Một đen một trắng phối hợp, tuấn nam mỹ nữ, tập trung tất cả ánh mắt của mọi người, thật xứng đôi nha!
Vận Nhi có chút tự giễu nở nụ cười, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong lòng lại cảm thấy khó chịu. Âu Thừa Duẫn, thật sự không để ý cô sao ?
Nhưng mà cô đã có chút để ý đến anh!
Đột nhiên, trước mắt một mảnh tối đen, bên hông lại có thêm một đôi tay lớn, cảm giác được một đôi tay chế trụ eo nhỏ của cô, sau đó cô liền bị kéo vào một cái ôm ấm áp, Thương Nhĩ Kỳ buông cánh tay đang hấp dẫn ánh mắt Vận Nhi ra, xoay tròn một vòng xinh đẹp, đem Vận Nhi mang vào sàn nhảy, tiếng nói trầm thấp kéo suy nghĩ của Vận Nhi quay trở về : “Nha đầu, không thể thích người khác!”
“Cái gì ?” Vận Nhi cảm giác được lòng bàn tay mình nóng lên, đã cuốn theo âm nhạc phập phồng, dưới chân bước theo nhạc tạo nên bước nhảy hoa lệ.
“Người đàn ông kia, không phải người em có thể mơ ước!” Thương Nhĩ Kỳ ánh mắt thâm thúy nhìn về phía bóng dáng màu đen kiêu căng ở giữa kia, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, theo điệu nhạc kéo Vận Nhi vào lòng, cằm đặt trên vai cô, động tác của họ nhìn qua thân mật khăng khít như vậy : “Nha đầu, nhớ kỹ lời của tôi !”
Vận Nhi còn không có tiêu hóa hết ý tứ trong lời nói của anh, đôi bàn tay to bên hông đã buông ra, theo sau là thân thể cô bị một đôi tay khác ôm lấy, nhìn vào một đôi mắt ôn nhu, trước mắt Vận Nhi sáng ngời : “Lam Hạo ?”
“Vận Nhi, đêm nay em rất đẹp!” Lam Hạo phát ra ca ngợi từ đáy lòng, ánh mắt cũng trở nên cực nóng.
“Cám ơn !” Vận Nhi quay đầu, đã nhìn tháy Thương Nhĩ Kỳ ôm Mạc Tử Kỳ khiêu vũ, thế nhưng lộ ra một chút tươi cười cảm tạ với hắn.
Mà ánh mắt sắc bén chung quanh kia, làm cho cô có điểm mất tự nhiên, lơ đãng, đôi mắt nhìn thấy một tầm mắt lãnh liệt, cô đem đầu rụt lui trong lòng Lam Hạo, cũng nắm chặt bàn tay to của anh.
Lam Hạo cũng không phải là người đàn ông thật sự nguy hiểm, khi Thương Nhĩ Kỳ đem ánh mắt chuyển tới tầm mắt thâm trầm kia, môi bạc loan ra một đường cong xinh đẹp, lại xem nhẹ người phụ nữ nhỏ đang quát tháo trong lòng, thiên kim Mạc thị ?
Điệu nhảy kết thúc, Vận Nhi rời khỏi như trốn chạy, thậm chí là đã quên mục đích đến đây, một lòng muốn rời đi nơi làm cho cô hít thở không thông này.
“Vận Nhi, anh đưa em trở về !” Hứa Minh Dịch không biết khi nào thì đi đến bên cạnh Vận Nhi, nhìn thấy bộ dáng cô không yên lòng, anh tựa hồ nhìn ra cái gì đó, vừa rồi một màn Lam Hạo cùng Thương Nhĩ Kỳ trao đổi bạn nhảy kia đã rơi vào mắt anh.
“A, không cần, em nói với Tâm Lam một tiếng, em tự trở về được rồi !”Vận Nhi từ chối ý tốt của Hứa Minh Dịch, đi đến bên bóng dáng màu đỏ trong đám đông.
“Tổng giám đốc Thương, đã lâu không thấy !”
“Tổng giám đốc Âu, thật sự là hạnh ngộ !”
Âu Thừa Duẫn đứng ở trước mặt Thương Chính Vinh, khí thế hoàn toàn không thua ông, ngược lại có phần trò giỏi hơn thầy. Hai người khách sáo đôi câu, Âu Thừa Duẫn xuất hiện không thể nghi ngờ là cho ông thêm mặt mũi, cũng vì hai công ty lớn mạnh liên thủ mà tăng thêm một khoản thu nhập lớn.
“Thật hy vọng con trai tôi cũng có thể có cơ trí cùng gan dạ sáng suốt như tổng giám đốc Âu vậy, sau này còn phải nhờ tổng giám đốc Âu chiếu cố nhiều hơn !”
“Tổng giám đốc Thương quá lời rồi!”
Âu Thừa Duẫn trên mặt vẫn không thay đổi, bình tĩnh mà ổn trọng, ánh mắt cũng không tự chủ bắt giữ một bóng dáng màu tím trong đám đông.
“Không tốt, chủ tịch, không thấy thiếu gia!”
“Cái gì?” Thương Chính Vinh sắc mặt lập tức âm trầm vài phần, đang cùng Âu Thừa Duẫn so chiêu liền tìm cớ rời đi, kỳ thật mục đích chủ yếu của yến hội hôm nay là chính thức giới thiệu con ông cho mọi người, thân phận tổng giám đốc Thương thị mà không phải là đại minh tinh thần tượng – Riche.
Thương Nhĩ Kỳ ? Âu Thừa Duẫn hai tay khoanh trước ngực, nhìn theo bóng dáng đang biến mất ở trước mắt, khóe miệng nhếch lên, tươi cười mỉa mai càng thêm sâu sắc.