Âu Thừa Duẫn cũng không hạn chế tự do của Vận Nhi, dường như đã biết chắc cô sẽ không tự tiện bỏ đi. Lúc Vận Nhi ra khỏi cửa có nhắn lại với người giúp việc là có thể nửa đêm cô mới trở về, rồi từ chối luôn tài xế lái xe mà Âu Thừa Duẫn dành cho cô. Tuy rằng cô được sống sung sướng từ nhỏ, nhưng vẫn không thích bị người ta coi cô như quốc bảo.
Nhà! Từ xa nhìn về ngôi biệt thự lộng lẫy, nơi đó từ nay về sau chính là nhà của cô sao? Khu vực này toàn những biệt thự tư nhân giàu có, mỗi nhà đều có xe hơi riêng. Nếu muốn từ nhà ra ngõ mà không có xe thì phải đi bộ một quãng đường rất dài.
Vận Nhi ứoc chừng thời gian hẹn với Hứa Tâm Lam vẫn còn khá nhiều. Cô mặc một chiếc áo đơn giản màu trắng ngắn tay cùng với cái quần jean khoẻ khoắn, chân mang một đôi dép thấp, bên hông đeo lủng lẳng cái túi Xiekua, thong dong đi xuống chân núi. Ra tới đường cái cô bắt một chiếc tắc xi vào nội thành, xe dừng lại trước cửa một quán cà phê cao cấp. Vận Nhi trả tiền rồi bước vào quán.
Khi Vận Nhi tới quán cà phê Mễ La, Hứa Tâm Lam đã có mặt ở đó. Chờ Vận Nhi ngồi vào ghế, lúc này Hứa Tâm Lam mới cốc lên đầu Vận Nhi một cái : “Con nha đầu chết tiệt, cậu làm gì mà tắt máy cả mấy ngày trời như vậy?”
“À, tớ có chút việc bận.” Vận Nhi uống một ngụm nước, đem tất cả những chuyện xảy ra trong mấy ngày vừa qua kể cho Hứa Tâm Lam nghe. Vận Nhi và Tâm Lam là bạn thân từ hồi học tiểu học, mãi cho đến tận bây giờ, cho nên hai người không có chuyện gì giấu diếm nhau cả.
Hứa Tâm Lam sau khi nghe Vận Nhi tường thuật lại thì mắt cũng trợn ngược, mở to hết cỡ, cuối cùng, đảo cặp mắt qua nhìn trừng trừng Vận Nhi, có chút không dám tin: “Cậu nói cái người đứng đầu tập đoàn SK- tổng giám đốc Âu Thừa Duẫn là chồng mới cưới của cậu sao? Ôi Chúa ơi, Chúa ơi, Vận Nhi ơi, cậu thật sự hạnh phúc quá đi.” Cô có nằm mơ cũng không nghĩ vị tổng giám đốc cao cao tại thượng kia lại kết hôn với Vận Nhi.
“Cái gì? Tớ phải làm người thay thế như vậy là tốt hay không tốt?” Vận Nhi biết nha đầu Hứa Tâm Lam kia lại tập trung nghe lầm vấn đề quan trọng. Cô đã có cảm giác mơ hồ lý do Thừa Duẫn cưới cô cũng không đơn giản, anh ta và chị Ân Huệ nhất định có quan hệ mật thiết với nhau, bằng không vì cái gì mà anh ta nhất định phải tìm đến chị em cô chứ?
“Ừm, tớ nghĩ chỉ có đại mỹ nữ như chị cậu mới xứng đôi với anh ấy.” Hứa Tâm Lam gật đầu đồng ý nói.
Vận Nhi nghe xong thì có chút mất hứng: “Này, ý cậu là gì ? Nói tớ không xứng đôi với anh ta sao? Hứ, cái loại người đó tớ cũng không thèm đâu.” Nhớ đến bộ dạng kiêu ngạo, vô sỉ kia của anh ta, Vận Nhi rầu rĩ lầm bầm nói. Thả trí tưởng tượng nghĩ về bạch mã hoàng tử của mình, Vận Nhi cười cười, vẻ mặt mơ mộng tràn đầy hạnh phúc.
“Ừ ừ ừ, ai mà không biết với cậu thì hoạc trưởng mới là tốt nhất.” Tâm Lam trêu ghẹo Vận Nhi. Đối với tin tức Vận Nhi đột nhiên kết hôn, nhất thời cô cũng có chút hoảng hốt. Nhưng nếu là gả cho một người đàn ông quyến rũ như Âu Thừa Duẫn thì ít có người phụ nữ nào mà không bị anh ấy cám dỗ.
“Tất nhiên.” Vận Nhi hất cằm, nghĩ đến học trưởng Lam Hạo. Anh ấy vừa phong độ, vừa tao nhã, có biết bao nhiêu cô gái chết mê chết mệt vì anh, còn hơn Âu Thừa Duẫn, quả thật là hơn rất nhiều. Nhưng thật kỳ lạ, tại sao cô lại đi so sánh Lam Hạo và Thừa Duẫn chứ?
“Haizz, mới nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã đến rồi.” Đôi mẳt Hứa Tâm Lam sáng lên khi nhìn thấy hai bóng người từ phía xa đi tới, cô lập tức buông tách cà phê xuống, nói với Vận Nhi.