- Phải đó, Diệp Lam Vũ trong khoảng thời gian này đã rất cố gắng, không cần quá mức bức ép, làm như vậy chẳng khác gì khinh thường nàng.
Thất công chúa nói ra lời này tựa hồ như đang giúp Diệp Lam Vũ, nhưng tựa hồ cũng đang hạ thấp.
- Hứ, ngươi có mặt mũi gì nói ta, chính ngươi còn không vậy sao!
- Ta chỉ là tiến hành theo chất lượng, chuyện người khác có thể làm được không có nghĩa ta cũng làm được, ganh đua so sánh một mặt sẽ mang đến hiệu quả ngược lại.
Thất công chúa nói.
- Đúng vậy, thể chất cùng đặc tính của mỗi người đều không giống nhau, có thể so sánh với người nhưng không thể miễn cưỡng, chỉ nhận được hiệu quả ngược lại.
Diệp Lãng gật đầu:
- Được rồi, hai người tiếp tục, ta đi làm việc!
- Vậy mau cút, đừng ở chỗ này gây trở ngại lão nương đột phá!
Diệp Lam Vũ tức giận nói.
- …
Diệp Lãng cũng không nói thêm lời nào, trực tiếp rời đi, dù sao hắn còn rất nhiều chuyện phải làm.
Ngày hôm nay liền bắt đầu như vậy, trong đoạn thời gian này cơ hồ mỗi ngày đều là như thế, mà thời gian rất nhanh trôi qua, trời đã chạng vạng.
Mỗi ngày Chân Tiểu Yên đều chuẩn bị sẵn bữa tối, nhiệm vụ của nàng tương đối nhẹ, chủ lực vẫn là Diệp Lãng cùng tiểu Linh, bình thường nàng xong việc nếu còn thời gian sẽ đi nấu cơm.
- Tiểu Yên, ta đi tắm rửa một chút, chúng ta cùng nhau chờ họ!
Thất công chúa tu luyện trở về, nhìn Chân Tiểu Yên nói.
- Ân!
Chân Tiểu Yên gật đầu, nàng cũng đã thói quen, bình thường đều là thất công chúa hoặc Diệp Lam Vũ quay về trước mọi người.
- Tiểu Yên, hôm nay làm đồ ăn gì vậy?
Diệp Lam Vũ cũng quay về, vừa về liền nhìn thức ăn trước tiên, sau đó mới đi tắm rửa.
Tiếp theo ba người cùng nhau chờ đợi.
Người kế tiếp quay về là Diệp Chỉ Tình, tuy nàng siêng năng nhưng sẽ đúng giờ quay về tụ họp với mọi người.
Tiểu công chúa tu luyện xong sẽ chạy tới bên người Diệp Lãng, đương nhiên nàng chỉ ngồi yên lặng một bên nhìn hắn làm việc.
Diệp Lãng cũng biết tiểu công chúa đang ở bên cạnh, bình thường vẫn dọn riêng cho nàng một địa phương, bày luyện kim trận để nàng không đến mức bị thương tổn.
Trong quá trình thí nghiệm, không biết đã bao nhiêu lần phát sinh chuyện ngoài ý muốn, có đôi khi uy lực làm người ta cảm thấy sợ hãi, may mắn biện pháp phòng ngự của Diệp Lãng mạnh mẽ, mỗi một lần đều không bị thương.
Mỗi lần các nàng đều cảm thấy may mắn đang ở bên trong Hạo Nguyệt Hồ, nếu người bên ngoài nghe được động tĩnh bên trong, Long An Kỳ sẽ thường xuyên chạy tới trách mắng.
…
- Các ngươi nói, Diệp Lãng có thể chỉ dạy cho chúng ta, có thể chỉ đạo chúng ta, vậy rốt cục hắn tới cảnh giới nào?
Còn đang nói chuyện, Diệp Chỉ Tình đột nhiên nhắc tới một việc bị mọi người xem nhẹ, mọi người cảm thấy chuyện gì Diệp Lãng cũng có thể làm được, nhưng không nghĩ tới Diệp Lãng đã đạt tới cảnh giới nào. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL
Hiện tại các nàng sắp đạt tới Thiên cấp, Diệp Lãng vẫn có thể chỉ đạo các nàng, đây không phải là nói chính hắn cũng đã sớm đạt tới Thiên cấp?
Điều này làm mọi người có cảm giác không thể tưởng tượng nổi, nhất là Diệp Lãng tu tập kể cả vũ kỹ cùng ma pháp, vậy chẳng phải muốn nói hắn chính là Thiên cấp cường giả ma vũ song tu?
- Vấn đề này ta cũng rất muốn biết, nếu không đợi khi hắn trở về, chúng ta hỏi xem một chút.
Diệp Lam Vũ nói, nàng cũng thật tò mò, chuyện này nàng không phải không hề nghĩ tới, chỉ là không nhớ mà thôi.
- Kỳ thật đáp án này cũng không quan trọng, nếu hắn muốn nói thì tự nhiên sẽ nói.
Thất công chúa vô tình nói, nàng cũng mặc kệ Diệp Lãng có thực lực gì, chỉ cần hắn vẫn là hắn thì đã đủ.
- Nếu hắn chịu nói mới là lạ, hắn cũng không hề quan tâm tới mấy chuyện này, chuyện hắn không để trong lòng, ngươi không hỏi thì sao hắn chịu nói.
Diệp Lam Vũ tức giận.
Đối với thói quen này của Diệp Lãng, nàng có chút bất đắc dĩ, nhiều khi mọi người cảm thấy đó là chuyện trọng yếu, nhưng hắn lại cảm thấy vô nghĩa, nên không thèm nói với mọi người.
Tới sau khi sự tình phát sinh, mọi người mới biết nguyên lai hắn đã hoàn thành từ sớm…
…
Trời chiều sắp hạ xuống, cảnh sắc thật đẹp, Diệp Lãng vừa chạy về, cũng không nói một lời ngồi xuống, nhìn hoàng hôn bên ngoài.
Phảng phất như hắn chỉ muốn chạy về ngắm cảnh sắc, tựa hồ cũng muốn cùng mọi người thưởng thức phong cảnh mỹ lệ hiện tại.
Đối với hành động này của Diệp Lãng, tất cả mọi người đã thành thói quen, đây là chuyện thường xuyên xảy ra, chỉ cần không phải lúc hắn quên lãng, hắn nhất định sẽ về dùng cơm.
- Dọn cơm!
Diệp Lãng hô to.
- Ân!
Chân Tiểu Yên đứng dậy lấy thức ăn ra, vẫn còn nóng hôi hổi.
- Đệ đệ, có một vấn đề muốn hỏi ngươi!
Sau khi dùng cơm xong, Diệp Lam Vũ hỏi.
- Vấn đề gì?
Diệp Lãng tùy tiện hỏi.
- Rốt cục thực lực của ngươi ra sao, tới Thiên cấp chứ?
Diệp Lam Vũ trực tiếp hỏi.
Diệp Lãng cũng thật trực tiếp lắc đầu:
- Chưa!
- Có phải ngươi đang nói dối hay không, ngươi có thể chỉ đạo chúng ta, làm sao còn chưa đạt tới?
Diệp Chỉ Tình hỏi, lời của nàng cũng thật trực tiếp.
Đây là tính cách của Diệp Chỉ Tình, đồng thời cũng là hiểu rõ tính cách Diệp Lãng nên trực tiếp hỏi như thế.