"Âu Dương, em và Vận Nhi đi ra xe trước chờ anh!" Âu Thừa Duẫn ôm lấy Vận Nhi và Âu Dương đi ra khỏi phòng, đưa chìa khóa xe cho Vận Nhi, cô nhìn thấy đôi mắt đen như mực của anh thoáng hiện lên sự ưu tư mà cô không hiểu.
"A, được!" Âu Dương không hỏi nhiều liền lôi kéo Vận Nhi đi tới cửa, phục vụ thấy các cô đi ra, cung kính nghênh đón mở cửa cho hai người.
"Có tình huống gì sao?" Trong nháy mắt Âu Thừa Duẫn đã chuyển sang vẻ mặt nghiêm cẩn kì dị, Nam Cung Thần và Mẫn Thiên Hữu thấy anh trở lại thì cũng ngồi nghiêm chỉnh, "Liệt Diễm, còn đứng đó sao?"
Tiêu Trác lắc lắc ngón tay, ra hiệu động tác OK, từ dưới đất bò dậy, cũng là một vẻ mặt âm trầm. Lần này gặp nhau, chủ yếu nhất là bởi vì Mẫn Thiên Hữu mới từ châu Âu trở về, nhiệm vụ lần này mất hai tháng vì phải đi qua rất nhiều nơi.
"Tin tức mới nhất, viên ngọc xanh kia đã bị một gã thương nhân Hoa kiều giành được, hắn có chính phủ làm chỗ dựa vững chắc, chúng ta không có biện pháp nào, nhưng mà hắn thích những đồ vật quý giá cho nên một tuần sau nghiệp đoàn châu báu Hoa Vinh sẽ cử hành một cuộc triển lãm châu báu thế kỷ, nhất định hắn sẽ tới, đến lúc đó chúng ta động thủ lần nữa!"
Về phần bí mật trong viên kim cương kia, bọn họ không biết, nhưng đây là nhiệm vụ của họ, bọn họ nhất định phải lấy được.
"Phải xem thời cơ tình thế, nhiều người ngược lại dễ dàng bại lộ hơn, mình và Tu La tham gia là được rồi!" Âu Thừa Duẫn hút một hơi xì gà, nhìn về phía Mẫn Thiên Hữu, anh gật đầu, đôi mắt màu xanh đậm lộ ra sự kiên định.
"Tớ sẽ quan sát người bên phía Olette, các cậu phụ trách tiến vào, chúng tớ phòng thủ!" Tiêu Trác lười biếng dựa vào ghế sofa, tầm mắt nhìn Nam Cung Thần, trao đổi với nhau một ánh mắt hiểu ngầm, nhiệm vụ lần này, bọn họ cũng muốn tạo nên một bức màn hoàn mỹ.
"Trong từ điển của chúng ta không có từ thất bại!" Những bóng dáng kiêu ngạo chồng chéo lên nhau, Âu Thừa Duẫn dập tắt điếu thuốc trong tay, đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
"Duẫn, có phải cậu chuẩn bị rời khỏi đúng không? Cậu yêu Tô Vận Nhi rồi hả?" Bọn họ đều nhìn ra , Âu Thừa Duẫn đối xử đặc biệt với Tô Vận Nhi, nếu như Âu Thừa Duẫn nảy sinh tình cảm rồi, vậy chứng tỏ rất nhanh anh sẽ thoát khỏi tổ chức, trong lòng anh có nỗi bận tâm, làm sao còn có thể không để ý đến chuyện sống chết nữa?
"Bây giờ thì không, chỉ cần tớ còn là Tàn Thần, tớ vẫn sẽ tiếp tục ở lại tổ chức!" Đáy mắt Âu Thừa Duẫn xẹt qua một chút do dự, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp, cho dù thân phận của anh không thay đổi, anh vẫn sẽ đối với Vận Nhi như vậy.
"Cậu nghĩ kĩ đi, cách ngày cậu rút lui cũng không còn xa nữa!" Bọn họ đã từng ước định, năm 30 tuổi sẽ ở lại Địa Ngục, bọn họ đều có gia tộc giàu có địa vị hiển hách, càng nhiều thân phận sẽ chỉ khiến bọn họ càng chịu nhiều ràng buộc, thêm một phần nguy hiểm.
"Tớ biết, việc này không ảnh hưởng tới quyết định của tớ!" Âu Thừa Duẫn vắt áo vest lên vai, sắc mặt lạnh lùng đi ra khỏi phòng, trong lòng có một tia dao động, lần đầu tiên Âu Thừa Duẫn không xác định được tâm ý của mình.
Ngày đó, Tô Thượng Đông đến tìm anh, chỉ là vì — Tô Vận Nhi!
Chưa từng có người con gái nào có khả năng đi vào lòng anh, nhưng mà Tô Vận Nhi, hình như cô đã tiến vào rồi, hơn nữa càng ngày càng sâu!
Sâu đến nỗi anh có chút sợ, nếu như cô khăng khăng muốn rời khỏi anh, vậy anh nên dùng phương thức gì để giữ cô lại?
Đối với cô, không chỉ tồn tại một phần lợi dụng tâm lý, có lẽ, từ lúc mới bắt đầu thì đã không phải!
Đưa Âu Dương về khách sạn đã là nửa đêm, gió đêm từ từ thổi qua, sự yên lặng thay thế sự phồn hoa ban ngày của thành phố, Vận Nhi lẳng lặng nhắm hai mắt, đầu dựa vào ghế, bình yên ngủ thϊế͙p͙ đi.
Âu Thừa Duẫn cũng không nhẫn tâm đánh thức cô, về đến nhà liền nhẹ nhàng ôm lấy cô, trực tiếp đi lên tầng, dừng tại phòng của anh, đẩy cửa ra rồi đặt cô lên chiếc giường tân hôn của hai người.