Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 679: Tiền tiêu như nước (2)


Lãnh Huyết Ngũ dứt khoát liếc xéo Diệp Lãng một cái, còn Liễu Phi Yên chỉ cười hỏi:

- Nếu tìm được thì làm thế nào, ông chủ?

- Vậy thì nàng phải cẩn thận, tránh xa một chút, tuyệt đối không nên gả cho hắn!!

-...

Trước đó cho dù có người hiểu lầm những lời Diệp Lãng nói thì bây giờ cũng có thể hiểu ra, Diệp Lãng đúng là đang khiêu khích đối phương!!

- Tại sao?

Liễu Phi Yên cười cười, rất biết điều tiếp tục truy vấn, Lãnh Huyết Ngũ nhìn Diệp Lãng, nàng đang nghĩ từ miệng Diệp Lãng có thể nói ra những lời như thế nào.

- Đầu tiên, hắn đến chỗ này tìm nữ nhân, đã không phải là một người đàn ông tốt!

Diệp Lãng nói,

- Ta chỉ đến đây ăn sáng, không tìm nữ nhân, cho nên, ta là một người đàn ông tốt. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Ừm ừm!

Liễu Phi Yên gật gật đầu.

Diệp Lãng nói tiếp:

- Kì thực, hắn rõ ràng nghèo rớt mùng tơi, còn mạo xưng là trang hảo hán, vì một phút nhất thời, tiêu sạch tiền trên người thậm chí còn có thể vay tiền người khấc! Loại người này, không cẩn thận bán luôn cả vợ!

- Nói vậy cũng đúng, ngộ nhỡ hắn nhất thời nổi giận, đẩy cả vợ ra ngoài, ừm ừm, loại đàn ông này không thể chấp nhận được!!

Liễu Phi yên gật gật đầu, phối hợp kích động.

- Ngươi nói ai, ai nghèo rớt mùng tơi, ai mạo xưng là trang hảo hán!!

Vệ Tinh nổi giận, chuẩn bị rút đao xông tới.

- Không phải ngươi sao, đến một ngàn kim tệ còn không trả được, không phải nghèo rớt mùng tơi thì là cái gì?

Diệp Lãng thản nhiên nói.

-...

Không có một ngàn kim tệ chính là nghèo rớt mùng tơi, tiểu chuẩn của ngươi cũng cao quá đấy, nói vậy, cả thế giới này đều nghèo rớt mùng tơi, chẳng ai là người giàu.


Đúng, chí ít đối với Diệp Lãng mà nói, chính là nghèo rớt mùng tơi!

Người giàu? Đó là cái gì, ta chỉ là một kẻ phá gia chi tử, không biết người giàu là ý tứ gì.

Diệp Lãng nói tiếp:

- Còn nữa, nàng xem, chẳng có gì cũng nổi giận đùng đùng, không biết có phải bị điên hay không, loại đàn ông này mà phát bệnh, không khéo đánh chết cả vợ! Không chấp nhận được, không chấp nhận được.

- Ừm ừm!!

Liễu Phi Yên tiếp tục gật đầu, ánh mắt nhìn Diệp Lãng càng lúc càng sùng bái, biến người ta thành kẻ chẳng đáng một xu, đúng là quá bội phục.

- Tiểu tử, ta giết ngươi!!

Vệ Tinh nóng nảy lại xuất hiện, đòi rút đao.

- Vệ huynh!! Đừng mắc bẫy, họ đang chọc tức huynh đấy, nếu như huynh làm vậy, không phải nói với những người khác, huynh bị điên thật sao.

Liễu gia công tử ngăn Vệ Tinh lại.

- Nhưng, không lẽ ta phải ngậm mối hận này?

Vệ Tinh hung hăng nhìn Diệp Lãng, nếu như ánh mắt có thể giết người, không biết Diệp Lãng đã chết bao nhiêu lần.

- Không phải huynh muốn cướp nữ nhân của hắn sao? Vậy thì dẫn họ đi...

Liễu gia công tử nhìn Liễu Phi Yên, biểu tình tà ác lại xuất hiện, dùng cách nói của Diệp Lãng, tên này tư tưởng nhất định rất bẩn thỉu.

- Hừ! Hai người nàng đi theo ta!!

Vệ Tinh nghiến răng, tạm thời nín giận, lấy được Liễu Phi Yên và Lãnh Huyết Ngũ về tay mình, đối với hắn mà nói coi như một chút bồi thường.

Mặc dù nói, một ngàn kim tệ có chút nhiều, nhưng tuyệt sắc mỹ nhân không phải lúc nào cũng gặp, cùng lắm để Liễu gia công tử kéo dài thêm một chút thời gian, một tháng là tốt nhất.

Vệ Tinh nhìn Liễu Phi Yên, trong lòng nghĩ đến việc mình sẽ làm trong một tháng tới, đương nhiên, đó chỉ là mộng tưởng của hắn.

- Các nàng làm gì vậy, còn không đi?!

Vệ Tinh phát hiện Lãnh Huyết Ngũ và Liễu Phi Yên căn bản không động đậy, điều này khiến hắn có chút không vui, vốn dĩ hôm nay vì hai nữ nhân này mới thành ra như vậy, bây giờ họ lại không chịu nể mặt mình.

- Đi? Đi đâu, đây đâu có phải nhà ngươi, huống hồ cho dù là nhà ngươi, chúng ta cũng là khách nhân ở đây, ngươi không thể đuổi chúng ta ra được?

Liễu Phi yên cười nói.


- Các nàng đương nhiên phải đi theo ta, ta đã chọn các nàng... đợi chút, nàng vừa nói gì, các nàng là khách nhân ở đây?

Vệ Tinh tóm lại cũng không phải quá ngốc, sau khi nghe được những lời này, hắn cuối cùng cũng có phản ứng.

- Đương nhiên, không lẽ ngươi nghĩ bọn ta là người ở đây? Ngươi tưởng bọn ta là thanh lâu nữ tử à?

Liễu Phi Yên cười hỏi.

Những lời này của Liễu Phi Yên khiến tất cả mọi người hiểu ra một chuyện, thì ra hai cô gái bên cạnh Diệp Lãng không phải thanh lâu nữ tử, mà là khách nhân ở đây, chỉ là, sao nữ nhân lại đến đây làm khách, thật sự quá quái dị.

Những bất luận quái dị thế nào, nếu như những gì nàng nói là thật thì Vệ Tinh đúng là rất bi kịch, tiêu hết một ngàn kim tệ, cuối cùng chỉ để gọi một bàn điểm tâm, đến một nữ nhân cũng chẳng có, thực sự là quá đáng thương!

Đây rốt cục là thật, hay là...

Lúc này, mọi ánh mắt đều đang đổ dồn về phía mụ tú và, bởi vì chuyện này chỉ có mụ mới có thể giải thích, sao có thể để nữ nhân vào thanh lâu.

- Mụ tú bà, rốt cục là chuyện gì, tại sao cho họ vào đây?

Liễu gia công tử nhíu mày, thay Vệ Tinh đặt câu hỏi.

- Họ trả tiển thì là khách nhân! Chúng ta ở đây không có quy định nữ nhân không được vào, họ muốn đến đây tiêu tiền, khách nhân như vậy chúng ta không thể từ chối.

Lúc này, một nữ tử xinh đẹo xuất hiện, hành lễ với mọi người, thản nhiên giải thích tình huống.

- Tâm Ảnh tỷ!

Bọn Vệ Yinh chào hỏi nữ tử xinh đẹp, nàng chính là bà chủ ở đây, nương tử Tâm Ảnh - người phụ nữ có nhan sắc xinh đẹp không hề thua kém bất cứ hoa khôi nào trong truyền thuyết.

- Chào các vị!

Tâm Ảnh sau khi chào hỏi mọi người, liền quay sang chào hỏi bọn Diệp Lãng.

- Tâm Ảnh phu nhân, xin chào!

Diệp Lãng hồi lễ nói.

-...

Phu nhân? Cách gọi này của Diệp Lãng khiến Tâm Ảnh nhất thời khựng lại, những người khác mặt cũng trở nên rất thú vị, tràng diện biến thành hết sức cổ quái.

- Á, Phi Yên nàng làm gì vậy, sao lại đá ta?

Diệp Lãng cảm thấy có người đang đá mình, nhìn xuống phát hiện là Liễu Phi Yên.

- Ông chủ ngốc! Tâm Ảnh tiểu thư xinh đẹp trẻ trung như vậy, sao lại gọi người ta là phu nhân, thất lễ quá.

Liễu Phi Yên tức giận nói, đồng thời nhìn sang Lãnh Huyết Ngũ, hi vọng Lanh Huyết Ngũ có thể nói gì.

Chỉ là, Lãnh Huyết Ngũ hoàn toàn tỏ ra thờ ơ, nàng cảm thấy gọi thế nào cũng được, gọi phu nhân cũng chẳng phải sai, Tâm Ảnh này tuổi đời cũng chẳng còn nhỏ.

- Trẻ trung xinh đẹp? Xinh đẹp thì có, nhưng trẻ thì chưa chắc, nàng ấy phải hơn bốn mươi rồi.

Diệp Lãng thuận miệng nói.

-!!

Tâm Ảnh nghe thấy những lời Diệp Lãng nói xong, sắt mặt vụt biến, không phải tuổi tác làm nàng biến sắc, mà vì Diệp Lãng có thể nói ra tuổi thật của nàng, điều này khiến nàng cảm thấy có chút sợ hãi.