- Ha ha, cô cô, quá buồn cười, cô cô...
Tiểu biểu muội vào lúc này cười lớn, giống như đang nghe một câu truyện buồn cười nhất thiên hạ.
- Chẳng lẽ không đúng sao?
Diệp Lãng ngơ ngác hỏi.
- Cô cô là cô cô, nhưng là cô cô của ta, không phải cô cô của phụ thân, mà là muội muội của phụ thân!
Tiểu biểu muội vừa cười vừa nói, sau đó lại nhìn quý phu nhân, làm cho quý phu nhân này hận không thể giáo huấn tiểu biểu muội một trận.
- Này, tiểu nha đầu, ngươi đừng gạt ta, nàng còn già hơn cả phụ thân của ngươi đấy.
Diệp Lãng có chút không tin.
- Ta không lừa ngươi, nàng là muội muội của phụ thân ta, dù nhìn nàng thì già hơn phụ thân! Còn nữa, không được gọi ta là tiểu nha đầu, ta không còn nhỏ!
Tiểu biểu muội giơ tay kháng nghị.
Diệp Lãng xem mặt quý phu nhân một hồi, sau đó quay đầu lại, nói ra:
- Ta vẫn chưa tin!
- Ha ha...
...
Sắc mặt quý phu nhân càng ngày càng đen, nàng cảm thấy mình đang bị nhục mạ một cách trần trụi.
- Mẫu thân, đừng nóng giận, chúng ta không nên tức giận với người sắp chết, làm vậy chỉ uổng phí khí lực.
Con gái quý phu nhân nói ra, lúc này nàng nhìn Diệp Lãng với ánh mắt không mấy thân thiện.
- Đại ca, sao ngươi còn không tiến lên giết tiểu tử này, chẳng lẽ ngươi nhìn muội muội bị nhục mạ, rất thoải mái sao?
Quý phu nhân đem đầu mâu chỉ về phía hoàng đế.
- Muội muội, vấn đề này làm khó ta rồi, tiểu tử này nói chuyện, dù có chút không thích hợp, nhưng cũng là sự thật. Chúng ta nói rõ ràng mọi chuyện trước rồi tính sau.
Hoàng đế nói rất nghiêm túc.
- Sự thật... Chẳng lẽ ta già như vậy sao?
Quý phu nhân cắn môi, oán hận nói.
- Khục khục, xú tiểu tử, nói mau, ngươi tới nơi này làm gì.
Hoàng đế nhìn Diệp Lãng, lớn tiếng trách móc.
- Tặng hoa thôi, còn không phải là người nào đó cứ quấn quít lấy ta, ta sợ bị nàng làm phiền, chuẩn bị mấy ngày nay liền mang tới cho nàng, sau đó ta quan sát một chút, thấy không có ai liền nướng cánh gà, không nghĩ tới...
Diệp Lãng nói ra.
- Cái gì? Ngươi nướng cánh gà trong ngự hoa viên của ta, trách không được trong tay của ngươi lại cầm cánh gà.
Hoàng đế nhìn thấy cánh gà trong tay Diệp Lãng, hắn đã liên tưởng đến mọi chuyện.
- Đại ca, ngươi đang nói gì vậy, nghe hắn nói nhảm làm gì, dám nướng cánh gà ở chỗ này, lời nói dối như vậy ai mà tin!
Quý phu nhân khinh thường, nàng cảm thấy lời nói của Diệp Lãng hoàn toàn là gạt người.
Kỳ thật, mọi người ở nơi này đều cảm thấy tò mò vì sao Diệp Lãng lại nướng cánh gà ở chỗ này, nhưng mà, nếu như bọn họ biết người ở trước mặt mình là Diệp Lãng, nhất định sẽ tin tưởng.
Chuyện gì mà Diệp Lãng không làm được, nướng đồ ăn trong ngự hoa viên, hắn không nướng trong đại điện là đã rất nể tình rồi.
- Ta tin, nếu như là hắn nói.
Hoàng đế nói ra.
- Cái gì?
Quý phu nhân giống như không tin nổi vào lỗ tai của mình, liền hỏi lại.
- Không có gì! Tiểu tử, ngươi tới tặng hoa sao? Có mục đích gì khác hay không?
Hoàng đế tiếp tục hỏi.
- Không có!
Diệp Lãng lắc đầu.
- Móa! Tên tiểu hỗn đản, chẳng lẽ không có ai nhìn thấy ngươi sao?
Hoàng đế tức giận, đối với đáp án của Diệp Lãng rất không hài lòng.
- Tiểu tử này gặp ai, không phải là tiểu biểu muội làm cung nữ của hắn sao, hình như hắn tới tặng hoa cho nàng. Đại ca, người như hắn giết là chính xác, mở miệng là nói dối.
Thời điểm này, quý phu nhân hình như không biết được hoàng đế nổi giận là vì cái gì, nàng còn tưởng đang nổi giận với Diệp Lãng.
- Cái gì tiểu biểu muội cung nữ, tiểu biểu muội mà hắn nói chính là Tiểu Ái, muội muội, hắn là...
Lúc này hoàng đế muốn nói ra thân phận của Diệp Lãn, nhưng vào lúc này, có người chen ngang.
Đồng thời, quý phu nhân lại nghi hoặc, ai là Tiểu Ái, nàng biết rất rõ tính cách của vị hoàng thương đại ca này, trong trí nhớ của nàng, Tiểu Ái chỉ có một người, đó tiểu chất nữ Long Ái của nàng.
Đúng vậy, chính là tiểu biểu muội Long Ái!
Làm sao có thể, nếu hắn gọi Tiểu Ái là tiểu biểu muội, vậy hắn là ai?
Rất nhanh, quý phu nhân đã biết rõ đáp án, bởi vì vào lúc đó, Long Ái tiểu biểu muội phát ra tiếng kêu sợ hãi.
- Aaa... Hoa, hoa của ta...
Long Ái tiểu biểu muội kêu lên đầy sợ hãi, chạy đến bên cạnh Diệp Lãng đứng cách đó không xa, nhìn chậu hoa mà Diệp Lãng đưa tới, hai mắt của nàng sáng như sao trời, bộ dáng rất hưng phấn.
- Lần này thỏa mãn rồi chứ, ta đã đưa hoa tới cho ngươi, sau này đừng quấn quít lấy ta.
Vào lúc này, âm thanh của Diệp Lãng bắt đầu khôi phục lại.
- Ta sẽ không quấn quít lấy ngươi. Ah, biểu ca, ngươi là biểu ca, ngươi ngươi... Ngươi mau đưa cho ta thứ kia, bằng không ta sẽ nói với nãi nãi!
Long Ái vốn không sao cả, đột nhiên phát hiện âm thanh của Diệp Lãng có chút quen thuộc, liền nhớ ra Diệp Lãng là ai.
Vì vậy, nàng lập tức chạy đến bên người Diệp Lãng, cầm lấy tay Diệp Lãng không buông, giống như sợ bỏ tay ra thì Diệp Lãng bỏ chạy mất.
- Cút! Vật kia ta cần dùng, không thể cho ngươi!
Diệp Lãng trả lời trực tiếp, cũng bỏ qua việc Long Ái đang đong đưa cánh tay của mình.
- Ô ô, nãi nãi, biểu ca lại khi dễ ta!
Long Ái giả bộ như đang ủy khuất, nhìn về phía hoàng thái hậu.
- Vấn đề này ta quản không được, ngươi tự giải quyết đi! Ngươi là tiểu quỷ chuyên gây sự, mỗi lần tới đây đều làm loạn lên, còn nữa, đến đây sao không thông báo cho chúng ta biết một tiếng, không nói gì đã đi vào.
Hoàng thái hậu đi qua, gõ lên đầu Diệp Lãng một cái.
- A!
Đối với biến hóa này, đại bộ phận ngươi ở đây có chút không ngờ, nhất là ba mẩu tử của quý phu nhân kia, đang ngơ ngác nhìn Diệp Lãng, bọn họ vẫn chưa biết Diệp Lãng là ai, nhưng lại có thể làm cho hoàng đế và hoàng thái hậu như thế.
Từ thái độ của hoàng thái hậu, rất rõ ràng là rất sủng ái tiểu tử trước mặt này.
- Ta...
Diệp Lãng muốn trả lời, nhưng mà, hoàng thái hậu đã ngắt lời hắn, nàng lấy ra một cái khăn lụa lau mặt của hắn, động tác thân mật này làm cho mọi người ở đây hiểu ra, thiếu niên trước mắt này là người rất trọng yếu với hoàng thái hậu.
- Không cần phiền toái như vậy.
Diệp Lãng duỗi tay, một luyện kim trận xuất hiện, sau đó hào quang bao phủ cả người của hắn, sau khi hào quang tán đi, thân thể của hắn đã rất sạch sẽ, khói đen trên mặt cũng biến mất không còn.
- Thiếu niên này là ai?
Hiện giờ, đại bộ phận thị vệ vẫn chưa biết Diệp Lãng là ai, dù sao Diệp Lãng chưa từng lộ mặt qua, tuy lần trước cũng làm cho nơi này oanh động, nhưng lúc đó hắn dùng Tiểu Nhị.
- Hắn là Diệp Lãng!
- Công tử của An Kỳ công chúa!
- Thì ra là hắn.
- Xem ra chúng ta có thể đi tắm rửa và ngủ được rồi.
... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nghe tiếng thị vệ nghị luận, ba người quý phu nhân đã biết rõ thân phận của Diệp Lãng, bọn họ cũng không ngờ, thiếu niên tặng hoa bị bọn họ khinh thường, chính là Diệp Lãng.