên ả ngoài việc Bạch Tuyên không chịu tách khỏi cô ngoài phạm vi một mét, còn lại đều rất bình thường, chỉ là Kim Thu không biết rằng, một phần tư liệu của mình đã xuất hiện trên bàn của Hoàng Tử An.
Kỳ thực trước khi Mặc đại sư báo cáo cho Hoàng Tử An, tự ông cũng đã điều tra Kim Thu qua một lần, lý lịch bình thường sạch sẽ, ngoại trừ một lần thiếu chút nữa bị người khác lừa bán coi như nguy hiểm, thì không có gì khác biệt so với ngàn ngàn vạn vạn phụ nữ trong thành phố này.
Hoàng Tử An nghĩ thế nào cũng không rõ nguyên nhân: "Ông xác định cô ta và A Tuyên có quan hệ?"
"Chỉ đỏ mà Bạch thiếu gia ngày đó đánh rơi không phải là chỉ đỏ bình thường, mà là sư muội tôi chế tạo, tôi gọi điện hỏi bà ấy, bà ấy nói chỉ đỏ này gần đây không mấy đã bán sạch hết, người duy nhất mua nhiều như thế chỉ có cô gái này, nói qua nói lại, lúc trước cô ấy còn có lần hỏi sư muội tôi mấy vấn đề, là về ly hồn." Mặc đại sư phân tích mạch lạc rõ ràng với ông, "Tình huống của Bạch thiếu gia hoàn toàn tương tự ly hồn, mặc dù Kim Thu mượn danh nghĩa bạn bè để hỏi chuyện, nhưng tôi đã điều tra ra, bạn bè gần đây hay qua lại với cô ấy là đồng nghiệp làm chung công ty Lam Như Vân, người này có quen biết với sư muội của tôi, vừa vặn trước đây cô ta bị ác quỷ nhập vào người, là nhờ vào sư muội tôi giải quyết, nhưng lại không phát hiện điều bất thường nào khác."
Hoàng Tử An trầm ngâm nói: "Ý của ông chính là, A Tuyên có khả năng ở bên người cô gái này, bị cô ta bắt giữ lại?"
"Ông nghĩ ngược rồi." Mặc đại sư cười, "Tôi cho rằng là ngược lại, Bạch thiếu gia vì cô ấy mới không chịu trở về."
Nói đến đây, Mặc đại sư biết rõ nhiệm vụ của mình đã hoàn thành: "Nếu muốn Bạch thiếu gia trở về, ông hãy đi tìm cô gái này nói chuyện, thái độ tốt một chút, nếu không cháu trai ông sẽ hận chết ông đấy." Ông lấy lòng nhạy cảm bát quái cam đoan, lần này khẳng định không phải loại tà thuật nuôi tiểu quỷ gì, mà là "Ôn nhu hương là tấm mồ của anh hùng"(1), tiết mục liều chết trầm luân không đền mạng.
(1) Trích từ bài "Ai trầm dương" của Mã Quân Vũ
Chỉ có điều trong lòng ông còn một nghi hoặc vẫn chưa được gỡ bỏ - nếu là ly hồn, vậy phải trông không có gì khác biệt so với quỷ bình thường chứ, như vậy lúc đó, tại sao ông lại không nhìn ra?
Trên người Bạch Tuyên này, chỉ sợ vẫn còn một câu đố chưa được giải đáp.
-----------------------
Hoàng Tử An cử người quan sát Kim Thu một thời gian, nội dung báo cáo đều vô cùng bình thường, cô làm việc cho Nhị thiếu gia Vệ gia Vệ Thiên Hành, tác phong trong sạch, không có lục đục với cấp trên.
Thế nào cũng tìm không ra trên người cô có bất kỳ chỗ nào không đúng. Hoàng Tử An suy nghĩ mấy ngày, chung quy vẫn không yên tâm về Bạch Tuyên, bác sĩ nói, thời gian kéo dài càng lâu, khả năng tỉnh lại càng thấp, mặc dù ông trước sau vẫn còn nghi ngờ vị Mặc đại sư này, thế nhưng còn nước còn tát (2).
(2) Nguyên văn (死马当活马医) ý nói dù chỉ có 1 tia hi vọng vẫn cố gắng hết mình để cứu, còn có nghĩa là cách cuối cùng tốt nhất có thể thử.
Ông gạt cha mẹ, quyết định đi tìm Kim Thu tìm hiểu ngọn ngành trước, một cô gái bình thường như vậy, không phải là đối thủ của ông, ông tin rằng sẽ moi ra một vài đầu mối từ miệng con bé.
Dĩ nhiên, ông làm như vậy cũng không phải nhất thời xúc động, mà đã suy nghĩ tính toán đến hậu quả kĩ lưỡng, nguyên nhân của ông là vì xen lẫn giữa chồng ảnh trong báo cáo theo dõi được chụp vô cùng rõ ràng, địa điểm là cửa ra vào của một công ty, mục tiêu thành phần tri thức bình thường sạch sẽ, ngược lại cô gái bên cạnh rất xinh đẹp, hai người cười cười nói nói trước cửa ra vào.
Hoàng Tử An chú ý đến tay trái của cô, rất kỳ lạ, tay phải cô đã mang túi rồi ôm một chồng văn kiện, toàn bộ tay trái lại rủ xuống để đó. Đây là một tư thế rất không thoải mái, nhưng cô vẫn giữ nguyên. Hoàng Tử An cẩn thẩn xem xét, phát hiện tay của cô thoạt nhìn là tự nhiên rủ xuống, nhưng cảm giác có chút không hài hòa.
Ông híp mắt, trong đầu thêm vào bức ảnh trước mắt một người nữa - đúng vậy, nếu như cô nắm tay người khác, thì sẽ tự nhiên hơn nhiều.
Không ngờ lại như vậy, ông nhớ tới lời Mặc đại sư nói.
Ông quyết định đi tìm Kim Thu nói chuyện, càng sớm càng tốt, tuy nhiên tốt nhất phải tránh Vệ Thiên Hành, việc xấu trong nhà không thể lộ ra ngoài, ông không muốn chuyện của Bạch Tuyên ngay cả Vệ gia cũng biết.
Tuy nhiên... Chuyện Bạch thiếu gia không thích con trai lớn mà thiên vị con trai nhỏ, trong thành phố không ai không biết.
Nhưng kế hoạch này lại phải thay đổi đột xuất, khoảng ba giờ chiều ông nhận được tin tức, Bạch Giác đến nhà tổ Bạch gia gặp mặt Bạch lão gia, cũng là ông nội của Bạch Tuyên. Hoàng Tử An có thể đoán được hắn ta muốn làm cái gì, vì vậy ông tạm thời thay đổi kế hoạch, quyết định đi đến nhà tổ Bạch gia trước một chuyến.
Thời điểm ông đến nơi, Bạch Giác dường như không vui tạm biệt Bạch lão gia, sắc mặt hắn hết sức khó coi, dù hắn sinh ra dáng vóc không tệ, nhưng khiến người khác cảm thấy tâm tư không thuần khiết, ý xấu đầy mình.
Hoàng Tử An giả vờ không nhìn thấy hắn, thản nhiên tiến vào sân sau chào hỏi Bạch lão gia, Bạch lão gia năm nay đã hơn bảy mươi, cơ thể vẫn còn rất khỏe mạnh, đang tưới hoa trong vườn, nhìn thấy ông, không mặn không nhạt nói: "Tử An đến rồi."
"Chào chú Bạch." Hoàng Tử An nở nụ cười.
"Ngồi đi." Lão Bạch lấy ấm nước, kêu người hầu đưa trà tới, "Sao hôm nay cậu lại tới đây, bệnh tình A Tuyên có khởi sắc rồi à?"
Hồi đầu, lão Bạch vô cùng bất mãn đối với việc người nhà họ Hoàng kiên quyết đòi chuyển Bạch Tuyên đến bệnh viện tư nhân, nói cho cùng Bạch Tuyên họ Bạch, là người Bạch gia bọn họ, là cháu trai ruột thịt chính tông của ông.
Nhưng Hoàng Tử An thuyết phục ông, cái bệnh viện tư nhân kia có bác sĩ tốt nhất, cho nên ông mới thỏa hiệp, dù sao trong sự việc của Bạch Tuyên, là Bạch gia thẹn với Hoàng gia, sở dĩ hai nhà vẫn chưa trở mặt sau cái chết của Hoàng Mân, toàn bộ đều là vì sự tồn tại của Bạch Tuyên.
Dù nó có phải kẻ ngốc hay không, chỉ cần nó còn sống, hai gia đình vẫn là quan hệ thông gia bền vững như cũ.
"Đã có chút manh mối." Hoàng Tử An tán gẫu với ông vài câu, ông tin rằng chỉ cần Bạch Tuyên có thể tỉnh lại, ông nhất định sẽ giúp đỡ cháu trai đoạt lại những gì nó nên có.
Đến lúc đó, thằng con riêng Bạch Giác kia còn được coi là gì?
Lão Bạch muốn giữ Hoàng Tử An lại ăn cơm chiều, ông nghĩ nghĩ, quyết định dời chuyện gặp Kim Thu qua ngày mai, dù sao cũng không vội, vừa vặn có thể cùng lão Bạch bàn về những chuyện xảy ra gần đây, Bạch Thiếu Thành không thể tín nhiệm, nhưng Bạch lão gia lại khác, vài năm trước, khoảng thời gian Bạch Tuyên đi theo Bạch Thiếu Thành như người vô hình trong nhà, đều nhờ lão Bạch chiếu cố thằng bé.
Đối với lí do thoái thác của Hoàng Tử An, Bạch lão gia hiển nhiên không thể tin được: "Loại chuyện này mà cậu cũng tin?"
"Thà tin là có chứ đừng tin không." Hoàng Tử An tự mình ngẫm lại cũng cảm thấy có chút buồn cười, ông vốn không tin những chuyện "quái, lực, loạn, thần"(3), chỉ có điều liên quan đến thân nhân, bất giác muốn gửi gắm hết hi vọng vào thứ mờ ảo hư vô như vậy, tựa như bản thân cũng tìm được sự an tâm trong đó.
(3) Đây là luận ngữ "Tử bất ngữ" của Khổng Tử, theo thứ tự là: quái dị, dũng lực, phản loạn, quỷ thần.
Đúng vậy, nhiều khi cụm từ "Quỷ thần" này, thay vì nói là chuyện lạ, thật ra là hi vọng xa của người sống hay chỉ là niệm tưởng mà thôi.
Lúc hai người đang trò chuyện, vệ sĩ của Hoàng Tử An chạy đến, hành động vô lễ này khiến lão Bạch nhíu mày, đồng thời làm Hoàng Tử An không vui, trong lòng cũng thoáng ngờ ngợ, dù sao đây là tâm phúc mà ông tự tay chọn lựa, dĩ nhiên đã được rèn luyện tính tình bình tĩnh vững vàng, vô cùng đáng tin cậy, hôm nay lộ ra nét mặt như thế chỉ sợ là sự tình không nhỏ.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Hoàng Tử An nhíu mày hỏi.
Vệ sĩ kia dùng giọng khó có thể tin được trả lời: "Thiếu tướng, Bạch thiếu gia tỉnh rồi."
Tin này hệt như sấm giữa trời quang, Hoàng Tử An và lão Bạch đều sửng sốt, tại sao lại đột nhiên tỉnh lại rồi?