“Người chết không thể mở miệng nói ra, nhưng mà mẹ tôi còn sống!” Sự kinh ngạc trong đôi mắt lạnh lùng của Âu Thừa Duẫn rất nhanh bị sự tàn nhẫn thay thế, phẫn nộ vỗ mặt bàn nói. Âu Thừa Duẫn anh chưa bao giờ hối hận về việc mà mình làm, bây giờ cũng không ngoại lệ!
Tô Thượng Đông chỉ lạnh nhạt nhìn lại anh ta, sau đó không nói một lời xoay người rời đi.
Bị thù hận che mờ hai mắt, anh ta sẽ không nghe vào những lời anh nói, hơn nữa Âu Thừa Duẫn lại là người duy ngã độc tôn, tâm cao khí ngạo. Nhưng anh không thể cứ để mặc như vậy, Vận Nhi, anh nhất định phải dẫn cô rời khỏi.
“Tín, anh vào đây!” Âu Thừa Duẫn đợi Tô Thượng Đông rời đi rồi ấn điện thoại nội bộ gọi. Cho dù Tô Thượng Đông muốn nhúng tay vào, chỉ sợ cũng không có cơ hội.
Lúc Vận Nhi tan học, ngoài cổng trường đỗ một chiếc xe Lamborghini, nhưng không cùng màu với chiếc xe đưa đón cô, Vận Nhi đi đến gần, nhìn người ngồi trong xe, không ngờ là Tín.
“Sao lại là anh?” Vận Nhi chào Hứa Tam Lam rồi mở cừa ngồi vào xe, cảm thấy hơi lạ. Bình thường Tín luôn không rời khỏi bên cạnh Âu Thừa Duẫn, trước kia có mấy lần trò chuyện, Vận Nhi có thể nhận ra, vị trí của Tín ở trong lòng Âu Thừa Duẫn là không thể đo đếm.
“Điện hạ bảo tôi đến đón cô!” Tín nhìn ngũ quan thanh tú của Vận Nhi, dưới ánh mặt trời càng thêm hồng hào, thần thái sáng láng, trong lòng không biết là tư vị gì. Tư liệu của cô đều qua tay anh, đối với những việc sẽ phát sinh tiếp theo, anh không thể cam đoan, một cô gái tốt đẹp như vậy, về sau còn có thể giữ nguyên nụ cười như vậy hay không.
“Vậy à, thế đi thôi!” Trong lòng Vận Nhi cảm thấy hơi là lạ, một ngày, Âu Thừa Duẫn không nói một lời mà trở về, tối qua anh chỉ dùng hành động để chứng minh anh đã trở lại bên người cô, nhưng sau đó lại không nói dù chỉ một từ, thậm chí một cuộc điện thoại cũng không có.
Màn đêm đã lặng lẽ buông xuống, Vận Nhi cảm giác thấy bất an trong lòng, đến lúc giương mắt lên, xe đã dừng lại trước một nhà hàng thanh nhã, quy củ.
“Phu nhân, điện hạ đang đợi cô, cô vào đi!” Tín quay đầu xe, chiếc xe dần biến mất khỏi tầm mắt của Vận Nhi.
Vận Nhi ngẩng đầu nhìn tòa nhà đèn đuốc chiếu sáng trưng, ánh đèn chiếu loang loáng vào mắt cô làm cô thấy hơi choáng váng.
Đến lúc cô bước vào đại sảnh, không khỏi có chút ngây dại, đại sảnh lớn như vậy nhưng không có một bóng người, trong đó toàn bộ trang trí bởi rất nhiều hoa hồng, ngay cả dưới chân cô cũng là một lớp thảm dày bằng cánh hoa, rất hoa lệ huyễn hoặc. Khiến cho cô mỗi khi bước chân trên đó, đều có cảm giác thân thể hơi bồng bềnh bay bổng.
Hướng ánh nhìn về phía trên lầu, chỗ gần tay vịn đầu cầu thang có hai nghệ sỹ đang kéo đàn violon, âm nhạc thoải mái mà ung dung. Còn Âu Thừa Duẫn mặc một bộ âu phục màu trắng, đứng trong không gian đầy hoa, nhìn thấy cô đến, chậm rãi đi về phía cô…
Vận Nhi đột nhiên cảm thấy hai mắt có chút mơ hồ, trong mắt như có một tầng sương mù, nàng dùng tay che miệng lại, cảm thấy bây giờ mình như cô công chúa trong truyện cổ tích, đợi hoàng tử là anh, hạnh phúc đến cảm giác không giống thật.
“Sao lại khóc?” Âu Thừa Duẫn đến gần, cúi đầu, ôn nhu hôn lên nước mắt trên mặt cô, ánh mắt dịu dàng đến khó tin. Suýt chút nữa, Vận Nhi sẽ say trong sự dịu dàng từ đôi mắt của anh.
“Đây là…” Âu Thừa Duẫn không phải là người lãng mạn, vốn dĩ Vận Nhi nghĩ những ngày ở đảo Ngàn Sa sẽ là những kí ức đẹp nhất để nhớ lại của cô và anh, nhưng một màn trước mặt này, lại càng làm cho cô cảm thấy không thực, càng khiến cô cảm thấy bất an.
“Bữa tối dưới ánh nến, vợ à, không phải ngay cả điều này em cũng không nhận ra đấy chứ?” Hình dáng Âu Thừa Duẫn dưới ngọn đèn mờ càng thêm anh tuấn, bàn tay to lớn ấm áp bao bọc bàn tay nhỏ xinh của cô, độ ấm trên đó sưởi ấm đến tận lòng cô.
Vận Nhi cúi đầu nhìn quần áo mình đang mặc, cảm thấy không hợp với nơi này cho lắm.
“Sao anh lại không nói cho em biết trước, quần áo em cũng còn chưa thay!” Vận Nhi bĩu môi, hơi kháng nghị rúc vào lòng anh, cái ôm này vẫn cho cô cảm giác an toàn, bền vững như vậy, nhưng lại thêm một chút xa lạ.
“Không sao cả, bất cứ khi nào em cũng là người xinh đẹp nhất!” Âu Thừa Duẫn nắm tay cô, trong lòng cảm thán, vẻ đẹp của cô, trước giờ đều là chân thực nhất, cũng là điều làm anh say đắm nhất. Theo tiếng nhạc bọn họ đi đến sàn khiêu vũ, đây là lần đầu tiêu hai người khiêu vũ với nhau, khiến cho trái tim Vận Nhi không hiểu sao đập nhanh hơn hẳn.
Anh đặt cằm trên trán cô, làn da mềm mịn của cô có thể cảm nhận được sự ram ráp do những sợi râu mới nhú trên cằm anh cọ vào, cảm giác hơi đau nhột nhột đó khiến cô nổi gai ốc, đôi mắt thâm thúy tỏa ra ánh sáng lấp lánh, sự ôn nhu trong đó rõ ràng khác với lúc trước.
Giờ phút này Vận Nhi cảm thấy rất hạnh phúc, hai người khiêu vũ hết bài này sang bài khác, giống như để bổ khuyết lại những tiếc nuối lúc trước. Trước giờ Âu Thừa Duẫn cũng không cẩn thận săn sóc mà cắt sẵn bít tết ra cho cô. Mà lúc mày đây, anh lại tự tay rót rượu, cắt bít tết sẵn cho cô, động tác lau khóe miệng cũng hoàn mỹ như vậy.
Anh không phải người đàn ông đầu tiên vì cô làm việc này, Tô Thượng Đông đã từng làm giúp cô, nhưng chỉ có anh, mới khiến cô cảm thấy khi làm việc này lại đẹp trai mê hoặc như vậy.
Ăn xong cơm, Âu Thừa Duẫn chờ cô đi ngắm cảnh đêm, chiếc xe thể thao dừng lại trước một sảnh rộng. Anh ôm gắt gao Vận Nhi trong ngực, thành thục tiến vào tòa cao ốc, thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất, tầng chín mươi chín để ngắm cảnh. Đứng ờ tầng ngắm cảnh có sàn trong suốt, cùng độ cao với tòa nhà của tập đoàn SK, Vận Nhi thoải mái giang tay, cảm giác như ôm toàn bộ thành phố vào trong lòng vậy.
Còn Âu Thừa Duẫn luôn đứng ở phía sau cô, một lần lại một lần nhìn cô.
Ánh mắt như vậy, không cần quay đầu lại, cô cùng nhận ra ý tứ mà anh muốn biểu đạt. Những thứ này, khiến cô thật hạnh phúc, hạnh phúc đến mức khiến cô muốn khóc, nhưng cô vẫn mang theo cảnh giác, dù cố đã cố thuyết phục mình, anh đối tốt với cô, đều xuất phát từ thật lòng.
Nhưng thật lòng này, sẽ có lúc kết thúc.
Mà giờ đây, anh chuẩn bị nói sự thật với cô sao?
Vận Nhi không ngốc, cô biết bản thân mình muốn gì, cô có thể cảm nhận được khi cô cần anh, đồng thời anh cũng cần cô.
Thế là đủ rồi, trong trò chơi này, có lẽ, thua cũng chẳng phải mình cô!
“Có phải anh có chuyện gì muốn nói với em phải không?” Vận Nhi hít sâu một hơi, tóc bị gió thổi tung bay trong màn đêm như một đóa hoa yêu diễm. Lúc này Âu Thừa Duẫn nảy sinh một loại ảo giác, bọn họ cùng nhau từ chỗ này nhảy xuống, có phải hết thảy mọi nguyên nhân thống khổ đều biến mất?
“Anh có thứ này muốn tặng cho em!” Âu Thừa Duẫn đột ngột ôm cô từ phía sau, từ phía sau lưng ôm lấy cô là không phải nhìn đến đôi mắt trong suốt ngây thơ đó, những lời tiếp theo anh nói ra cũng dễ dàng hơn chút.
Âu Thừa Duẫn lấy ra từ trong túi quần một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo, mặt là ngọc lục bảo có gắn kim cương, cũng là chiếc nhẫn mà họ nhìn trúng trước kia, Vận Nhi nhìn ánh sáng chói mắt mà nó phát ra, ánh mắt bị nước ép ra sinh đau.
Một giọt, hai giọt,… Âu Thừa Duẫn cảm giác bàn tay ẩm ướt, trong lòng anh cũng đang dậy sóng, đôi tay cứng nhắc vài giây, cuối cùng vẫn đeo chiếc nhẫn đó vào ngón tay áp út của cô.