Ly Hôn Đi Điện Hạ

Chương 196: Tình cảm đè nén

"Chị gái xinh đẹp, chị là vợ của anh ấy sao?" Hai mắt tròn to của Nam Cung Nhược Hàm linh động chớp chớp, cười dí dỏm nhìn Vận Nhi.


Khóe môi Vận Nhi lộ ra nụ cười thân thiện, cảm giác cô bé này rất giống Tâm Nhi, thật là một cô bé làm người ta ưa thích, Vận Nhi không có chú ý tới Lúc nghe thấy cách xưng hô này, mặt Âu Thừa Duẫn bên cạnh lấp tức tái đi, nha đầu này thế nhưng gọi Vận Nhi là chị, so với anh không phải kém bối phận sao.


Điều này thật không tốt!
"Nhược Hàm, cháu phải gọi là dì!" Âu Thừa Duẫn rất chuyên nghiệp sửa sai cho cô.
Anh vừa lên tiếng, đồng thời bị cả hai cô gái coi thường, Vận Nhi đẩy Âu Thừa Duẫn về phía sau một bước, cười nhẹ nhìn Nhược Hàm, "Chị không phải vợ anh ấy, bọn chị đã ly hôn!"


"Tô Vận Nhi!" Âu Thừa Duẫn nghe được lời cô, tức giận trong lòng lập tức bùng lên, bá đạo vòng tay ôm eo nhỏ của cô, dụ dỗ cô, "Ngoan, chờ chúng ta tái hôn, em lại là vợ anh!"


Hai người đàn ông sau lung suýt chút nữa cười ngất, đây là đại tổng giám đốc luôn luôn bình tĩnh tự nhiên, cao cao tại thượng sao? Tin tức này nếu truyền đi, ngày mai tuyệt đối sẽ lên trang đầu!


Nam Cung Thần không biết chạy tới bên cạnh bọn họ từ lúc nào, Nam Cung Nhược Hàm lập tức giống như kẹo đường nhào tới, làm nũng trong lòng anh.


"Hôm nay là sinh nhật Hàm Hàm, quà tặng của anh đâu?" Nam Cung Thần kiêu ngạo đứng ở bên trái Âu Thừa Duẫn, dịu dàng ôm lấy Nam Cung Nhược Hàm đang vui sướng khi có người gặp họa, thân là phụ nữ, Vận Nhi nhìn ra loại tình cảm giữa hai người rất đặc biệt, có lẽ ngay cả người trong cuộc cũng không phát hiện ra phần dặc biệt này.


Âu Thừa Duẫn đột nhiên móc một cái hộp tinh xảo từ trong tây phục ra, có thể nhìn ra đồ vật bên trong rất quý giá, nhưng Vận Nhi không biết anh chuẩn bị quà tặng lúc nào, anh cũng không còn nói trước với cô. Âu Thừa Duẫn mặt không đổi sắc liếc Nam Cung Thần một cái, "Cái này đích thân lão Tổng đã giám định thật giả, Nhược Hàm, sinh nhật vui vẻ!"


Vận Nhi hiểu rõ gật gật đầu, nhìn vị tiểu công chúa kia một thân váy hồng hoa lệ lộ ra một nụ cười sáng lạn, "Thì ra hôm nay là sinh nhật của em, sinh nhật vui vẻ!"


"Cảm ơn chị, cảm ơn chú!" Nam Cung Nhược Hàm nhận lấy hộp Nam Cung Thần đưa cho cô, lè lưỡi một cái, lại nhìn Tiêu Trác và Mẫn Thiên Hữu đang cười trộm cách đó không xa, "Cháu nói hai chú này, quà tặng của các chú đâu? Chú Tiêu Trác tại sao vợ không tới?"


Thì ra Tiêu trác thật sự đã kết hôn, Vận Nhi vẫn có chút không thể tin được.


"Chú nói Hàm Hàm, sao trong mắt cháu chỉ có quà thế? Chú Tiêu Trác đại soái ca đứng trước mắt cháu đây không phải là món quà tốt nhất sao, nếu không thì, chú giao mình cho cháu?" Tiêu Trác rất tự tin đưa chính mình đến trước mặt Nam Cung Nhược Hàm, một khắc sau lại bị Nam Cung Thần một phát đẩy ra, cáu giận trừng anh một cái, "Cậu đừng làm hư con gái tôi!"


"Thôi đi, cậu là đồ lạnh lùng, tôi còn không rõ sao, cọc gỗ cậu dạy Hàm Hàm như vậy làm sao có người thích được? Hàm Hàm, để chú ôm cháu một cái rồi đưa tặng!" Tiêu Trác làm một bộ không sợ chết, thậm chí không chú ý đến ánh mắt giết người của Nam Cung Thần.


Nam Cung Nhược Hàm giống như không nghe thấy lời của anh, ngoan ngoãn đứng ở bên người Nam Cung Thần, khiến Tiêu Trác buồn bã than thở, cuối cùng phải đưa quà cho cô.


"Xem ra các cậu đều đã thương lượng tốt, biết tôi mở Châu Bảo Hành, thật biết lợi dụng hợp lý tư nguyên!" Nam Cung Thần hiếm khi cười lạnh, khiến Tiêu Trác và Mẫn Thiên Hữu cười to không ngừng,
Không nghĩ tới Nam Cung Thần luôn luôn khôn khéo như hồ ly ngay cả cái này cũng tính toán chuẩn xác như vậy.


Tối nay biệt thự Nam Cung rất náo nhiệt, Vận Nhi từ trong cuộc nói chuyện của bọn họ mới biết, thì ra Nam Cung Nhược Hàm từ tám tuổi đã được Nam Cung Thần thu dưỡng, hiện tại mười sáu tuổi, tám năm bên nhau, cho dù ai đều nhìn ra, đây là tình cảm không bình thường, chẳng qua Nam Cung Thần dường như cũng rất lạnh lùng, giống như đang đè nén.


Từ nhà Nam Cung ra ngoài đã hơn chín giờ tối, cuối mùa thu gió đêm rất lạnh, trên người Vận Nhi vẫn mặc âu phục ngày hôm qua, cơ thể có chút lạnh, Âu Thừa Duẫn lập tức cởi âu phục trên người khoác lên người cô trên, mười ngón tay đan chặt nhau, mang lại cho lẫn nhau một loại cảm giác thân mật.


"Tiêu Trác kết hôn lúc nào vậy?" Vận Nhi ngồi bên trong xe, nhịn không được hỏi nghi ngờ trong lòng , thật rất khó tưởng tượng, có một người phụ nữ có thể buộc Tiêu đại soái ca như gió bên mình.


Bình thường nhìn anh đều là một bộ dạng không đứng đắn, nhưng tối nay chính anh lại có chút khác thường, lúc ăn cơm như có điều suy nghĩ luôn nhìn chằm chằm Vận Nhi, Âu Thừa Duẫn chú ý tới ánh mắt của anh, nếu như không phải anh em của mình, anh nhất định sẽ móc con ngươi của anh ra.


"Ừ. . . . . . Trước đây không lâu!" Âu Thừa Duẫn giống như không muốn nói thêm về hôn sự của Tiêu Trác, trên thực tế anh cũng mới biết sau đó, chuyện kết hôn thế nhưng giấu anh tốt như vậy.
Lúc biết được hôn lễ, anh mới hiểu Tiêu Trác cũng là bất đắc dĩ.


Anh cố ý không nói, là không muốn cho Vận Nhi biết hôn lễ không vui vẻ của bọn họ!
"Ừ. . . . . ." Vận Nhi tò mò, Âu Thừa Duẫn hiểu, nhưng đối với vợ của Tiêu Trác, trực giác anh bảo Vận Nhi cần giữ khoảng cách, họ không phải người cùng một đường.


Vận Nhi quá đơn thuần, cũng chỉ có người như Nam Cung Nhược Hàm anh mới yên tâm để các cô gặp mặt.


Vận Nhi cảm giác mấy người bọn anh đều giống như người từng trải, thân phận của bọn họ thoạt nhìn dường như rất cao, nhưng cô cảm thấy rất thần bí, cho nên Âu Thừa Duẫn không nói cho cô biết một thân phận khác của anh. Anh sợ cô suy nghĩ nhiều, mà năm nay anh cũng ba mươi tuổi rồi, chỉ cần thối lui khỏi Địa Ngục Môn, về sau anh không còn là Tàn Thần nữa, mà chỉ là Âu Thừa Duẫn tổng giám đốc tập đoàn SK.


"Chúng ta bây giờ phải đi kia à?" Trong lòng Vận Nhi có chút bài xích nhà trong lời anh nói.
Âu Thừa Duẫn giống như có thể nhìn ra lo ngại trong lòng cô, không cưỡng cầu, mà chở Vận Nhi đến một dãy biệt thự bên bờ biển của anh.


"Tạm thời em ở nơi này, có được không?" Sau khi đến Âu Thừa Duẫn liền hỏi ý kiến Vận Nhi.
Vận Nhi vừa nhìn thấy biệt thự này, liền nghĩ đến biệt thự ở Thiên Sa đảo, nếu như nhìn kỹ nơi này thật sự có chút giống nơi đó, chỉ nhìn một lần, Vận Nhi liền thích nơi này.


Thấy Vận Nhi gật đầu nhận lời, trên mặt Âu Thừa Duẫn mới lộ ra một nụ cười thỏa mãn, ôm lấy Vận Nhi đi tới biệt thự, tổng cộng có năm tầng, tầng trên cùng ngắm có thể trông ra cả bờ biển, Âu Thừa Duẫn đưa Vận Nhi tới tầng năm, tùy ý để gió lạnh thổi tới, bọn họ ôm nhau cùng ngồi trên mặt thảm, nhìn ánh trăng sáng tỏ bên ngoài cửa sổ.


Ánh trăng nhu hòa xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng khúc xạ trên sân thượng, Vận Nhi có thể cảm giác được hơi thở nóng rực của Âu Thừa Duẫn mang theo dục vọng phun ở cổ cô, nhất thời, không khí trở nên mập mờ, Vận Nhi vừa mới chuyển đầu, liền bị anh hôn. . . . . .