“Anh luôn luôn tuyệt tình với phụ nữ như vậy sao ?” Vận Nhi không kìm lòng được, hỏi ra miệng, nói ra rồi cô lại phát hiện hình như mình có chút lắm miệng.
Ánh mắt lạnh lùng của Âu Thừa Duẫn thản nhiên nhìn thoáng qua, sau đó không chớp mắt mà phun ra một câu: “Em ghen tị sao ?”
Vận Nhi muốn mếu máo, làm bộ dáng thờ ơ, lắc lắc đầu : “Không có!” Chỉ là cảm thấy không đáng giá thay người phụ nữ kia.
“Tô Vận Nhi, hình như em đã quên lời cảnh cáo của tôi ?” Âu Thừa Duẫn đột nhiên phanh gấp, xe vững vàng dừng lại, Vận Nhi mờ mịt nâng mắt, không hiểu nhìn anh: “Cái gì?”
Hiện tại ở trong mắt Vận Nhi, Âu Thừa Duẫn giống như ma vương đến từ địa ngục vậy, làm cho người ta cảm thấy khϊế͙p͙ sợ, tâm hồn bị áp bách. Trong con ngươi đen dường như mang theo một ánh sáng mê người, khiến cho cô nhịn không được, muốn nhìn anh thêm vài lần.
“Thương Nhã Kỳ, Lam Hạo, Hứa Minh Dịch, còn có ai nữa? Tôi thật sự đã xem nhẹ sức quyến rũ của em rồi!” Trên khuôn mặt tuấn tú của Âu Thừa Duẫn nhìn không ra biểu tình, tùy ý đánh giá một phen, khinh miệt hừ lạnh một tiếng, lại lần nữa khởi động Bentley.
Loại hoa bách hợp thanh thuần này, nhìn như vô hại, nhưng chỉ cần yêu thượng, sẽ tựa như thuốc độc quyến rũ, làm cho người ta muốn ngừng mà không được!
Vận Nhi kinh ngạc một lúc sau mới từ trong ánh mắt khinh miệt của anh phục hồi tinh thần. Ánh mắt Âu Thừa Duẫn tràn đầy khinh thường, làm cho cô kinh ngạc thật lâu.
Hành động của Âu Thừa Duẫn như vậy, cô có thể lý giải là, anh đang để ý đến cô hay không?
Nhưng Âu Thừa Duẫn là tổng giám đốc của SK cao cao tại thượng, điện hạ hoàng, hoàng gia nước Đức, anh đã quen dùng tư thái cao ngạo đối đãi với tất cả những người hoặc việc không vừa mắt anh mà?
Tô Vận Nhi, chung quy cũng chỉ là một cô dâu thay thế!
Dọc theo đường đi là một không khí trầm mặc bao phủ, chỉ có một đôi con ngươi đen phát ra ánh sáng nóng bỏng, khiến cho người ta mê muội, cuối cùng không thể tự kiềm chế mà đến gần.
Nhưng mà có cảm giác gì đó, đang lặng lẽ biến hóa…
“Âu Thừa Duẫn, anh rốt cuộc xem tôi là cái gì?” Trước khi Vận Nhi bước vào cửa phòng, tay nắm khóa cửa rung rung một chút, cô vẫn hỏi ra nghi hoặc trong lòng. Anh có thể không nói một tiếng nào mang theo người phụ nữ của anh xuất hiện trước mặt cô, chưa từng nghĩ đến cảm nhận của cô, anh có thể xem cô là người vợ vô hình, là một vật trang trí. Nhưng vì cái gì mà khi cô không còn ôm một chút hy vọng nào với anh, anh lại muốn áp đặt, can thiệp và trào phúng cô như vậy. Âu Thừa Duẫn, rốt cuộc anh xem cô là cái gì ?
“Một người phụ nữ nhân mang thân phận là vợ của Âu Thừa Duẫn tôi mà thôi! Cô còn có hy vọng xa vời gì sao?” Trong con ngươi đen của Âu Thừa Duẫn không có một tia gợn sóng, đứng sừng sững ở trước phòng của mình trên hành lang, bình tĩnh trả lời.
“Tôi hy vọng, chuyện hôm nay sẽ không phát sinh lần thứ hai, anh không phải là gì của Tô Vận Nhi tôi, chỉ là một người đàn ông mang thân phận chồng của Tô Vận Nhi tôi mà thôi!”
“Phanh!” Một tiếng, cửa đóng lại, như phát tiết tất cả bất mãn trong lòng, như một tia sét thật mạnh đánh vào trong lòng Âu Thừa Duẫn. Anh không hề bỏ qua tia bi thương ánh lên trong mắt cô, lại ngăn cản không được sự ghen tị trong lòng mình!
Đúng vậy, anh ghen tị !
Ghen tị với những người đàn ông xuất hiện ở bên cạnh cô!
Anh chưa từng để ý một người phụ nữ nào đến như vậy, nhưng chết tiệt là anh lại để ý đến cô!
Nhưng mà, làm tổn thương cô, sẽ chỉ làm chính mình càng thêm thống hận!
Tô Vận Nhi chết tiệt, tại vì sao lại luôn ảnh hưởng đến cảm xúc của anh?
Vận Nhi ngã người lên giường lớn, nước mắt cũng không không chịu thua kém chảy ra. Nói là không cần, nhưng nhìn đến ánh mắt lạnh lùng, nghe những lời nói trào phúng của anh, cô vẫn nhịn không được muốn khóc, Âu Thừa Duẫn đáng ghét, càng ngày càng chán ghét anh!