Lúc này Diệp Lãng lại phát hiện một vấn đề khác, đó là Chân Tiểu Yên bị đói lâm vào hôn mê rồi, vậy thì cho dù có dược cũng vô dụng, người đã ngất đi rồi thì uống thuốc cũng thế!
Bởi vậy, hẳn phải có người ở bên cạnh Chân Tiểu Yên, tuyệt đối không thể để cho nàng ở một mình một người được!
Cho Chân Tiểu Yên ăn Ích Cốc Đan xong Diệp Lãng lại cõng nàng trên lưng, đi về phía phòng học. Vì ngất xỉu rồi nên nàng sẽ không tỉnh lại ngay được, đây là Ích Cốc Đan chứ không phải là Thần Đan.
"Bà béo, ngươi cứ nhìn xem, ta sẽ làm cho bọn họ muốn khóc cũng khó! !"
Lúc nãy Diệp Lãng nói trừng phạt bọn họ, nguyên bản hắn chỉ muốn cấp hai người Mạc Á một cái giáo huấn nho nhỏ, chịu ít đau đớn về da thịt mà thôi, bây giờ thì không có đơn giản như vậy nữa...
Hôm nay Diệp Lãng phá lệ đưa Chân Tiểu Yên về tận nhà, mà lúc đó Chân Tiểu Yên đã sớm tỉnh lại rồi, nàng cảm thấy thực mê hoặc, không hiểu vì sao Diệp Lãng lại tự mình đưa nàng về.
Mà Diệp Lãng bắt nàng sau này tìm mộ người bạn mà chơi hoặc là bảo thị nữ trong nhà cùng vào học chung, phí dụng hắn bỏ.
Chân Tiểu Yên tựa hồ hiểu được ...
Ngày hôm sau, Diệp Lãng bắt đầu chấp hành kế hoạch của hắn, bước đầu tiên là hóa trang đã, làm cho người ta nhận không ra mình. Trong võ lâm bảo khố có một môn tuyệt kĩ là Dịch Dung Thuật! !
Tuy hắn không rất tinh thông món này nhưng cũng coi như hiểu được một ít da lông!
"Diệp Lam Vũ, Diệp Lãng đâu?" Thất công chúa nhìn thấy chỉ có một mình Diệp Lam Vũ đến, không thấy Diệp Lãng đâu nên mở miệng hỏi. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Hắn nói không thoải mái, hôm nay không tới." Diệp Lam Vũ hồi đáp.
Bởi vì sợ bị người khác nhận ra nên Diệp Lãng cũng không cùng đi học với Diệp Lam Vũ như ngày thường mà lấy cớ nói hôm nay mình hơi mệt ên không đến trường.
Nếu đi cùng với Diệp Lam Vũ thì ai chả biết hắn là Diệp Lãng!
"Sao lại mệt, có nặng lắm không?" Thất công chúa khẩn trương hỏi.
"Đừng lo, chỉ là thấy hơi mệt chút thôi, nghỉ ngơi một chút là được." Diệp Lam Vũ trả lời, hiển nhiên nàng đã tự mình kiểm tra tình huống của Diệp Lãng rồi.
"Ta đến xem hắn một chút đây..." Thất công chúa muốn đi, bất quá lại bị Diệp Lam Vũ ngăn trở.
"Không cần, hắn nói chờ sau khôi phục sẽ đi ra ngoài làm một vài việc."
"? ? Có phải hắn tìm cái cớ để không đến học viện hay không? Hay lại muốn chạy tới đấu giá hội chơi?" Thất công chúa hoài nghi nói, mặc dù có một ít khác biệt, bất quá nàng lại đoán gần đúng.
"Cũng chẳng biết nữa, thôi cứ theo ý hắn đi." Diệp Lam Vũ mặc kệ.
...
Diệp Lãng lấy một hình tượng hoàn toàn mới - "u sầu nam tử" xuất hiện trước cửa học viện, người này đi đến trước cửa học viện, nơi mà tất cả đệ tử chắc chắn phải đi qua! !
Bộ dáng của "u sầu nam Diệp Lãng" vẫn còn có phong độ là một thiếu gia quý tộc, bất quá không ai có thể nhận ra hắn là Diệp Lãng, ít nhất từ bề ngoài không ai có thể nhìn ra dung mạo hắn và Diệp Lãng giống nhau chỗ nào.
Diệp Lãng rất có tin tưởng với dịch dung thuật của mình, hắn tin rằng cho dù lão mẹ mình đến đây cũng sẽ không nhận ra mình là ai...
Nhưng mà...
"Diệp Lãng, ngươi đang làm cái gì vậy?" Chân Tiểu Yên rất kỳ quái nhìn "u sầu Diệp Lãng".
"..." Diệp Lãng trầm mặc một hồi, sau đó giả vờ nhìn quanh, làm bộ như đang tìm một nhân sĩ tên "Diệp Lãng".
"Ngươi đang làm cái gì vậy, tại sao lại trở thành như vậy, còn giả vờ không biết ta nữa?"
"... , ta thật sự không biết ngươi, tiểu thư, ngươi nhận sai người rồi!" Diệp Lãng dùng nội lực thay đổi âm thanh của mình, làm cho người khác không nghe ra được thanh âm của hắn.
"? ?" Chân Tiểu Yên ngẩn người, trong lúc nhất thời hoài nghi mình có phải nhận sai người hay không.
"Ngươi làm gì vậy! Đừng giả bộ nữa, cho dù ngươi hóa thành tro ta cũng nhận ra! !" Chân Tiểu Yên có chút tức giận nói.
"... , bà béo, làm sao ngươi nhận ra được ta vậy, bất quá nếu ta đã giả dạng thành như vậy thì ngươi không biết học thông minh hơn một chút giả vờ không biết ta à? Ta đang có chuyện cần làm, ngươi cũng đừng kêu nữa!" Diệp Lãng chỉ có thể nhỏ giọng trả lời, ngoài mặt cũng giả bộ như không biết.
"Ngươi... Thực xin lỗi, ta nhận sai người!" Chân Tiểu Yên tuy rằng không rõ Diệp Lãng muốn làm gì, nhưng nếu Diệp Lãng đã nói như vậy thì nàng cũng giả bộ như mình nhận sai người sau đó chạy lấy người không nhìn đến Diệp Lãng nữa.
May mắn vừa rồi những người chung quanh không chú ý đến một màn này, nếu không thân phận của Diệp Lãng sẽ bị tạc phá!
Mà lúc này Diệp Lãng lại không rõ lắm vì sao dịch dung thuật của mình cũng không kém a, sao lại bị Chân Tiểu Yên liếc mắt một cái liền nhận ra?
Không biết, Chân Tiểu Yên cũng không biết, nàng chỉ cảm thấy đó là Diệp Lãng, cũng không biết là vì nguyên nhân gì!
Làm cho Diệp Lãng không nói được nên lời là... Chân Tiểu Yên cũng không phải là người duy nhất, thân phận của mình cũng dễ dàng bị người khác phát hiện...
"Tiểu hỗn đản, ngươi không phải ở nhà sao?" Diệp Lam Vũ phát hiện "u sầu Diệp Lãng", cũng đồng dạng liếc mắt một cái liền nhận ra.
"Diệp Lãng, ngươi đang chơi trò gì vậy? Muốn hát hay muốn diễn tuồng?" Thất công chúa cũng "nhìn cái biết ngay".
"Ta dựa vào! !" Diệp Lãng có điểm không rõ, không lẽ hắn dịch dung thật sự thất bại như vậy, sao ai cũng có thể nhận ra... Chuyện đến nước này cũng chỉ có thể tốc chiến tốc thắng thôi.
"Các ngươi đều làm bộ như không biết ta đi, ta có chuyện cần làm, các ngươi chỉ cần ở một bên nhìn, hiểu chưa?" Diệp Lãng bất đắc dĩ nói.
Ngay cả Chân Tiểu Yên cũng có thể liếc mắt liền nhận ra hắn thì Diệp Lam Vũ càng không phải nói, mà Thất công chúa thì không khác Diệp Lam Vũ lắm!
Sớm biết rằng như vậy thì lúc nãy đi cùng Diệp Lam Vũ cho khỏe, còn tưởng rằng nàng sẽ nhận không ra, kết quả liếc qua liền nhìn thấu. Nhưng mà sao lúc này nàng chỉ mới đến cửa? Theo lý thuyết hẳn là đã sớm đi vào rồi mới đúng chứ.
Có lẽ là ông trời an bài, vừa rồi Diệp Lam Vũ gặp Thất công chúa tại cửa, sau đó hai người hàn huyên vài câu, lại gặp được vài người nữa rồi đàm luận một ít việc nên vẫn ở ngay cửa chứ chưa vào.
"Thất công chúa, vừa rồi chúng ta nói ..." Diệp Lam Vũ cùng Thất công chúa lại bắt đầu thảo luận chuyện vừa rồi, làm bộ như mình chưa có nói chuyện với Diệp Lãng.
Ứng biến của hai người bọn họ hơn Chân Tiểu Yên rất nhiều, rất cẩn thận. Cho dù vừa rồi có người chú ý tới cũng sẽ cho rằng hai nàng chưa từng nói chuyện với Diệp Lãng.
Mà các nàng vừa thảo luận đồng thời cũng vụng trộm chú ý Diệp Lãng. Bởi các nàng thực muốn biết Diệp Lãng định làm trò gì.
Đợi thật lâu sau Diệp Lãng vẫn không có động tĩnh gì, nhìn dáng vẻ của hắn tựa hồ đang chờ người, mà ba cô gái lúc này cũng đã đến cực hạn rồi, nếu vẫn tiếp tục chờ ở đây tất sẽ khiến cho người khác hoài nghi mà các nàng lại không muốn bỏ qua chuyện của Diệp Lãng.
Bất quá may mà người Diệp Lãng chờ đã xuất hiện - là Mạc Á và Sa Lan, hai người như hình với bóng kết đôi đến trường!
"Không tốt, chẳng lẽ hắn muốn giết bọn họ?" Trong lòng Chân Tiểu Yên căng thẳng, nàng đoán Diệp Lãng dịch dung vì không cho ai biết chuyện này là hắn làm, mà nàng đoán chuyện này là ám sát hai người bọn họ.
Nàng đang định vọt lên trước ngăn cản lại nhưng rất nhanh liền nhớ đến lời Diệp Lãng nói nên đành nhịn lại, đứng một bên lo lắng nhìn...
Nàng thấy Diệp Lãng bước về phía hai người Mạc Á, sau đó vươn tay ra...
"Ba!" Diệp Lãng tát lên mặt Sa Lan, thanh âm thanh thúy này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người ở đây, tất cả ánh mắt đều tập trung vào ba người Diệp Lãng!
[/URL][URL="http://adf.ly/2c5aX"]