*tương kính như tân : vợ chồng tôn kính lẫn nhau, lịch sự với nhau, đối đãi giống như với khách .
Vận Nhi theo bản năng nghiêng người né tránh, nhìn thấy chiếc xe trước mắt, cũng không để ý, rất nhanh, chiếc xe lại quay ngược trở lại. Trước đôi mắt tròn xoe kinh ngạc của Vận Nhi, cửa kính xe từ từ hạ xuống, khuôn mặt Âu Thừa Duẫn với cặp kính râm lập tức đập vào mắt Vận Nhi.
“Lên xe.” Âu Thừa Duẫn lạnh nhạt phát ra hai chữ, nhìn thấy vẻ đề phòng của Vận Nhi, đôi mắt dưới cặp kính của anh loé lên một tia khó hiểu. Vận Nhi không thèm để ý, tiếp tục đi. Cô thật sự rất ghét nhìn cái thái độ cao ngạo kia của anh.
“Tôi bảo là: lên xe.” Âu Thừa Duẫn nhẫn nại lặp lại một lần, Vận Nhi vẫn mắt điếc tai ngơ, không muốn nghe theo giọng nói lạnh như băng kia. Nhất quyết không lên, anh ta làm gì được cô chứ?
Âu Thừa Duẫn nhìn theo dáng vóc quật cường mà duyên dáng phía trước, bóng cô nghiêng dài trên mặt đất, được phủ trùm một lớp màu vàng óng ánh của ánh hoàng hôn. Nheo mắt lại, Thừa Duẫn nhấn mạnh chân ga, không hề để ý vẻ mặt hốt hoảng của Vận Nhi, rồ ga phóng xe chạy nhanh như gió, như ánh điện chớp mất dạng. Đối với phụ nữ, cho tới tận bây giờ anh chưa từng nhân nhượng một ai, nhưng cô bé Tô Vận Nhi này đã phá vỡ một vài nguyên tắc của anh. Âu Thừa Duẫn tự áp chế chính mình, không để ý đến cái nhìn của Vận Nhi.
Khi Vận Nhi về đến nhà, nhìn thấy Âu Thừa Duẫn đang ngồi trên sô pha, đã thay một cái áo choàng lụa và cái quần màu be giản dị, bộ dạng anh lúc này nhìn qua đã giảm đi một vài phần khắc nghiệt, tăng thêm một phần sinh khí. Anh đang cầm tách cà phê trong tay, mắt chăm chú đặt vào tờ báo để tên đùi. Vận Nhi đi lướt qua, lầm bầm một vài câu, không hề nhìn anh lấy một cái, đi thẳng lên lầu, nhốt mình trong phòng. Âu Thừa Duẫn nghe thấy âm thanh đóng cửa, mới ngẩng đầu lên, khoé miệng cong lên một nụ cười không tên.
“Điện hạ, mời ngài dùng cơm.” Chị Ngọc được giao nhiệm vụ chăm sóc Âu Thừa Duẫn hàng ngày đã nấu xong bữa cơm chiều, đi tới sau lưng anh, cung kính mời. Âu Thừa Duẫn buông tờ báo trong tay xuống, đứng dậy đi đến bàn ăn, sau đó quay đầu lại nói với chị Ngọc: "Lên lầu mời phu nhân xuống ăn cơm.” Nói xong mới ngồi xuống cái ghế gỗ lim của mình.
Vận Nhi đuổi chị Ngọc đi, chuẩn bị cầm lấy cái áo ngủ đi tắm rửa. Cô quyết định, sau này sẽ không nhìn Âu Thừa Duẫn nữa, cái tên đàn ông biến thái kia, coi như anh ta như trong suốt vô hình là hay nhất. Dù sao hai tiếng “bà Âu” này của cô cũng chỉ là cái danh mà thôi.
Chị Ngọc đem ý tứ của Vận Nhi chuyển đạt lại, Âu Thừa Duẫn mím đôi môi mỏng,nhìn thoáng qua ngọn đèn thủy tinh treo trên phòng, cười cười: " Vậy thôi, tuỳ cô ấy.” Tô Vận Nhi, sẽ không là ngoại lệ.
~~~~~~
Biệt thự Cảnh Giang là sản nghiệp của Phạm Tu Vũ, cho Tô Ân Huệ đến đây ở, anh rất yên tâm, hơn nữa anh biết Âu Thừa Duẫn về nước cũng không đi tìm Ân Huệ, nhưng anh mới nghe được một tin tức không tốt, đang do dự không biết có nên nói cho Ân Huệ nghe hay không.
Anh đứng ngập ngừng trước cửa biệt thự, Ân Huệ đang tưới nước cho hoa cỏ trong vườn, nhìn thấy Phạm Tu Vũ. Cô đặt bình tưới xuống đất, đi về phía anh. “Tu Vũ, anh đến rồi.” Tô Ân Huệ tự nhiên kéo tay Tu Vũ, hai người cùng nhau đi vào nhà.