Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 731: Về nhà (2)


- Lão bản…tiểu Yên…

Liễu Phi Yên vừa nhìn thấy hình ảnh này, luôn cảm thấy có chút quái dị, nàng thật sự không hiểu nổi hai người này vốn không nên xuất hiện tại đây, nhưng lại cứ xuất hiện, mà một người vốn rất để ý tới chuyện kia hiện tại lại vô cùng bình thản.

Nhưng lại nói hai người kia luôn luôn vẫn như vậy, từ thời điểm ban đầu nàng mới nhận thức bọn họ cũng đã là như thế.

- Phi Yên, ngươi còn sững sờ ở đây làm gì, bên trên còn đang đợi ngươi a!

Một nữ tử xuất hiện, trực tiếp kéo tay Liễu Phi Yên còn đang ngẩn người, kế tiếp đến phiên Liễu Phi Yên lên sân khấu, các nàng còn đang chạy khắp nơi tìm người, hiện tại nhìn thấy nàng đang đứng nơi này ngẩn người tự nhiên không nói nhiều lời kéo người đi lên đài.

- …

Liễu Như Yên trầm mặc, tùy ý cho người kia kéo mình đi lên đài, nàng cũng không có ý muốn nói chuyện với Diệp Lãng, ban ngày mới vừa chia tay, không cần quấn quýt như vậy.

Đương nhiên nàng sẽ thật chú ý, chú ý chuyện kế tiếp giữa Diệp Lãng cùng Chân Tiểu Yên, cho dù nàng lên đài biểu diễn cũng vẫn như vậy!

- Phì Bà, ngươi có cảm thấy được Liễu Như Yên luôn dùng ánh mắt gian tà trộm nhìn chúng ta không?

Khi đó Diệp Lãng đang ăn thực vật của Chân Tiểu Yên, cảm giác Liễu Phi Yên vẫn đang nhìn mình.

- Phải, nàng đúng là đang nhìn chúng ta, nhưng sao có thể nói ánh mắt nàng gian tà, nàng chỉ là cảm thấy tò mò mà thôi.

Chân Tiểu Yên trả lời, trong lúc đang nói chuyện nàng vẫn không ngừng gắp thức ăn.

Gắp cho bản thân mình, ăn thôi!

Thức ăn này không chỉ dành riêng cho Diệp Lãng, một bàn này đủ cho Diệp Lãng ăn không hết, dư thừa là vì chuẩn bị cho chính nàng, nàng cũng đang cần ăn chút gì đó.

Đừng quên, thể chất của nàng nếu không ăn chút gì sẽ té xỉu, mà thời gian vừa trôi qua lâu như vậy, nàng cũng cần được bổ sung.

Chân Tiểu Yên ngoại trừ thích xem Diệp Lãng ăn thức ăn của mình, chính là thích ngồi ăn cùng Diệp Lãng.

Ngồi cùng bàn ăn cơm, đây là chuyện thật bình thường, nhưng cũng là chuyện mà Chân Tiểu Yên để ý nhất, cùng người mình quan tâm ăn cơm, đây là chuyện nàng cảm thấy đầy đủ nhất, có lẽ do nguyên nhân nàng cũng thích ăn, cho nên mới có cảm giác như thế.

Trong tình hình chung, trừ phi Diệp Lãng ăn vụng, mà nàng đang ngồi trên thực vật nên không cách nào cùng nhau ăn, thời gian khác nàng đều lựa chọn ngồi cùng bàn ăn cơm cùng Diệp Lãng!

- Tò mò? Có cái gì tò mò chứ, chúng ta kỳ quái như vậy sao? Đúng rồi, ngươi mới đúng là kỳ quái, ngươi ăn nhiều như vậy…


Diệp Lãng thẳng thắn nói, cũng không sợ kích thích Chân Tiểu Yên.

- Ta làm sao biết nàng tò mò chuyện gì, điều này ngươi phải hỏi nàng! Làm sao ngươi lại tới nơi này, còn đến chỉ một mình?

Chân Tiểu Yên nhai ngồm ngoàm, thuận miệng hỏi, động tác vô cùng tự nhiên.

Hai người này ở chung một chỗ liền tạo cảm giác giống như người một nhà đang dùng cơm, tùy ý ăn uống, tùy ý trò chuyện, làm trong lòng Liễu Như Yên than thở, vì sao lại như vậy, vì sao không phải là loại hình ảnh tình cảm mãnh liệt làm cho người ta cảm động khi nhìn họ tái tụ hợp?

Rất nhiều người đều không hiểu rõ quan hệ giữa hai người họ rốt cục là như thế nào, hỏi hai người đều không có câu trả lời, bởi vì hai người cũng sẽ không trả lời vấn đề này. Nguồn truyện: Truyện FULL

Kỳ thật quan hệ giữa hai người ở phương diện nào đó mà nói cũng vô cùng đơn giản, là một loại lão hữu lâu năm, còn có tình bạn học từ năm mười mấy tuổi.

Hai người ở chung chính là như vậy, hiểu rõ đối phương, đem đối phương xem như người nhà, có thể cùng nhau ngồi cùng bàn ăn cơm!

- Ta tới nơi này chính là vì tìm ngươi! Về phần vì sao đi một người, ta giống như chưa từng nói cho bọn hắn biết ta tới nơi này, ta chỉ cảm thấy mình đói bụng, liền tới tìm ngươi ăn cơm thôi.

Diệp Lãng mơ hồ nói, sau đó cũng không nghĩ ngợi, tiếp tục ăn cơm.

- …

Chân Tiểu Yên trầm mặc một lúc, nàng có thể suy nghĩ thế này, hiện tại Diệp gia khẳng định đang tìm Diệp Lãng, bởi vì hắn đột nhiên mất tích tự chạy tới nơi này.

Mà Chân Tiểu Yên thật không ngờ chính là Diệp Lãng nói chuyện xong với tiểu Linh, những người khác cũng đều tự trò chuyện, rồi sau đó Diệp Lãng nhắc tới việc muốn lên Sở vệ sinh, tiếp theo sau cũng không hiểu thế nào hắn lại đột nhiên nhớ tới Chân Tiểu Yên liền chạy tới.

Theo Diệp Lãng suy nghĩ, nơi này là Diệp thành, mình cũng không cần dặn dò gì ai, vì thế đi tới đây cũng không cần nói với người khác.

- Nếu không phải đói bụng, ngươi có nhớ tới ta hay không?

Chân Tiểu Yên thử thăm dò, nàng cảm thấy chỉ khi Diệp Lãng cảm thấy đói bụng mới có thể nhớ tới sự hiện hữu của mình.

- Sẽ!

Diệp Lãng cũng không cần suy nghĩ, lập tức đáp.

- Thật sao?

Chân Tiểu Yên hưng phấn nhìn Diệp Lãng, nàng thật không ngờ Diệp Lãng sẽ trả lời như vậy, nếu là trước kia Diệp Lãng sẽ trả lời là không biết.


Vấn đề này nàng không phải hỏi lần đầu tiên, mỗi một lần đầu giống nhau, không nghĩ tới lần này lại làm cho nàng cảm thấy ngoài ý muốn.

- Ân! Thật sự! Hiện tại ta muốn ngươi giúp ta, làm trợ thủ luyện kim cho ta, đương nhiên sẽ nhớ!

Diệp Lãng cười nói.

- Cút!

Chân Tiểu Yên cả giận nói, nàng đã biết sẽ là kết quả như vậy, Diệp Lãng chính là người như thế, không lương tâm!

Nhưng nàng chỉ giận một lát, bởi vì đây là chuyện mà nàng đã thói quen, tức giận với Diệp Lãng dù cho nàng có bị làm tức chết, Diệp Lãng cũng không hề có nửa điểm giác ngộ.

Tiếp tục ăn cơm…

Sau khi ăn xong, Diệp Lãng nói chuyện với Chân Tiểu Yên một lát, lại nhìn lên đài, đây là biểu diễn của Liễu Như Yên, cũng bởi vì như vậy mọi người đều chỉ chú ý nhìn lên sân khấu mà không ai nhìn Diệp Lãng ngồi bên dưới.

Lại nói sau khi Diệp Lãng tới nơi này, giống như cũng không làm cho người chú ý, có thể do Diệp Lãng xuất hiện nơi này quá ít, hơn nữa thật lâu chưa trở về, cho nên không có bao nhiêu người nhận thức hắn.

Tất cả mọi người đều nghe nói qua Diệp Lãng tồn tại, nhưng đại bộ phận không ai biết hình dáng của hắn, mượn việc ở Long thành mà nói, mặc dù có rất nhiều người muốn gặp Diệp Lãng, nhưng vẫn có rất nhiều người không biết hắn.

Ở hiện tại, Diệp Lãng có lẽ nên cảm tạ trình độ tin tức hóa của nơi này, nếu như đổi lại ở địa cầu, hình ảnh của hắn nhất định sẽ tràn đầy tại các địa phương, mọi người đều sẽ biết đến hắn.

Đây có lẽ do ơn trên cung cấp thuận tiện cho hắn, để cho hắn mặc dù thành danh nhưng vẫn có thể hưởng thụ được cuộc sống tự tại của người thường.

- Phì Bà, chúng ta đi thôi!

Diệp Lãng đột nhiên nói, đứng dậy lôi kéo Chân Tiểu Yên chuẩn bị rời đi.

- Đi? Đi đâu?

Chân Tiểu Yên ngơ ngác hỏi, trong khoảnh khắc còn chưa kịp phản ứng.

- Đương nhiên là về nhà ngủ!

Ngữ khí Diệp Lãng thật tự nhiên, rất đơn giản.

- …

Về nhà…

Trong đầu óc của Chân Tiểu Yên chỉ có hai chữ này, mà trên mặt nàng lộ vẻ tươi cười, đó là một dáng tươi cười có cảm giác nói không nên lời, hình như là một loại hạnh phúc, hình như là một loại ấm áp.



- Kháo, sao không thấy tiểu tử đó, nhanh đi tìm đi!

- Thật là, đi tiểu qua đã không thấy! Không biết có bị đường tỷ bắt được…

- …