Ly Hôn Đi Điện Hạ

Chương 254: Một nhà ba người

Editor: Linh Vũ
"Làm gì có ai cầu hôn như anh chứ?" Vận Nhi có chút không vừa ý bĩu môi, nhưng trong lòng lại vô cùng ngọt ngào, thật ra cô không cần một hôn lễ xa hoa, chỉ cần anh một lòng một dạ đối với cô là được rồi.


"Vợ à, đây không phải là anh đang cầu hôn mà là bức hôn, ngay cả con cũng có rồi, em không lấy anh thì định lấy ai?" Âu Thừa Duẫn hà hơi lên mũi cô, cực kỳ không phối hợp.


"Nói vậy tức là anh vì con nên mới cưới em phải không? Vậy anh cưới Niệm Niệm là được rồi, em không lấy chồng!" Vận Nhi giận dỗi kéo bàn tay anh đang làm xằng làm bây trên mặt mình ra, đẩy anh ra rồi ngồi dậy. "


Cái gì chứ, mặc dù cô nói là không để ý đến hình thức, nhưng nhìn anh cầu hôn chẳng có tí thành ý nào cả, lại còn cười cười muốn đánh đòn như vậy.


Âu Thừa Duẫn nghe cô nói như vậy thì từ phía sau ôm lấy cô vào trong ngực, một nụ hôn rơi xuống đôi môi anh đào của cô. Lúc cô cảm nhận được nhiệt độ của anh thì Âu Thừa Duẫn lại đúng lúc buông cô ra: "Làm gì có người mẹ nào như em chứ!"


Mệt cho cô lại còn nói là để cho anh cưới Niệm Niệm?


Âu Thừa Duẫn cười một tiếng, đè cô ở dưới người, xem ra cuộc sống về sau của anh sẽ phải nếm mùi khổ rồi, một cô công chúa nhỏ, lại còn một nàng công chúa lớn xác nữa, tất cả đều phải nâng niu che chở trong lòng bàn tay, chỉ là cái trách nhiệm ngọt ngào nào, anh rất vui mừng được đảm nhiệm.


Ai bảo anh yêu cô gái nhỏ thích giận dỗi này chứ?
Rốt cuộc, đến cuối cùng Vận Nhi vẫn phải khuất phục dưới uy quyền của anh, nằm dưới người anh xin tha thứ, gật đầu đồng ý với lời cầu hôn của anh.


Vận Nhi vốn là muốn đợi đến sau lễ kết hôn của Tô Thượng Đông thì mới cử hành hôn lễ, nhưng Âu Thừa Duẫn lại ép buộc phải tổ chức lễ cưới trước Tô Thượng Đông một ngày, Vận Nhi hỏi anh tại sao, anh lại cười cười ra vẻ thần bí, không nói lời nào.


Thời gian hơi gấp gáp, nghĩ đến chuyện ba ngày sau sẽ gả cho Âu Thừa Duẫn, trong lòng cô có cảm giác căng thẳng khó tả thành lời, lúc thay Tô Ân Huệ kết hôn với anh, trong lòng cô không hề có chút cảm xúc như vậy, khi đó chỉ tạm thời làm một cô dâu thay thế mà thôi, vậy mà bây giờ cô lại hai lần khoác áo cưới gả cho cùng một người đàn ông.


Buổi tối, Âu Thừa Duẫn đưa Vận Nhi trở về nhà họ Tô, lúc anh tuyên bố hai người chuẩn bị kết hôn, cả Tô Viễn Hàng và Hạ Uyển Như đều không phản đối, Tô Thượng Đông cũng không nói câu nào, chỉ nhìn Vận Nhi với ánh mắt sâu xa, sau đó không biết anh ta nói với Âu Thừa Duẫn cái gì. Vận Nhi định trước khi kết hôn thì sẽ ở lại nhà họ Tô, nhưng Âu Thừa Duẫn không cho cô cơ hội cự tuyệt, ôm thẳng Niệm Niệm lên xe, Vận Nhi cũng đành phải theo anh lên xe, quay về căn biệt thự bên bờ biển mà bọn họ từng ở.


Niệm Niệm dường như không hề có cảm giác xa lạ với căn nhà này, lúc Vận Nhi thả cô bé xuống chiếc giường lớn rộng rãi, cô bé quơ quơ cánh tay nhỏ, cười khanh khách không ngừng. d~đ"l^q"đ.


Vận Nhi pha sữa bột, lúc đang cho Niệm Niệm uống sữa thì Âu Thừa Duẫn vừa tắm rửa sạch sẽ xong đi đến, từ trên người tỏa ra mùi sữa tắm thơm ngát, thân hình cường tráng dựa vào bên cạnh cửa nhìn Vận Nhi đang tỉ mỉ cho Niệm Niệm uống sữa, trong lòng có cảm giác thỏa mãn nói không nên lời.


"Anh nhìn em làm gì?" Vận Nhi lấy khăn tay lau khóe miệng Niệm Niệm, xoay người thì bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của Âu Thừa Duẫn đang nhìn hai mẹ con cô chằm chằm.


"Em là vợ anh, tại sao anh không thể nhìn hả?" Lúc Vận Nhi đứng dậy, Âu Thừa Duẫn từ sau lưng vòng tay ôm lấy eo cô, Niệm Niệm vừa ăn no xong thì híp mắt lại, dường như buồn ngủ rồi.


Vận Nhi hờn dỗi trừng mắt nhìn anh, cúi người định ôm Niệm Niệm lên giường dỗ cho cô bé ngủ, thế nhưng Âu Thừa Duẫn lại không chịu buông cánh tay đang ôm cô ra, cằm đặt trên bờ vai cô, ngửi mùi thơm trên tóc cô: "Em đi tắm đi, để anh dỗ Niệm Niệm ngủ!"


"Anh có được không đấy?" Vận Nhi nghe thấy đề nghì của Âu Thừa Duẫn thì nghi hoặc quay đầu lại, lập tức bị nụ hôn của anh trùm lên.
"Ưm..." Hơi thở của Vận Nhi hỗn loạn, cô vội đẩy anh ra. Lúc Âu Thừa Duẫn buông cô ra, Vận Nhi nhanh chóng chạy về hướng phòng tắm.


Lúc Vận Nhi tắm rửa sạch sẽ đi ra ngoài thì phát hiện trong phòng có thêm một cái giường trẻ em, Niệm Niệm hình như đã ngủ thϊế͙p͙ đi, Âu Thừa Duẫn đứng bên cạnh giường, chiếc giường công chúa dành cho trẻ em màu hồng nhạt, Niệm Niệm của cô nằm trên đó, thật sự trở thành một nàng công chúa rồi.


"Anh chuẩn bị từ lúc nào vậy?" Vận Nhi đi đến sau người Âu Thừa Duẫn, phát hiện ra lúc ngủ Niệm Niệm vẫn thích ngậm ngón tay, cô đi lên trước nhẹ nhàng gỡ ngón tay cô bé ra khỏi miệng, hôn lên khuôn mặt cô bé một cái, yên lặng nhìn cô bé ngủ say sưa.


"Sau khi gặp được Niệm Niệm thì liền chuẩn bị, công chúa của chúng ta rất xinh đẹp phải không?" Âu Thừa Duẫn thả màn xuống, xoay người bế Vận Nhi lên, đi về phía chiếc giường lớn của bọn họ.


"Này, anh làm gì vậy?" Vận Nhi kêu lên một tiếng, ôm lấy cổ anh, chỉ chốc lát sau đã bị anh đặt xuống chiếc giường mềm mại. Bây giờ thì Vận Nhi đã biết tại sao anh lại chuẩn bị giường riêng cho Niệm Niệm, thì ra là anh có ý đồ bất lương với cô.


Mới tắm xong nên da dẻ Vận Nhi trơn mịn, hơi ửng hồng, lộ ra vẻ mê người, mái tóc dài xõa ra trên giường, vẻ quyến rũ khó tả bằng lời. Bàn tay to lớn của Âu Thừa Duẫn đã trượt vào bên trong áo ngủ, phủ lên da thịt bóng loáng của cô. diễn!đàn$lê%quý^đôn


"Ưm..." Vận Nhi không tự chủ ngân ra một tiếng, lúc Âu Thừa Duẫn cởi áo tắm của cô ra thì cô bắt được tay anh, đỏ mặt nói: "Không, không được, sẽ quấy rầy giấc ngủ của Niệm Niệm!"


"Vợ à, anh sẽ rất nhẹ nhàng, sẽ không quấy rầy đến Niệm Niệm, ngoan nào, thả lỏng một chút!" Âu Thừa Duẫn tách tay cô ra, trực tiếp cởi áo tắm trên người cô, vội vàng phủ xuống thân hình xinh đẹp của cô, không đợi cô kịp thích ứng đã nhanh chóng vùi sâu vào trong cơ thể cô.


"A..." Vận Nhi cố kiềm chế để không kêu thành tiếng, Niệm Niệm còn đang ở trong phòng họ, mặc dù nói cô bé còn nhỏ, không hiểu chuyện gì nhưng Vận Nhi vẫn cảm thấy không nên.


Âu Thừa Duẫn dùng nụ hôn của mình để nuốt trọn tiếng ngâm nga của Vận Nhi, hai cơ thể hoàn mỹ dán chặt vào nhau, hương vị của cô ngọt ngào như vậy, anh có yêu cô thế nào cũng không thấy đủ...


Vận Nhi ngủ một giấc rồi tỉnh dậy, phát hiện Âu Thừa Duẫn đang nhìn cô với ánh mắt thâm tình, chẳng lẽ anh không ngủ, cứ nằm nhìn cô như vậy nãy giờ sao? Chống lại con ngươi đen nhánh của anh, trong lòng Vận Nhi khẽ rung động. Cô chủ động tiến sát lại trong ngực anh, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên thương lượng với anh: "Âu Thừa Duẫn, anh để cho chị em được thả ra đi, có được không?" Vận Nhi nghĩ đến dáng vẻ tiều tụy của Tô Ân Huệ mà cô nhìn thấy trước đó, cô không đành lòng để cho cô ta phải tiếp tục chờ đợi ở nơi đó nữa.


"Không được, anh không lấy mạng cô ta đã là may lắm rồi, em không cần cầu xin thay cô ta!" Âu Thừa Duẫn vừa nghĩ đến cảnh Vận Nhi chảy máu khắp người ngã vào trong lòng anh là đã không ngừng run rẩy lo sợ.