Vận Nhi cảm nhận được hơi thở nam tính của anh, hoảng sợ lùi về sau hai bước, giữ khoảng cách an toàn với anh vẫn tốt hơn. Nhìn phía trước, Vận Nhi bị vẻ đồ sộ bề thế xanh vàng rực rỡ của ngôi biệt thự dọa đến ngơ ngẩn. Thật giống với cung điện hoàng gia nguy nga tráng lệ, chính giữa có hồ phun nước đủ mọi màu sắc, hoa viên núi giả đầy đủ cả. Thiếu chút nữa Vận Nhi còn tưởng mình bị lạc trên thiên đường. Từ trước tới giờ, cô cứ tưởng nhà của cô đã đủ xa hoa, nhưng bây giờ mới được mở rộng tầm mắt, mới biết cái gì gọi là biệt thự hoàng cung chân chính.
Mà, tình huống hiện tại là sao? Nơi này là, nhà của cô…..và anh ta? “Này …này…này.” Vận Nhi nhìn thấy Thừa Duẫn đăng đi thẳng vào nhà, liền kéo đuôi áo cưới dài vướng víu lên chạy theo sau anh. Ở cái nơi xa lạ này, Thừa Duẫn vẫn làm cho cô cảm thấy có sự quen thuộc.
“A,sao đột nhiên dừng lại ?” Vận Nhi xoa xoa cái trán bị đụng đau. Cô đâu ngờ rằng anh đang đi nhanh lại đột ngột dừng lại, không kịp đề phòng, nên bổ nhào vào tấm lưng rắn chắc của anh.
Thừa Duẫn cau mày, nheo mắt lại, làm cho Vận Nhi hơi sợ hãi nuốt nước miếng một cái, không biết anh lại muốn làm cái gì.
“Tôi không phải tên “Này”, nhớ kỹ.” Con bé này luôn dễ dàng chọc anh tức giận.
Gì? Vận Nhi trừng to cặp mắt, nhìn thấy Thừa Duẫn lại quay người đi. Vừa rồi anh nói cái gì? Bắt cô gọi anh là chồng? Thừa Duẫn là ai chứ? Nghĩ đến điều này, Vận Nhi lại bắt đầu run lên, thật không biết là chuyện tốt hay xấu nữa?
“Điện hạ.Phu Nhân.” Lúc Vận Nhi còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ, lại nghe thấy một tiếng hô to. Cô trợn tròn mắt nhìn về phía trước, trong phòng khách,ánh pha lê loang loáng, một hàng người hầu mặc đồng phục đứng nghiêm chỉnh, đang cúi người chào Thừa Duẫn.
"Điện hạ", trận thế thật long trọng, như anh thật sự là Thái Tử vậy? Vận Nhi nhíu nhíu mày, ganh tị liếc mắt nhìn thái độ hưởng thụ như thói quen bình thường của Thừa Duẫn, trong lòng lại thắc mắc thân phận của anh. Cô biết anh xuất thân cao sang, hiện tại xem ra còn quyền quý hơn cả sự tưởng tượng của cô.
“Còn đứng thất thần ở đó làm cái gì?” Thừa Duẫn đã đặt chân lên bậc thang trải thảm đỏ, lại thấy phía sau không có bóng dáng của cô vợ, quay đầu nhìn cô một cái ….
Vẻ mặt cô bây giờ chính là vô cùng kinh ngạc. Tất cả những thứ này, về sau đều là của cô sao? “Hả? Ờ.” Vận Nhi giật mình, đuổi theo Thừa Duẫn. Nhưng mà không đúng nha, mắc gì cô phải chạy theo anh ta chứ?
Khi trí não của cô hoạt động bình thường trở lại, chỉ nghe thấy một tiếng “Rầm” lớn đằng sau vang lên, cánh cửa gỗ chạm hoa văn đã bị đóng lại. Âu Thừa Duẫn cởi âu phục trên người xuống, tháo cà vạt, đang chuẩn bị sờ tới hàng cúc áo sơ mi bên trong,l àm Vận Nhi giật mình hoảng hốt, khẩn trương giữ chặt áo váy của mình. Anh, anh , anh….muốn làm gì?