- Khẳng định, lúc trước sau khi hắn dặn ta đem đồ vật tới, đã nói qua hôm nay sẽ ra ngoài giúp ta giải quyết việc kia.
Thất ca đáp lời.
- Các ngươi nói vì sao Diệp Lãng không cho người nào đi vào, cho dù là giữ bí mật nhưng cũng không cần tới mức giữ bí mật với các ngươi đi.
Một người nghi hoặc hỏi.
Diệp Lãng cần giữ bí mật với ngoại giới, nhưng hắn cũng không cần giữ bí mật với nhóm người Diệp Lam Vũ, vì sao hắn lại không chịu nói ra? Vấn đề này thực sự làm cho người ta hoài nghi.
Kỳ thật đối với vấn đề này trước đó Chân Tiểu Yên cũng từng hỏi qua, nàng cảm thấy địa phương bên trong thật lớn, nhiều người cũng sẽ không gây ảnh hưởng gì, mà nàng cũng biết Diệp Lãng không cần giữ kín với Diệp Lam Vũ cùng thất công chúa, giữa họ chưa từng giấu diếm nhau điều gì, trước kia không có, hiện tại không có, tương lai cũng sẽ không.
Giải thích duy nhất chính là hiện tại còn chưa cho người tiến vào là vì có địa phương nào đó còn chưa hoàn thành nên gặp nguy hiểm, vì thế hắn mới giấu diếm cả tỷ tỷ và hôn thê của mình.
Đáp án đúng là như thế, thời gian này người bên ngoài không thể vào trong cũng không ai có thể đi ra ngoài, nhiều nhất chỉ có thể đưa đồ vật vào được mà thôi.
Chỉ là đơn giản như thế.
- Vì sao còn chưa ra, phải đợi tới khi nào, không phải hết ngày hôm nay đi…
Thời gian chậm chạp trôi qua, mọi người phát hiện mặt trời đã sắp xuống núi, mọi người cảm thấy hôm nay sẽ không chờ được Diệp Lãng, vì thế đã có người chậm rãi rời đi.
Một ít người của Diệp gia cũng đã rời khỏi, dù sao họ còn nhiều việc cần làm, không khả năng ở yên nơi này chờ đợi mãi!
Duy nhất chưa rời khỏi là người trong trà lâu, các nàng vẫn thật nhàn nhã chậm rãi nói chuyện, không hề có vẻ nôn nóng sốt ruột.
Vào lúc này…
- Di? Như thế nào nhiều người như vậy?
Diệp Lãng mang theo tiểu công chúa xuất hiện ngay trước mặt mọi người.
- …
Toàn trường đều trầm mặc, tựa hồ họ còn chưa kịp phản ứng với sự xuất hiện đột ngột của Diệp Lãng.
- Tên vô lại kia, cuối cùng ngươi chịu đi ra rồi sao? Nếu không ra lão nương sẽ san bằng nơi này!
Diệp Lam Vũ nhảy tới đánh Diệp Lãng, hoàn toàn không chút băn khoăn hình tượng của mình.
- A, sao vậy chứ, tỷ tỷ, không phải ta không muốn đi ra, vì luyện kim trận của ta thành hình xong thì không thể ra vào, trừ phi làm xong công việc bên trong thôi.
Diệp Lãng vô tội kêu lên.
- Cái gì thành hình?
Diệp Lam Vũ nắm lấy Diệp Lãng hỏi.
- Đồ vật bên trong, có muốn vào xem một chút hay không?
Diệp Lãng chỉ vào trong, hiện tại từ bên ngoài cũng không thể nhìn thấy bên trong, vẫn giống như trước đó. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL
- Cần, đương nhiên cần! Ta muốn xem suốt một tháng nay rốt cục ngươi ở bên trong làm cái gì!
Diệp Lam Vũ lập tức đáp, những lời này làm mọi người đều yên tâm, họ đều muốn vào xem thử một chút, chỉ sợ Diệp Lam Vũ không chịu vào lại từ chối, vì thế họ cũng sẽ không thể vào.
- Cũng không có gì, chỉ là thay đổi hoàn cảnh bên trong một chút thôi…Ta nghĩ mọi người đều tò mò, vậy cùng nhau vào xem đi! Nơi này ngày sau sẽ mở ra công khai, nhưng đoạn thời gian trước mắt vẫn chưa được…
Diệp Lãng cười nói, phất tay thu hồi luyện kim trận.
Lúc này mọi người thêm một lần chứng kiến kỳ tích tồn tại, bọn họ cảm thấy mình lưu lại thật chính xác, tin tưởng những người đã rời đi sẽ thật hối hận.
Đúng vậy, sẽ thật hối hận, hiện tại mọi người đều đã nhìn thấy được kỳ tích, kỳ tích hiện ra vô cùng rõ ràng!
Mọi người đều cảm thấy hai mắt tỏa sáng, trước mặt hiện ra cảnh tượng như mộng ảo, cảnh tượng tới quá đột ngột, làm bọn họ đang hoài nghi có phải mình đang nằm mơ hay không, hay là…
- Thập tam, đây là ảo giác của luyện kim trận sao?
Thất ca cùng tam ca đều giống nhau, ngơ ngác hỏi.
- Trước đó chính là ảo giác, hiện tại là tồn tại chân thật, mời vào đi, nhưng phải cẩn thận đi theo, đừng chạy loạn khắp nơi…nếu lạc đường sẽ không vào được.
Diệp Lãng cười nói, mang theo mọi người tiến vào cảnh tượng như mộng ảo.
Đích thật là như mộng ảo, đối với hình ảnh này, thất ca cũng hiểu được một chút, trước đó hắn chỉ biết nơi này là một mảnh hoang vu đất vàng, hiện tại lại là một mảnh rừng cây đủ màu, đúng vậy rừng cây đủ màu!
Nói là đủ màu cũng không phải nói những đóa hoa, mà là bản thân khu rừng, là đủ màu sắc…
Mặc dù đủ màu nhưng lại tạo cho người ta cảm giác rất hòa hài, vui vẻ thoải mái.
- Nhớ kỹ, đi theo ta, đừng lạc xa!
Diệp Lãng dặn mọi người, nhưng có người vẫn không quá lưu ý, rớt dần về phía sau.
Rất nhanh có người liền phát hiện mình đang đi theo sau đám người lại đột nhiên biến mất!
Biến mất, không chút âm thanh, làm cho họ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, vô cùng kích động muốn đuổi theo, nhưng lại phát hiện không thể nào theo kịp được nữa.
- Sao lại thế này?
Những người đi lạc rất nhanh liền phát hiện, mình đã quay về bên ngoài.
Khi có người thử đi vào trong lần nữa nhưng rất nhanh liền phát hiện mình lại vòng trở ra.
Cuối cùng họ bất đắc dĩ ở lại bên ngoài chờ đợi hoặc rời khỏi, đi thẳng về nhà.
- Di, vì sao người càng ngày càng ít?
Có người đi gần Diệp Lãng rốt cục nhận ra chuyện này, họ đều cảm thấy số người đi theo càng ngày càng ít.
- Những người đó theo không kịp, không cần để ý tới, do cơ duyên thôi.
Diệp Lãng thuận miệng đáp.
Cơ duyên mỗi người? Còn không phải vì ngươi không muốn phiền toái, tùy tiện dẫn người vào nhìn một chút là được rồi, thuận tiện cho họ hiểu được bí mật bên trong, như vậy mọi người sẽ không hiếu kỳ như hiện tại.
- Lão bản, làm như thế nào vậy, nơi này đẹp quá, nếu ta ở lại đây là tốt rồi…
Ngay từ đầu Liễu Phi Yên còn chưa phản ứng, nhưng khi thấy biển hoa, tiểu hồ, bến thuyền, làm nàng hiểu được thế nào là nhân gian tiên cảnh.
Nếu như nơi này còn chưa được xưng là nhân gian tiên cảnh, mọi người sẽ cho rằng trên thế gian này sẽ không nơi nào là tiên cảnh nữa!
Ngay lúc này Diệp Lãng dẫn mọi người đi tới bên cạnh Hạo Nguyệt Hồ, Chân Tiểu Yên cùng tiểu Linh cũng đang chờ ở đó.
Nhưng khi đi tới đây lại cảm thấy có điểm không đúng, không còn nhìn thấy bến thuyền, ngay cả ngôi nhà mà ba người Diệp Lãng đã ở cũng biến mất.