- Được được, ngươi chỉ là muốn ném ta qua một bên mà thôi, thiếu đi một người chuyên quản ngươi phải không?
Diệp Lam Vũ tức giận nói.
- Ha ha, chuyện này sao, chỉ là một phần nhỏ nguyên nhân trong đó mà thôi.
Diệp Lãng cười a a nói.
- Hừ!
- Hai người các ngươi…Diệp Lãng, ngươi còn chưa nói mục đích của ngươi.
Thất công chúa nhắc nhở Diệp Lãng, nói nhiều như vậy nhưng còn chưa hỏi ra được mục đích của vấn đề.
- Nga, đúng rồi, sở dĩ ta hỏi đường tỷ chính là vì muốn tặng nàng một ngôi nhà ở tại Hạo Nguyệt Hồ thế thôi.
Diệp Lãng hồi đáp.
- Nguyên lai là vì như vậy, vậy thì có gì đâu, vì sao ngươi phải hỏi nàng có kết hôn hay chưa?
Thất công chúa cũng không ngạc nhiên, nhưng chỉ cảm thấy câu hỏi của hắn có vẻ kỳ lạ.
- Nếu nàng đã lập gia đình, ta có thể xem như là quà tặng hôn lễ mà bồi thường! Nếu như còn không có, thì xem như là đồ cưới của nàng…
Diệp Lãng hồi đáp.
- Chỉ là vì như vậy sao, ngươi thật sự là…
Thất công chúa có chút vô lực lắc đầu.
- Nếu ngươi tặng thì ta sẽ nhận, đồ cưới sao, ta còn chưa đủ đâu.
Diệp Chỉ Tình thản nhiên trả lời:
- Được rồi, ta trở về phòng nghỉ ngơi, các ngươi tiếp tục nói chuyện đi!
Diệp Chỉ Tình nói xong liền hờ hững rời đi, nhưng vẻ mặt không chút biến hóa, làm cho người ta không biết nàng đang vui hay buồn.
- Tiểu đồ đần, ngày sau đừng nên lấy hôn sự của nữ hài tử ra nói nữa…
Diệp Lam Vũ tức giận gõ lên đầu Diệp Lãng.
- Vì sao?
Diệp Lãng nghi hoặc hỏi.
- Không có vì sao, tóm lại là không thể!
Diệp Lam Vũ cùng thất công chúa đồng thời kêu lên, mà Chân Tiểu Yên chỉ cười, cười thật bất đắc dĩ.
Tiếp theo mọi người lại hàn huyên thêm một lúc trong sân viện của Diệp Lãng, ăn bữa cơm chiều do Chân Tiểu Yên chuẩn bị, sau đó trở về phòng mình nghỉ ngơi, đây là ý tứ của Diệp Lãng, hắn nói ngày mai còn một ít chuyện phải làm, hắn và Chân Tiểu Yên cùng tiểu Linh còn có việc cần hoàn thành.
Diệp Lam Vũ và thất công chúa cũng không tiếp tục quấy rầy Diệp Lãng nghỉ ngơi, nếu hắn nói như vậy thì họ cũng không nói thêm lời gì, nhưng họ muốn ở lại qua đêm trong tiểu lâu của hắn.
Ngày hôm sau, Diệp Lãng rời giường thật sớm, Chân Tiểu Yên đã sớm làm xong bữa sáng ngon lành làm người thèm nhỏ dãi.
Bữa sáng của Chân Tiểu Yên thật phong phú, đồ ăn đầy bàn.
- Tiểu Yên, cho dù ngươi xót cho Diệp Lãng, cũng không cần làm nhiều như vậy đi!
Thất công chúa vẫn còn ngái ngủ, xuất hiện trước mặt mọi người nhìn Chân Tiểu Yên nói.
- Không phải, hắn chỉ ăn được một chút…
Chân Tiểu Yên có chút ngượng ngùng.
- Hắn chỉ ăn một chút, chẳng lẽ làm cho chúng ta? Dù chúng ta năm người nhưng cũng không ăn nhiều như vậy…Nga, đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên ngươi…
Thất công chúa có chút nghi hoặc, mọi người cộng lại cũng là sáu người, tiểu công chúa thì không cần tính tới.
Nhưng rất nhanh thất công chúa lại nhớ ra Chân Tiểu Yên thể chất đặc biệt nên ăn nhiều hơn người thường gấp mười lần, đã lâu không ở chung một chỗ với Chân Tiểu Yên nên nàng cũng đã quên chuyện này.
- Các ngươi thức rồi sao, thoạt nhìn ta vẫn dậy trễ nhất! Tạp Lâm công chúa đã luyện kiếm từ sớm, điều này làm cho ta thật sự vô cùng xấu hổ!
Diệp Lam Vũ vừa nói vừa đi tới bên người Diệp Lãng, tùy tiện ngồi xuống sau đó cùng ăn.
- Tỷ, ngươi vậy mà gọi là xấu hổ sao?
Diệp Lãng hoài nghi nhìn Diệp Lâm Vũ.
- Chỉ nói mà thôi, không được sao?
Diệp Lâm Vũ trực tiếp trả lời.
- …
Ăn xong bữa sáng, Diệp Lãng mang theo mọi người rời đi, đi xử lý luyện kim trận cùng kỳ môn trận pháp của Diệp thành.
Khi Diệp Lãng thiết kế Diệp thành, đã dung nhập kỳ môn trận giáp vào bên trong, đồng thời dùng luyện kim trận làm phụ, ở thời khắc khẩn cấp có thể khởi động trận pháp bên trong, đến lúc đó dù là thần tiên hạ phàm cũng không thể công phá.
Thiết kế này vốn chỉ để phòng ngừa vạn nhất, mà hiện tại có lẽ Diệp Lãng còn chưa biết thiết kế này ở tương lai sẽ cứu mạng mọi người. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
Khi sử dụng trận pháp này cũng không làm ảnh hưởng gì tới mọi người, hơn nữa còn tụ tập thiên địa linh khí bên trong, sẽ tạo nên một khu vực địa linh nhân kiệt, những người ở đây sẽ có chút siêu việt với người thường.
Đồng thời hiệu quả tụ linh cũng làm người ở nơi này tu luyện càng nhanh hơn, sau khi Diệp Lãng mở ra trận pháp đã chầm chậm thể hiện ra ưu điểm này.
Chính vì duyên cớ này, thất ca bị người oán trách, làm cho hắn có đoạn thời gian đều phải trốn tránh đám người Diệp Dực, thậm chí còn chạy đi tìm Diệp Lãng khóc lóc kể lể oán trách.
Chính bởi vì như thế, cao thủ trong Diệp thành dần dần xuất hiện, mà Diệp gia học viện đã trở thành đệ nhất đại lục, thực lực không ngừng đề thăng.
Những địa phương thiết kế trận pháp đã xong xuôi, hiện tại Diệp Lãng chỉ cần khởi động trận pháp.
Hiện tại điều hắn cần làm chính là tiếp nối những mấu chốt trong trận, đem trận pháp vận chuyển hoàn chỉnh, sau đó xem như đại công cáo thành!
Mặc dù chỉ là nhiệm vụ đơn giản, nhưng ba người Diệp Lãng cũng phải dùng thời gian mười ngày, chạy khắp nơi trong thành mới có thể xem như hoàn thành nhiệm vụ.
Trong thời gian này có nhiều người đều chú ý tới hắn, nhưng chỉ thấy hắn chạy loạn trong thành, hơn nữa Diệp gia cố ý cách ly bọn họ không cho tiếp xúc với hắn, vì thế bọn họ đều có cảm giác hoàn toàn không biết hắn đang dở trò gì.