Editor: Minh
Vận Nhi cho là mình nghe lầm, lúc quay đầu lại, môi của cô không cẩn thận sượt qua cằm của anh, anh lặp lại một lần nữa ở bên tai của cô, lập tức, mặt Vận Nhi đỏ bừng, giận dữ nhìn chằm chằm vào anh: "Loại chuyện này không phải chúng ta muốn có là có được, hiểu không?"
Lời nói của cô làm cho Âu Thừa Duẫn cười to không ngừng, Âu Thừa Duẫn phát hiện cô vợ nhỏ của anh thật sự là càng lúc càng đáng yêu, cuối cùng anh rất không biết xấu hổ đi đến trước mặt cô nói: "Nói như vậy nghĩa là em đồng ý? Yên tâm, việc này cứ giao cho anh, anh sẽ gieo hạt, còn em chỉ việc thu hoạch là được!"
Vận nhi nghe được lời nói yêu thương trần trụi như thế thì mặt đỏ bừng đến tận mang tai, cô tức giận đánh không ngừng lên lồng ngực của anh.
Một quyền vừa đánh xuống, lại bị Âu Thừa Duẫn đón lấy kéo vào trong ngực, hai người một người đẩy một người kéo, thiếu chút nữa thì lao vào lòng Âu Thừa Duẫn..
Buổi chiều, Âu Thừa Duẫn đồng ý không có đến công ty, mà chính là theo Vận nhi nhi cùng Tâm Nhi đi qua sân chơi ở bên cạnh.
Từ miệng của Tâm Nhi biết được, mấy ngày trước, Hứa Minh Nhân cũng dẫn cô đến, nhìn bộ dáng thật đau lòng của anh cả!
Chuyện đồng ý với Tâm nhi đã làm xong, như vậy có phải có thể rút lui làm công thây hay không?
Vận nhi không có chú ý cho tới khi bọn họ giống như một nhà ba người đi vào lối ra của sân chơi, sau lưng có một ánh mắt tức giận chắm chú nhìn vào khuôn mặt mềm mại, vẻ mặt vui cười, hận không thể dùng ánh mắt giết chết nàng, cả người Vận Nhi run lên, giật mình, quay về phía sau nhìn, cũng chỉ có một đám người đông nghìn nghịt. Âu Thừa Duẫn đưa cô về, bước nhanh đuổi theo bước chân của anh.
Chơi nguyên một buổi chiều, Vận Nhi vừa sợ vừa lo lắng, nên đã đưa Tâm Nhi trở về trước, chờ đến khi Âu Thừa Duẫn lại xe đến dưới cao ốc Hứa Thị, Vận Nhi nhìn thấy một chiếc Bentley màu đen quen thuộc, đây chẳng phải là xe của Thương Nhĩ Kỳ sao?
Nhĩ Kỳ đến tìm Tâm Lam cũng không có gì là không đúng, Vận Nhi còn muốn mắng cô không đi tìm người ta, không ngờ lại gặp được anh ở đây.
Lúc đầu, Âu Thừa Duẫn muốn mang cô cùng đi sang đó, thế nhưng Vận Nhi không đồng ý, cuối cùng vẫn khuất phục dưới ɖâʍ uy của anh, dùng thời gian buổi tối để trao đổi Âu Thừa Duẫn mới không kiên trì nữa.
Chỉ biết trong đầu sắc làng này toàn mấy ý nghĩ xấu xa, ngay cả bàn điều kiện cũng không quên sắc với cô.
Vận Nhi ngồi lên thang máy đi thẳng đến tầng mười sáu, văn phòng của Hứa Minh Phong cùng Hứa Tâm Lam đều ở tầng mười sáu. Tòa nhà có tổng cộng 30 tầng, không khí phái như SK, cũng không biến thái như Âu Thừa Duẫn lúc nào cũng muốn ở tầng cao nhất, mỗi ngày đi thang máy với anh đều choáng váng.
Vận Nhi không hiểu, thường thường những người ngồi trên vị trí càng cao thì nội tậm càng cô độc, chỉ khi nào để chính mình ở vị trí cao nhất mới có thể nhìn hết tất cả những gì mình đang dẫm dưới chân, nằm hết trong lòng bàn tay của anh, loại cảm giác cao cao tại thường này cô cũng không cảm nhận được!
Sau khi đi ra khỏi thang máy, cô đi đến trước cửa văn phòng của Hứa Tâm Lam, từ đằng xa dường như cô nghe thấy bên trong có tiếng cãi lộn, Vận Nhi dắt Tâm Nhi đi qua văn phòng của cô, hiện tại cô không phải tiếp nhận vị trí của Hứa Minh Phong, đi vào phòng của cô cũng không cần phải thong báo, trực tiếp mở cửa phòng làm việc của mình ra, bị cảnh tượng bên trong làm cho hoảng sợ.
Vẻ mặt Hứa Tâm Lam đỏ bừng, gương mặt vẫn còn vệt nước mắt chưa không, mà vẻ mặt của Thương Nhĩ Kỳ lại hung ác nắm chặt cánh tay của cô, hình như đang chất vấn cô điều gì đó, loáng thoáng cô có nghe thấy được tên của chính mình.
"Các người có chuyện gì vậy?" Vận Nhi xuất hiện cũng làm cho hai người kia sững sờ một chút, sau khi Thương Nhĩ Kỳ nhìn thấy Vận Nhi, không trải qua suy nghĩ gì đã đẩy người phụ nữ ở dưới người, Hứa Tâm Lam lảo đảo một cái, ngã ngồi xuống dưới nền đất.
"Tâm Lam!" Vận Nhi thấy cô bị ngã, muốn tiến lên đỡ cô dậy, Hứa Tâm Lam đã tự đứng lên trước, hai mắt xưng đỏ, đầu tóc bù xù, nhìn qua có chút chật vật.
"Hai người làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Hiện tại Vận Nhi biết giữa hai người chắc chắn có vấn đề, Hứa Tâm Lam hé miệng không đám, khi nhìn thấy Tâm Nhi đứng ở cửa, nhanh chóng sửa sang quần áo, đầu tóc lại một chút, sau đó đi vòng qua Vận Nhi: "Hai người ở lại nơi này tâm sự trước đi, tôi đi xem anh hai đã về chưa!"
Nói xong ôm lấy Tâm Nhi đi ra khỏi phòng làm việc của cô, nhất thời trong phòng chỉ còn lại hai người là Vận Nhi cùng Thương Nhĩ Kỳ, Hứa Tâm Lam lựa chọn trốn tránh, cô để quyền quyết định cho Thương Nhĩ Kỳ, nếu như anh lựa chọn nói hết mọi chuyện cô cũng không thể nói gì hơn, chỉ là sau này, quan hệ của bọn họ sẽ không thể trở lại như lúc mới quen biết Vận Nhi được.
Có lẽ, cô vốn không nên mê đắm anh, anh không chỉ là một giấc mộng thời thiếu nữ của cô!
Bây giờ nhìn trong mắt anh, cô chỉ là một người phụ nữ chỉ biết dùng tâm kế? Là cô chủ động bò lên trên giường của anh!
Vận Nhi nhìn thấy hai mắt của Thương Nhĩ Kỳ đầy tia máu vằn vện, khi cô muốn đến gần anh, anh lập tức lùi lại mấy bước, lúc nhìn vào đôi mắt to trong veo của cô, từ trong mắt anh Vận Nhi thấy sự ảo não chưa thấy bao giờ.
Thương Nhĩ Kỳ lúc nào cũng rất có sức sống, hoàn hảo nhất, tại sao mới hai ngày không gặp đã biến thành bộ dáng quỷ này.
Thương Nhĩ Kỳ không biết phải đối mặt với Vận Nhi làm sao, anh là người đàn ông trưởng thành, xảy ra chuyện tình một đêm như thế này có lẽ đối với một người có thân phận như anh cũng không có gì, thế nhưng người phụ nữ kia lại là bạn tốt của Vân Nhi, trong lòng của anh sẽ có khúc mắc, sẽ càng cảm thấy xấu hổ với Vận Nhi, anh không yêu Hứa Tâm Lam, đây là sự thật, càng lắm anh tức giận là Hứa Tâm Lam người phụ nữ đáng ghét kia thế nhưng lại lựa chọn trốn tránh không nhìn anh.
Đêm đó nếu như không phải cô chủ động, thì tất cả chuyện này sẽ không thể nào xảy ra!
"Anh và Tâm Lam..." Vận Nhi suy nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra, cảnh tượng vừa rồi cô nhìn thấy đến cùng phải xảy ra chuyện gì mới có thể thành như vậy, Thương Nhĩ Kỳ luôn luôn tùy tính ưu nhã, thậm chí Vận Nhi cũng chưa nhìn thấy anh tức giận bao giờ, làm cho anh tức giận đến như vậy chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.
"Vận Nhi, em lại ở cùng một chỗ với anh ta à?" Trong đôi mắt đỏ ửng của Thương Nhĩ Kỷ tràn đầy đau thương, cho dù anh có cảm giắc có lỗi với cô thì thế nào, một người đàn ông ở trong tình yêu, nhưng thân thể lại phản bội cô ấy, đây là một chuyện rất bình thường, như anh lại không nghĩ như vậy, anh không thể nào được như Âu Thừa Duẫn, ít nhất từ sau khi quen biết Vận Nhi, anh không thể nào tiếp nhận một người phụ nữ nào khác ngoài cô.
Thế nhưng cô lại yên lặng không một tiếng động rời khỏi anh một lần nữa, anh còn nên kiên trì sao?
"Có phải em lại đồng ý sống cùng một chỗ với Âu Thừa Duẫn không? Em quên lúc đầu anh ta đã đối xử với em như thế nào sao?" Thương Nhĩ Kỳ khàn cả giọng thét lên với cô, Vận Nhi vô ý thức che lên lỗ tai rồi lùi về sau một bước, anh như vậy là sao?
"Không, không phải như anh nghĩ, thế nhưng em yêu anh ấy..." Vận nhi bị dáng vẻ thâm trầm làm cho hoảng sợ, muốn hỏi anh một câu cũng không nói lên lời, đới với cô, anh không hề dịu dàng, Nhĩ Kỳ trước giờ đều không dùng ánh mắt oán hận như vậy nhìn cô. Chẳng lẽ anh thực sự rất tức giận cô sao?
"Thật xin lỗi, Nhĩ Kỳ..." Vận Nhi xin lỗi, lại làm cho Thương Nhĩ Kỳ càng nghe càng cảm thấy phiền lòng.
Anh vừa tức chính mình hoang đường, lại vừa tức cô không kiên đinh, bọn họ như vậy, còn có thể giữ vững ước định lúc trước sao?
Anh muốn lấy trái tim của cô, cho đến bây giờ vẫn chưa từng thay đổi, cho dù hiện tại có xảy ra quan hệ với Hứa Tâm Lam, anh vẫn muốn giữ vững ước hẹn lúc trước, thế nhưng, Vận Nhi lại không hề cho anh một cơ hội...
Anh yêu cô, cô lại yêu một người đàn ông khác, thật đáng buồn là, anh vẫn luôn biết, lại giả vờ không quan tâm, anh không muốn lại lừa mình dối người nữa, nhưng vẫn không thể buông tay được!