Editor: Linh Vũ
Nếu như cô chưa từng có mặt trên đời này, cô sẽ không phải trải qua nhiều biến cố như vậy. Vận Nhi không thể tiếp nhận sự thật này, cô từ một thiên kim tiểu thư cao quý phút chốc lại trở thành đứa con gái của một tội phạm cưỡng ɖâʍ!
"Được, anh không đụng vào em, Vận Nhi, em đừng kích động, cẩn thận đứa bé..." Âu Thừa Duẫn không dám nhìn cô, rất sợ cô sẽ tự làm mình bị thương, chỉ có cách anh thật xa thì cô mới không phải chịu tổn thương, Âu Thừa Duẫn biết, một khi cô đã biết rõ chân tướng, họ sẽ không thể ở bên nhau, nhưng anh lại không thể buông tay!
Bây giờ cô còn mang thai con của anh, anh muốn dùng toàn bộ những gì anh có để đền bù cho mẹ con cô.
Âu Dương đột nhiên bị Âu Thừa Duẫn gọi tới bệnh viện, vốn còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, nhưng vừa vào đến phòng bệnh liền nhìn thấy Vận Nhi đang quỳ trên mặt đất, tóc tai hơi hỗn loạn, hai mắt đỏ bừng.
"Vận Nhi, sao chị lại ngồi dưới đất thế này? Như thế sẽ bị lạnh đấy, bây giờ chị không thể bị cảm lạnh được!" Âu Dương phát hiện ra Âu Thừa Duẫn mặc dù có vẻ lo lắng nhưng lại chỉ đứng ở đằng sau không dám tiến lên, cô ấy biết chắc là đã xảy ra chuyện gì đó. Ánh mắt Âu Thừa Duẫn đột nhiên trở nên sâu thẳm, sau khi Âu Dương đến thì giao Vận Nhi lại cho cô ấy chăm sóc, còn mình thì rời khỏi bệnh viện.
"Vận Nhi, Vận Nhi, chị đừng làm em sợ!" Âu Dương ôm lấy Vận Nhi, muốn đỡ cô lên giường nhưng cô lại không chịu nhúc nhích, ánh mắt trống rỗng chứa đầy sự căm hận khiến cho người ta phải sợ hãi, ngón tay cô nắm chặt lấy góc áo, đột nhiên đẩy Âu Dương ra rồi chạy ra phía bên ngoài phòng bệnh. diễn!đàn#lê@quý$đôn
"Thế này là thế nào?" Âu Dương sợ hãi, vội vàng đuổi theo, để cho bác sĩ tiêm thuốc an thần cho cô.
Chẳng lẽ Vận Nhi đã biết cái gì rồi sao? Nếu không thì sao cô ấy lại có ánh mắt đầy căm hận như vậy, ngay cả lúc nhìn cô ấy cũng mang theo sự tức giận.
Chắc chắn là Vận Nhi đã biết rồi! Đây là khả năng duy nhất mà Âu Dương nghĩ tới!
"Tiêu Trác, bốn người kia đang ở đâu? Còn có người đàn bà kia nữa?" Âu Thừa Duẫn hạ cửa kính, gió lạnh thổi vù vù bên tai, anh giẫm mạnh chân ga, chiếc xe chạy băng băng giữa màn đêm yên tĩnh mà lạnh lẽo.
"Sao thế? Tớ đã giải quyết mấy người bọn họ rồi!" Tiêu Trác nghe ra giọng điệu Âu Thừa Duẫn có cái gì đó không đúng, nhưng hiện giờ thân phận của anh không thích hợp để nhúng máu, vì vậy anh ta đã giúp anh giải quyết việc này.
Chỉ là làm bọn họ mất nửa cái mạng, lại để cho người phụ nữ kia nếm thử cảm giác khổ sở khi bị đám người kia cưỡng bức, nhưng anh ta biết, Âu Thừa Duẫn sẽ không chỉ dừng tay ở đây. Dựa vào tình cảm của Âu Thừa Duẫn đối với Vận Nhi mà nói, cho dù anh có băm đám người kia thành trăm mảnh cũng chẳng phải chuyện gì lạ.
"Đưa mấy người họ đến nơi, tớ tự ra tay giải quyết!" Âu Thừa Duẫn cúp điện thoại, đôi mắt lộ ra vẻ âm trầm mà quỷ dị. Bốn người kia đã làm ra chuyện kia với Hướng Chỉ Lan, không thể nào tha thứ được!
Trong tòa nhà hoang đầy phế tích, một gã đàn ông máu me đầm đìa bám lấy chân Âu Thừa Duẫn không ngừng xin tha, bọn họ còn chưa kịp làm gì Vận Nhi, thế mà đã bị đánh cho dở sống dở chết hai lần, sợ là ngay cả võ sĩ quyền anh chuyên nghiệp cũng không chịu nổi mấy cú đá của anh.
Sau khi trải qua một trận bị chà đạp, trên người Mễ Na cũng chẳng còn chỗ nào nguyên vẹn, toàn thân đầy vết máu loang lổ, đôi mắt hõm sâu nhìn chằm chằm Âu Thừa Duẫn và Tiêu Trác, oán hận bọn họ không phải là người!
"Được rồi, Tàn Thần, đừng làm chết người, cứ để cho bọn họ tự sinh tự diệt đi!" Tiêu Trác kịp thời kéo lại Âu Thừa Duẫn đang điên cuồng ra tay. Gió đêm càng thêm lạnh, Tiêu Trác ra lệnh một tiếng, mấy tên thuộc hạ phía sau nhanh chóng kéo đám người kia và thu dọn sạch sẽ mọi dấu vết, tất cả đều vứt hết xuống biển. d.đ.l.q.đ
"Con bé thế nào rồi?" Tần Hải là người cuối cùng bị xách đi, trước khi bị ném xuống biển còn cố bắt lấy cánh tay của Âu Thừa Duẫn, ánh mắt nhìn anh đầy trông mong. Hắn ta biết tội mình đáng chết vạn lần, nhưng hắn ta vẫn muốn biết cô gái kia bây giờ sao rồi, không hiểu tại sao cô gái kia lại khiến hắn ta có cảm giác vô cùng thân thuộc.
"Có tôi rồi, cô ấy sẽ không có việc gì cả! Cho nên, các người đều chết hết đi!" Lời nói âm trầm kết hợp với sự tàn bạo lâu rồi mới lại xuất hiện trên người anh khiến anh càng trở nên đáng sợ hơn giữa màn đêm vắng lặng này.
Hiện giờ ở xung quanh chỉ có thể nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết chìm nghỉm giữa tiếng sóng vỗ bờ dồn dập, sau đó, màn đêm lại khôi phục vẻ tĩnh lặng thường có.
"Vận Nhi không có việc gì chứ?" Tiêu Trác đã nhìn ra sự tức giận của Âu Thừa Duẫn chắc chắn có liên quan đến Vận Nhi.
"Không có việc gì, cậu vất vả rồi!" Âu Thừa Duẫn cởi chiếc cà vạt trên cổ áo, cởi chiếc áo vest nhuốm máu, ngay cả áo sơ mi trắng bên trong cũng dính đầy vết máu. Anh lườm Tiêu Trác một cái rồi đi về phía chiếc xe thể thao trên bãi đất trống.
Âu Thừa Duẫn biến mất một đêm, Vận Nhi cũng thức cả một đêm. Âu Dương không dám đụng vào cô nữa, từ sau khi tỉnh lại, cô chỉ yên lặng cuộn mình trên giường, hai cánh tay ôm chặt, đặt cằm lên đó, Âu Dương cũng không dám nhiều lời. Không biết là Âu Thừa Duẫn đi đâu, cô ấy gọi mấy cuộc điện thoại nhưng đều không có ai nghe máy, hết cách nên cô ấy chỉ có thể gọi cho Tô Thượng Đông. Tình trạng Vận Nhi hiện giờ rất nguy hiểm, bác sĩ nói tâm trạng cô chuyển biến quá nhanh, dẫn đến việc mất cảm giác về chính cơ thể mình, nếu cứ như vậy thì sẽ không tốt cho thai nhi!
Tô Thượng Đông đau lòng ngồi xổm bên người Vận Nhi, nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, anh ta thấp giọng nói: "Vận Nhi, về nhà với anh đi, được không?"
Vận Nhi nghe được giọng nói của Tô Thượng Đông thì hơi nâng mí mắt lên, lúc đối diện với ánh mắt tha thiết của anh, đôi mắt cô lại trở nên bi thương, thế nhưng cô vẫn khẽ lắc đầu. Bây giờ cô không có nhà, nơi đó không phải là nhà cô!
"Cô tới đây làm gì?" Tô Ân Huệ đi theo phía sau, bị Âu Dương chặn lại ngoài cửa.
"Tôi đến để thăm Vận Nhi cũng không được sao?" Tô Ân Huệ đi theo Tô Thượng Đông đến đây, cô ta vốn cho rằng Mễ Na chỉ định giáo huấn Vận Nhi một chút, không ngờ cô ta sẽ xuống tay tàn độc như vậy, bây giờ nhìn Vận Nhi chẳng có chút sức sống nào, cô ta cũng cảm thấy có chút hối hận. d.đ.l.q.đ
Cho dù không có Vận Nhi thì Âu Thừa Duẫn cũng sẽ chẳng thèm liếc mắt nhìn cô ta, thế mà cô ta vẫn cứ điên cuồng đi ghen tị với em gái của chính mình.
Hai người đã là chị em tốt hai mươi năm nay, vậy mà chỉ vì một người đàn ông, cô ta suýt đã hại chết Vận Nhi!
"Anh, con bé thế nào rồi?" Tô Ân Huệ nhẹ nhàng bước lại gần, lúc nhìn đến Vận Nhi thì trong mắt xuất hiện tia hổ thẹn, mặc dù cô ta biết rõ anh và Vận Nhi không hề biết, nhưng cô ta không tránh khỏi cắn rứt lương tâm, cho nên cảm thấy không đủ dũng khí để đối mặt với Vận Nhi, không ngờ Vận Nhi bây giờ đã tiều tụy đến mức này rồi!
Khuôn mặt nhỏ nhắn trước kia bây giờ gầy hóp lại, thân thể gầy yếu như thể chỉ cần chạm nhẹ là sẽ vỡ tan, trên mặt không hề có chút sức sống nào.
Cho dù năm đó Thừa Huyễn ra đi khiến cô ta bị đả kích nặng nề, nhưng cô ta cũng chưa từng tiều tụy đến mức như Vận Nhi hiện giờ.
Tô Thượng Đông chỉ biết lắc đầu thở dài, lúc anh ta đi tìm bác sĩ để hỏi thăm tình hình của Vận Nhi thì Âu Dương đang đứng bên ngoài phòng bệnh gọi cho Âu Thừa Duẫn. Cô ấy lo lắng cả một đêm, nhưng mà chuyện Âu Thừa Duẫn sợ nhất cũng đã xảy ra rồi.
Trong phòng bệnh đột nhiên truyền đến tiếng hét to của Tô Ân Huệ, Âu Dương vừa nghe thấy liền vội vàng chạy đến đẩy cô ta ra, lập tức nhìn thấy Vận Nhi đang dùng tay ôm lấy bụng, cả người nằm trên nền nhà lạnh buốt.
"Nhanh lên! Bệnh nhân lại xuất huyết rồi, nhanh áp dụng biện pháp cấp cứu!" Bác sĩ nhanh chóng đưa Vận Nhi vào phòng phẫu thuật, lúc này Âu Thừa Duẫn mới quay lại.