Hôm nay, Đỗ Thiên Trạch lựa chọn ở bên Hạ Tĩnh, anh cũng có bạn gái rồi, đã như vậy, cần gì phải suy nghĩ nhiều, rất vô nghĩa.
Có thể nhớ lại nhiều chuyện trong quá khứ, đa sầu đa cảm như vậy, cô chắc chắn đã uống say rồi, mọi vật xung quanh đều chồng lên nhau. Kim Thu đổi tư thế ngồi đờ ra, cảm thấy đầu nặng trĩu.
Đỗ Thiên Trạch uống rất nhiều, nhưng vẫn nhớ phải đi qua hỏi cô: “Em không sao chứ, muốn hát không, anh chọn bài cho em.”
“Đầu hơi choáng.” Kim Thu khoát khoát tay, “Không hát đâu.” Cô chỉ biết hát mấy bài từ thế kỷ trước, sao có thể nói lung tung? Cô loạng choạng đứng lên, định đi toilet rửa mặt.
Giống như mấy tình tiết cẩu huyết trong phim truyền hình, cô vừa đẩy cửa buồng vệ sinh, liền thấy Hạ Tĩnh bước vào toilet nữ, chắn không cho cô ra, Kim Thu cảm thấy trên đầu bay qua vài con quạ đen: “Chị hai à, cô còn việc gì sao?”
“Tôi sẽ nói thẳng,” Hạ Tĩnh lấy chiếc mắt kính vốn không rời xuống, hôm nay cô ta đẹp hơn nhưng đồng thời cũng càng hùng hổ dọa người, “Có vẻ như cô không có ý gì với Thiên Trạch nữa, nhưng đúng như lời cô nói, tôi vẫn rất lo lắng về cô, cho nên phiền cô có thể cách xa anh ấy một chút được không?”
Kim Thu mặt không biểu cảm nhìn cô ta, Hạ Tĩnh thấy cô không có phản ứng gì, tiếp tục cười nhạt: “Sao, bây giờ không chịu đồng ý nữa à?”
“Đồ điên.” Kim Thu thầm nghĩ, vấn đề tình cảm của mình mà còn dính líu đến người khác, không phải có bệnh chứ là gì, Hạ Tĩnh không phải ông chủ của cô, cô không có nghĩa vụ giúp cô ta xử lý trở ngại chứ nhỉ. Cô hơi chếnh choáng, giọng điệu cũng không nhẹ nhàng như bình thường: “Tránh ra, tôi muốn ra ngoài.”
Hạ Tĩnh ngăn không cho cô đi: “Cô không dám đồng ý rồi sao?”
“Tôi cần gì phải đồng ý yêu cầu cố tình gây sự này của cô chứ, tôi là mẹ cô hay là người đàn ông của cô sao?” Kim Thu gạt tay cô ta ra, Hạ Tĩnh dường như cũng uống khá nhiều, trực tiếp đưa tay đẩy Kim Thu ngã xuống, trán cô đập thẳng vào góc bồn rửa, trong nháy mắt Kim Thu liền tỉnh táo lại: “Hạ Tĩnh cô điên rồi hả?”
Cô xuýt xoa hít hơi lạnh, khó khăn đứng lên nhìn vào gương, chảy máu rồi, nhìn y như phim kinh dị, vô cùng dọa người, mà cô vừa quay đầu lại liền thấy Hạ Tĩnh lảo đảo lùi lại hai bước, sau đó tông cửa xông ra, dĩ nhiên là chạy trối chết.
“…Mình cũng sẽ không ăn thịt cô ta, đáng sợ đến mức như vậy sao?” Kim Thu không biết nói gì hơn, xé một tờ giấy lau vết máu, ôm trán đi ra, đúng lúc đụng vào Đỗ Thiên Trạch đang đi tìm Hạ Tĩnh, anh thấy cô chật vật như thế liền vô cùng bất ngờ: “Em sao vậy?”
Kim Thu đã tỉnh táo, nghĩ mình không nên gây xích mích, vì vậy từ bi mà không nhắc đến Hạ Tĩnh: “Bị ngã thôi.”
Đỗ Thiên Trạch “ồ” một tiếng: “Sao không cẩn thận như vậy, em vẫn đi được chứ?”
Tuy rằng đầu gối cũng bị bầm, nhưng không xui xẻo đến mức trật chân như hôm đụng phải Quách Quỳnh, Kim Thu tỏ vẻ: “Không sao cả.”
“Anh đưa em về.” Đỗ Thiên Trạch nhìn cô một chút, không quá yên tâm, “Em mang giày gót cao như vậy, lại còn uống rượu, em ở đâu, anh đưa về.”
Kim Thu từ chối: “Không cần, em tự bắt xe về cũng được.”
Đỗ Thiên Trạch cau mày nhìn cô: “Vậy em gọi bạn trai đến đón đi, những người khác đều có người đến đón cả, tối như vậy đi taxi cũng không an toàn.”
Kim Thu lập tức run rẩy, tục ngữ có câu một lần bị rắn cắn, cả đời sợ dây thừng, cô nghĩ đến lần đó mình bị lừa bán đi, đúng là tai họa bất ngờ trời giáng, chuyện xúi quẩy như thế cô còn gặp phải, huống chi trên báo lại đăng đầy tin về những vụ cướp trên taxi nữa chứ.
Thể diện quan trọng hay cái mạng nhỏ này quan trọng? “Bạn trai em có việc không thể tới.” Kim Thu thầm nghĩ đến tình huống tài xế taxi chuẩn bị cướp cô, thế nhưng lại bị ma hù bỏ chạy, cảm giác đúng là vô cùng thú vị.
Đỗ Thiên Trạch nhìn đồng hồ: “Như vậy đi, anh đưa em về, dù sao anh và Hạ Tĩnh cũng ở khách sạn mà mọi người cùng đặt, cô ấy sẽ về cùng bọn họ.”
An toàn là trên hết, Kim Thu ngẫm lại, vô cùng áy náy: “Thật ngại quá.”
“Không sao đâu, một ngày vợ chồng trăm ngày ân tình, không làm người yêu được cũng có thể làm bạn bè mà.” Đỗ Thiên Trạch đỡ cô, “Em đi chậm một chút, cẩn thận đấy.”
Làm bạn bè, sao cô gần đây có thêm nhiều bạn bè như vậy? Từ Triết làm bạn, bạn trai cũ cũng làm bạn, thật không ngờ nhân duyên của cô tốt như vậy. Kim Thu tự giễu, không thể hăng hái lên được.
Đỗ Thiên Trạch vẫy taxi: “Nhà em ở đâu?”
“Tiểu khu Lệ Chi.” Kim Thu cảm thấy hơi rượu vẫn còn chưa tan, đầu hơi choáng, “Đỗ Thiên Trạch, anh đưa em về như vậy không sợ Hạ Tĩnh ghen sao?”
Đỗ Thiên Trạch quay đầu lại nhìn cô một lúc lâu, đột nhiên nở nụ cười: “Em đang quan tâm anh hay đang hả hê vậy?”
“Em chỉ sợ người ta nói em còn mập mờ với bạn trai cũ, vương vấn không dứt.” Kim Thu khẽ giật khóe miệng, “Thật ra em không hiểu, trước đây lẽ nào em làm không tốt sao, vì cớ gì bạn bè anh đều không thích em chứ?”
Sau khi say rượu cô buột miệng, hỏi ra lời thật lòng, mà Đỗ Thiên Trạch nhớ tới chuyện cũ, cười khổ một tiếng: “Thu Thu, có phải đến bây giờ em cũng không biết vì sao anh nói chia tay với em đúng không?”
“Đúng vậy.” Cô thẳng thắn nói, “Em cảm thấy em làm rất tốt, chưa bao giờ ghen, chưa bao giờ gây sự vô cớ, ở trước mặt bạn bè anh, em lúc nào cũng lấy anh làm trọng, còn trước mặt bạn bè em thì tán dương anh hết lời, em làm chưa đủ tốt sao?”
Nhưng Đỗ Thiên Trạch lại hỏi: “Anh chỉ hỏi em một chuyện, lúc trước anh nói chia tay, em đau lòng không?”
“Đương nhiên!” Kim Thu giận dữ, “Anh và em yêu nhau hai năm, anh là người bạn trai đầu tiên của em, anh thấy em vô duyên vô cớ bị chia tay có thể đau lòng hay không, tim em cũng không phải làm từ đá.”
Đỗ Thiên Trạch nói: “Nếu em đau lòng, vì sao chưa từng biểu hiện ra, anh chờ em quay đầu lại, chờ em ngăn cản, chờ em khóc, chờ em nói ‘chúng ta đừng chia tay được không’, nếu em nói như vậy, anh sẽ nói ‘được’, không phải anh không thích em, nhưng anh không ngờ em tàn nhẫn như vậy, nói chia tay, cũng không thèm quay đầu lại liền đi.”
“Anh bệnh à.” Kim Thu tức giận, nói mà không thèm suy nghĩ, “Anh nói chia tay với em, còn hy vọng em đau khổ cầu xin anh đừng chia tay, em rẻ rúng như vậy sao?”
Đỗ Thiên Trạch trầm mặc một lúc lâu, tự giễu nói: “Thấy chưa, anh đã nói chiêu này hoàn toàn không có tác dụng… Anh không hề muốn chia tay với em, anh chỉ là, chỉ là muốn em quan tâm anh hơn, muốn em cảm giác được tầm quan trọng của anh, bởi vì mọi người đều nói em ít quan tâm đến anh, em thậm chí còn không thích anh bằng Hạ Tĩnh, bọn họ đều nghĩ anh tự đưa đến trước cửa, mà em chỉ không từ chối mà thôi.”
Kim Thu quả thật cảm thấy như đang nghe chuyện trên trời: “Cái gì?” Cô nghĩ tai mình đã có vấn đề, “Anh đang muốn nói với em, lúc trước anh nói chia tay chỉ là chuyện đùa thôi sao, có lầm hay không, em là con gái, em cũng chưa từng dùng chia tay để uy hiếp anh mà?”
Đỗ Thiên Trạch thở dài: “Đúng vậy, cho nên anh liền hối hận, muốn đi tìm em làm hòa, nhưng sau đó anh liền buông bỏ, em biết vì sao không, anh làm như vậy, là nghĩ em không quan tâm đến anh, đối với em anh không quan trọng, chuyện này với một người đàn ông mà nói, là một cảm giác vô cùng thất bại, hơn nữa lúc đó chúng ta phải đối mặt với rất nhiều chuyện, từ tốt nghiệp đến tìm việc làm, không có nền móng vững chắc, nên anh nói chia tay với em, đây giống như thăm dò hơn, anh muốn biết em quan tâm anh bao nhiêu, nhưng kết quả đã làm anh thất vọng.”
Kim Thu không thể tin nổi, vẻ mặt khiếp sợ nhìn anh, anh nói tiếp: “Sau khi nói chia tay với em, anh rất đau khổ, nhưng có người nói với anh, đã như vậy, chia tay sớm một chút cũng tốt, ít nhất anh có thể không chút do dự đi Bắc Kinh, mà không cần phải lo lắng bỏ em lại Hải Thành.”
Những lời này làm lòng Kim Thu hơi đau đớn, mùa tốt nghiệp vốn đầy những dạng chia tay khác nhau, có người phải về quê cũ, có người muốn ở lại, mâu thuẫn của các cặp đôi trong lúc đó cũng rất lớn, tất cả mọi người đều có áp lực, lúc đó cô cũng đã phân vân nên ở Hải Thành hay về nhà, chỉ duy nhất Bắc Kinh là không nghĩ tới, quá xa, chặng đường tiến tới vô cùng khổ cực.
Sau khi chia tay Đỗ Thiên Trạch không hề chùn bước mà đi Bắc Kinh, cô cũng từng cho rằng anh muốn đi tìm một tương lai tươi sáng hơn, vì vậy cũng không hề giữ lại, chỉ là trong lòng có hơi khó chịu một chút, nhưng một thời gian dài trôi qua, cô còn tưởng rằng bản thân đã quên rồi.
“Anh đã từng nghĩ tới chuyện ở lại Hải Thành với em chưa?” Giọng điệu cô hơi kỳ lạ, “Lúc trước em còn cho rằng anh vì tương lai nên mới chia tay với em, em nghĩ không cần phải ngăn cản anh đi tìm tiền đồ tươi sáng của mình, huống chi công việc đó của anh không tệ, em hoàn toàn hiểu lựa chọn của anh, bởi vì nếu là em, có thể em cũng sẽ chọn như thế.”
Đỗ Thiên Trạch lẳng lặng nhìn cô, nở nụ cười: “Đúng vậy, anh đã từng nghĩ qua, nhưng ngay khi em không do dự chia tay, anh liền chết tâm, anh nhận ra tình cảm của chúng ta không hề có nền móng, không có cách nào trụ được trước sóng gió, sau khi rời khỏi khoảng không gian ấm áp của sân trường, hoàn toàn không thể tiếp tục được nữa.”
Kim Thu buông bỏ: “Có thể anh nói đúng.”
“Anh cho rằng tình cảm của hai người phải kiên cố vững chắc, chỉ dựa vào một người là vô ích, hơn nữa sau khi tốt nghiệp, có rất nhiều chuyện chúng ta cần phải lo, sau đó anh nghĩ lại, thật ra cảm thấy may mắn, Thu Thu, tình cảm của chúng ta đã dừng lại tại nơi làm người ta quyến luyến.” Đỗ Thiên Trạch chậm rãi nói, “Nếu anh vì em mà ở lại Hải Thành, có thể anh sẽ hối hận cả đời, lúc trước vì sao không nhận lấy công việc hiếm có như vậy, nhưng nếu anh đi Bắc Kinh rồi, em ở lại Hải Thành, vậy tình yêu cách nhau hai thành phố đã định trước sẽ không lâu dài, hai người chúng ta đương nhiên sẽ vì đối phương mà hy sinh.”
Kim Thu tự suy nghĩ hoàn cảnh như vậy, nhận ra anh nói không hề sai: “Sau đó năm rộng tháng dài, chắc chắn sẽ lạnh nhạt dần, cho dù hai người có yêu nhau bao nhiêu cũng sẽ vì cuộc sống mà đánh mất tình cảm, cuối cùng càng nhìn càng ghét, anh nói đúng, chúng ta ít nhất cũng không trở mặt thành thù.”
Nhìn Vệ Thiên Hành và Quách Quỳnh thì biết, sau khi bọn họ ở bên nhau, từng yêu nhau, từng cuồng nhiệt, thế nhưng cũng đã từng dặn vặt nhau, bây giờ Vệ Thiên Hành cũng đã đổi người mới, Quách Quỳnh chọn một kim chủ khác, không phải đã giải thoát cho hai bên sao.
“Anh cũng nghĩ như vậy.” Đỗ Thiên Trạch gật đầu, “Thu Thu, em thoạt nhìn tính tình rất tốt, nhưng thực ra em cũng là một người có chủ kiến, người khác không thể nào thay đổi quyết định của em, em cũng là một người rất kiêu ngạo, em không so đo là vì không quan tâm, nhưng một khi quan tâm rồi, ai cũng không thể kéo em trở về.”
“Vậy sao?” Kim Thu khẽ cười, nói, “Thì ra em là một người như vậy à.”
Đỗ Thiên Trạch thừa nhận nói: “Đúng vậy, em không giống Hạ Tĩnh, Hạ Tĩnh thích anh, cô ấy lúc trước biết anh đi Bắc Kinh, liền đi theo qua đó, nói thật đã làm anh rất cảm động, tuy cảm động và tình yêu không giống nhau, thế nhưng sau đó anh nhận ra, mình cũng là một người rất kiêu ngạo, không quá chấp nhận hy sinh cho đối phương, anh có mục tiêu của mình, Hạ Tĩnh vẫn luôn theo đuổi anh, sau khi hai người bọn anh ở bên cạnh nhau, anh cảm thấy… rất an toàn, vì người phụ nữ này mình có thể chinh phục được, có lẽ em không thích từ này đâu nhỉ?”
Không thể không nói, mến nhau hai năm, hai người cũng đủ hiểu nhau, Kim Thu gật đầu: “Hình như đàn ông toàn thích chinh phục phụ nữ.”
“Phụ nữ như ngựa hoang, đàn ông sẽ không thể kiềm chế được muốn chinh phục, đây là vấn đề về dục vọng khiêu chiến.” Đỗ Thiên Trạch nói đùa vài câu, sau đó liền quay về vấn đề chính, “Nếu anh và Hạ Tĩnh lập gia đình, cô ấy sẽ hi sinh vì anh, có lẽ suy nghĩ này rất ích kỷ, nhưng anh đã nghiêm túc cân nhắc đến chuyện này, tuy Hạ Tĩnh cũng có rất nhiều tật xấu, hôm nay cô ấy nhằm vào em, thật sự xin lỗi.”
Kim Thu cười cười: “Giữa hai người, quan trọng là cần bao dung cho nhau, cô ấy đã hy sinh vì anh, anh cũng phải tha thứ cô ấy ích kỷ, em hiểu, chúng ta trước đây chia tay là hoàn toàn đúng, chúng ta không hợp.”
Nào ngờ Đỗ Thiên Trạch lại lắc đầu: “Thật ra anh rất hối hận.”
Kim Thu khó hiểu: “Anh vừa mới nói…” Đỗ Thiên Trạch ngắt lời cô: “Không giống nhau, lúc trước nói chia tay là vì nhất thời nông nổi, sau đó không quay lại là vì rất nhiều lý do, công việc, tương lai, tính cách, quan trọng nhất là vì lúc trước em không cho anh đủ cảm giác an toàn để anh kiên trì đoạn tình cảm này, sau đó… sau đó có lẽ đã bỏ lở là bỏ lỡ, nhưng thực sự, bây giờ ngẫm lại anh rất tiếc nuối, rất hối hận, nếu như lúc trước anh không làm vậy, nếu như lúc trước lập tức tìm em làm hòa, tuy rằng lúc đó chúng ta có rất nhiều vấn đề, nhưng chưa hẳn không thể tiếp tục.”
Kim Thu nhẹ giọng nói: “Nhưng không có hai từ ‘nếu như’ này nữa.”
“Đúng, không có ‘nếu như’ nữa.” Đỗ Thiên Trạch cười thê lương, cho dù có giả dụ bao nhiêu, cũng chỉ là giả dụ mà thôi, hiện thực đã không còn khả năng như vậy nữa, duyên phận của bọn họ đã hết, nhưng trong đêm khuya tĩnh lặng, hoặc trong lúc tâm trạng không yên, anh luôn không thể nhịn được mà đặt ra hai từ ‘nếu như’ này.
Nếu như, nếu như lúc trước không đánh cược, tự mình đưa ra quyết định, vậy có phải kết quả bây giờ sẽ khác không?
Đáp án này không ai biết, nhưng Đỗ Thiên Trạch hiểu, sự tiếc nuối này thật giống như ánh trăng sáng kia, như nốt chu sa đỏ thắm kia, luôn bỗng chốc dằn vặt anh, để lại cho anh vô vàn mơ mộng, cùng tiếc hoài khắc sâu vào tim.