“Anh Tu Vũ, sao chỉ có một mình anh,chị của em đâu ?” Tô Vận Nhi có chút ngoài ý muốn khi Phạm Tu Vũ lại chủ động tìm cô, mấy ngày nay hình như cha có chút cảnh giác với chị, cô mới gọi điện thoại cho chị, muốn chị chờ tiếp qua vài ngày lại gặp mặt.
“Ân Huệ không tới, là anh muốn gặp em !” Trên mặt Phạm Tu Vũ lộ ra vẻ tươi cười thản nhiên, lập tức làm cho Vận Nhi cảm thấy thân thiết. Khi ngồi ở đối diện, anh đã gọi cơm xong, Vận Nhi trước kia cùng Phạm Tu Vũ tiếp xúc không nhiều lắm, bình thường đều là thời điểm có chị mới gặp nhau. Cho nên khi nhìn thấy anh, cô có cảm giác giống như gặp anh trai, ở trong tiềm thức của cô, Phạm Tu Vũ thực yêu chị, là một người anh rể lý
tưởng.
“Vận Nhi, anh có chuyện muốn hỏi em !” Phạm Tu Vũ đột nhiên buông đồ ăn trong tay, nhìn Vận Nhi đang ăn ngon, dường như từ trên người Vận Nhi căn bản không thể nhìn ra ảnh hưởng cùng thương tổn mà kết hôn tạo ra cho cô, nhưng Âu Thừa Duẫn là một người đàn ông tâm cơ rất sâu, Vận Nhi có phải cũng là một nước cờ của anh ta hay không ?
“Được, anh hỏi đi !” Vận Nhi thuận tay cầm lấy cái ly trong tay lên uống một ngụm, phát hiện trong mắt Phạm Tu Vũ có những lời khó nói không giống trước đây, chẳng lẽ là có liên quan tới Tô Ân Huệ ?
“Làm sao vậy ? Anh Tu Vũ, có phải chị của em xảy ra chuyện gì hay không ?” Vận Nhi có chút khẩn trương nhìn anh.
“Không phải, Ân Huệ tốt lắm, anh muốn hỏi em, Âu Thừa Duẫn vì cái gì muốn cưới em ?” Thời điểm Phạm Tu Vũ hỏi xong những lời này, Vận Nhi liền sửng sốt, Phạm Tu Vũ biết,
vậy còn Tô Ân Huệ ?
“Anh còn chưa nói với chị em, anh muốn biết rõ mọi chuyện trước !” Phạm Tu Vũ từ trong ánh mắt phức tạp đó của Vận Nhi có thể thấy được, việc này đều không phải là
xuất phải từ ý định của cô, như vậy xem ra, anh đoán không sai, anh ta là muốn lợi dụng Vận Nhi để kiềm chế Ân Huệ sao ?
“Anh ta, anh ta nói, em không gả cho anh ta,
anh ta sẽ thu mua Viễn Thái !” Vận Nhi cúi đầu, biết đây không phải là lời nói thật lòng của cô, Vận Nhi có chút sợ hãi, nếu để Tô Ân Huệ biết, nhất định sẽ không bỏ mặc cô,
như vậy, kế hoạch để chị ấy đào hôn vất vả kết quả lại không phải là như hoa trong gương, như trăng trong nước sao ?
“Mục đích của Âu Thừa Duẫn quả nhiên không đơn giản !” Phạm Tu Vũ thở dài một hơi. Âu Thừa Duẫn là một nhân vật lợi hại, anh ta nói được thì làm được. Nếu còn tiếp tục như vậy, Tô Ân Huệ nhất định sẽ chủ động trở lại bên cạnh anh ta.
“Làm sao vậy ? Anh Tu Vũ, anh ta làm cái gì sao ?” Vận Nhi đánh giá Phạm Tu Vũ đang nhăn mày, dường như là có chuyện gì phiền lòng. Mà cô, coi như là một nguyên nhân
trong đó ?
“Tạm thời em không cần nói cho chị em chuyện em thay cô ấy gả cho Âu Thừa Duẫn, biết không ?” Phạm Tu Vũ luôn mãi dặn dò, bây giờ còn chưa đến thời điểm nguy cấp nhất, anh cũng sẽ không dễ dàng cúi đầu trước anh ta.
“À !” Vận Nhi gật đầu, không biết cảm giác nguy hiểm mãnh liệt như mạch nước ngầm này đến từ đâu, nhưng cô luôn luôn cảm thấy bất an, dồn cô vào đường cùng, mà quan hệ của cô và Âu Thừa Duẫn, là một giai đoạn gián tiếp.
Có chút ngoài ý muốn, hôm nay, khi Vận Nhi trở về liền nhìn thấy chiếc xe Bentley quen thuộc của anh ta đậu ở trong biệt thự, Vận Nhi lên lầu về phòng mình phải đi qua phòng anh. Khi đi qua phòng anh, bước chân của cô tạm dừng vài giây, nâng tay, muốn gõ cửa.
Do dự một chút, vẫn là không có dũng khí gõ xuống, bởi vì cô biết Âu Thừa Duẫn sẽ không trả lời vấn đề của cô, trong lòng cô còn chờ mong cái gì ?
Lần lượt nghĩ đến thái độ lạnh lùng của anh, kiêu ngạo trỗi dậy trong cô liền khiến cho chính mình không cần đi để ý đến anh ta, cô chẳng qua là một vật thay thế mà thôi, trước khi Tô Ân Huệ trở về, cô chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong này, đây không phải là mục đích của anh ta sao ?
Anh ngồi trên sô pha chuyên chú nhìn tài liệu, dường như nghe được tiếng dừng lại vài giây kia, về sau nghe được tiếng bước chân dần dần xa, anh mới thu hồi suy nghĩ. Thân
thể to lớn dưới lớp áo choàng tắm kia được bao phủ lên một vầng sáng khêu gợi, trong cơ thể cũng đang ngăn chặn không chỉ là khát vọng…