“Anh không được can thiệp vào cuộc sống của tôi, không được xen vào tự do riêng tư của tôi, anh là anh, tôi là tôi.” Vận Nhi trừng mắt, ngụy trang sự sợ hãi vì bị anh uy hϊế͙p͙.
“Này cô bé, những lời này phải là tôi nói mới đúng. Ai bảo Ân Huệ làm ra chuyện sai lầm, để cho em phải gánh vác.” Thừa Duẫn hết kiên nhẫn nhìn Vận Nhi, cúi người, thành công trong việc bịt miệng cô. Anh thật sự rất thích hưởng thụ hương vị của cô .
“Ưm….” Vận Nhi không thể thở nổi, hai tay đánh lung tung trên lưng anh ta. Nhưng mà... trên người anh... không có mặc quần áo, chỉ quấn một cái khăn tắm, sự vùng vẫy của cô…làm chiếc khăn đó rớt xuống.
“Á” Vận Nhi đẩy mạnh anh ra, ngồi dậy, xấu hổ đưa tay bịt mắt lại. Cái gì cô cũng chưa nhìn thấy, cái gì cũng chưa thấy.
“Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, tôi nghĩ chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, cô vợ của tôi.” Khăn tắm cũng đã rơi xuống, Thừa Duẫn cũng không dài dòng nhiều chuyện nữa, nằm đè lên người Vận Nhi, bàn tay to cũng không khách sáo mò mẫm trước ngực cô.
Cái tên biến thái này, lại dám sờ loạn? “Anh cút đi cho tôi, không được chạm vào tôi.” Vận Nhi cố gắng chống cự, cái tên này, đói quá ăn quàng sao, cô thay chị làm lễ kết hôn, đâu có nghĩa là cô có bổn phận phải ngủ với anh ta chứ. Mà hiện tại, nhìn thấy vẻ mặt mê man của Thừa Duẫn, cô càng cảm thấy hoảng sợ…..
Thừa Duẫn giống như không nghe thấy gì cả, càng dùng sức mạnh hơn, kéo khóa áo sau lưng cô xuống, mặc kệ Vận Nhi đang giãy dụa dưới thân mình, dám can đảm phản kháng anh, cô vẫn là người đầu tiên.
“Không được ….Không được….” Cho đến khi Thừa Duẫn trấn áp được cô, mới dừng hành động thô bạo lại, cô đang khóc. Dần dần, Thừa Duẫn cũng tỉnh táo lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia. Ánh mắt cô nhìn anh tràn đầy oán hận. Chết tiệt, sao anh lại có thể thô bạo với cô. “*** ” Thấp giọng chửi thề một tiếng, trong lòng Âu Thừa Duẫn nảy sinh ra một thứ tình cảm gọi là thương xót. Anh xoay người xuống giường, mở tủ lấy quần áo ra, nhanh chóng mặc vào. Khuôn mặt lạnh lùng, mái tóc vẫn còn ướt, những sợi tóc rủ trước trán, anh không hề quay lại nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Vận Nhi, cũng không nói thêm câu nào,đi thẳng ra ngoài, đóng cửa lại.
Chỉ chốc lát sau, Vận Nhi nghe thấy tiếng động cơ xe vang lên. Cô biết anh đã rời đi rồi. Anh nổi giận sao? Vận Nhi đứng lên, sửa sang lại áo váy, liếc mắt quan sát căn phòng sang trọng đẹp đẽ này, từ nay về sau, đây chính là nhà của cô sao? Trong tích tắc đó, cô chấp nhận là mình đã kết hôn. Đột nhiên trong lúc đó, cô thật sự không có ý chống lại nữa. Chị, em tình nguyện dùng tự do của em để đổi lấy hạnh phúc của chị.
Mệt mỏi cả ngày, bụng đói meo, hơn nữa còn trải qua một trận hoảng sợ, Vận Nhi mệt mỏi lê người bước tới tủ quần áo, mở ra. Đối mặt với cô là một loạt quần áo nữ hàng hiệu được treo gọn gàng ngăn nắp. Từ trong đến ngoài, cái gì cần có đều có, những việc này, anh ta đều vì chị nên mới chuẩn bị chu đáo như vậy sao? Âu Thừa Duẫn, dường như anh ta và chị có quan hệ gì đó. Vì cái gì anh lại muốn cưới chị cô?
Thuận tay lấy đại một chiếc áo ngủ, tắm rửa xong, người hầu cũng đã chuẩn bị bữa tối cho cô. Vận Nhi cũng không biết đây là do Thừa Duẫn dặn dò. Bởi vì tâm trạng vẫn đang rối loạn, cô không thể quan tâm tới việc gì nữa. Ăn qua loa vài miếng, sau đó quay trở về, khóa trái cửa phòng lại, cô rất sợ Âu Thừa Duẫn đột nhiên trở về, lại gây phiền toái cho cô. Mơ mơ màng màng, khi không còn nghe thấy chút động tĩnh nào nữa, cô mới ngủ thϊế͙p͙ đi.