Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 665: Lãnh Tuyết Vũ (3)


Chúng nhân trầm mặc, không biết Diệp Lãng đang nói gì, cái gì Lãnh Tuyết Linh Lãnh Tuyết Kì, chẳng ai hiểu hắn đang nói gì cả.

Người biết thì chẳng biết nói gì, đường đường Lãnh huyết tổ lại bị hắn biến thành Lãnh tuyết tổ.

- Lãnh Tuyết Vũ, cái tên này không thể, kì thực cái họ Lãnh Tuyết này nghe rất hay, chi bằng sau này...

Hoàng thái hậu lên tiếng, hình như bà cũng có ý tưởng mới cho Lãnh huyết tổ, ý tưởng lên quan đến tên của họ.

Hoàng thái hậu cảm thấy cái tên Lãnh Tuyết Vũ rất không tệ, nếu như chỉ dùng lãnh huyết, người khác nghe sẽ nhận ra ngay, thân là tổ chức bí mật, cái tên cũng phải mập mờ một chút.

Lấy số hiệu thay tên cũng quá đơn giản, sau này họ có thể lựa chọn một con số mới, chọn Lãnh Tuyết và Lãnh Huyết làm họ, tên thì tuỳ ý.

Đương nhiên, số hiệu Lãnh huyết vẫn phải vảo lưu, nó đại diện cho thân phận của họ!

Cũng chính vì lý do này, Lãnh huyết tổ bắt đều có một sự biến hoá kì diệu, sau này cái tên Lãnh Huyết Ngũ chỉ còn là số hiệu, rất ít người dùng cái tên này.

Nó khiến Lãnh huyết tổ trở nên bí ẩn hơn...

Hơn nữa, từ đó về sau càng có thêm nhiều người họ Lãnh Tuyết...

- Lãnh Tuyết Vũ, Tiểu Vũ, cái tên này rất hay.

Long An Kì cười nói, rõ ràng nàng cũng biết Lãnh Huyết Ngũ, có điều là một người bên cạnh Diệp Lãng, nàng cảm thấy vẫn cần phải có một cái tên bình thường, nhất là một cô gái.

- Ta tên Lãnh Huyết Ngũ!

Lãnh Huyết Ngũ lạnh lùng sửa lại.

- Được rồi, quyết định vậy đi, Tiểu Ngũ, sau này trước mặt người khác nàng tên là Lãnh Tuyết Vũ, không lẽ nàng cứ phải nói chi người ta biết nàng là sát thủ chi vương của Lãnh huyết tổ mới được.

Diệp Lãng lắc lắc tay, thuận miệng nói.

- Sát thủ chi vương?!

Với cách gọi này của Diệp Lãng, tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, nhìn thân hình nhỏ bé của Lãnh Huyết Ngũ, mặc dù lạnh, nhưng cũng không nghĩ rằng nàng là một sát thủ giết người không chớp mắt.

- Được, vậy cũng được! Chứng minh sau này ta có thể quang minh chính đại ở bên cạnh ngươi, chứ không phải giống như trước kia, âm thầm bảo vệ ngươi nữa?

Lãnh Huyết Ngũ nhìn Diệp Lãng nói, ngữ khí rất bình thản, giống như đang hỏi một chuyện rất bình thường.

- Ừm! Không cần, tình huống bây giờ không giống trước kia.

Diệp Lãng gật gật đầu nói.


- Được, có điều, ta chỉ phụ trách an toàn của ngươi, những chuyện khác ta không làm đâu, ngươi muốn tán gái, ta sẽ không giúp ngươi, đồng thời, ngươi không được nói ta cản trở ngươi.

Lãnh Huyết Ngũ nói.

- Biết rồi, bây giờ không cần lừa người khác, ta tán gái gì chứ.

Diệp Lãng thờ ơ nói.

- Tiểu Thất, muội có hiểu những gì họ nói không?

Diệp Lam Vũ nhíu mày.

- Muội chỉ nghe hiểu một số! Thứ nhất, Diệp Lãng nói Lãnh Tuyết Vũ là một sát thủ, hơn nữa còn là sát thủ chi vương, thứ hai, Lãnh Huyết Vũ trước đây từng bảo vệ Diệp Lãng, thứ ba, hai người họ trước đây hình như đã từng tán gái.

Thất công chúa chỉnh lý nói.

Diệp Lam Vũ gật gật đầu, cảm thấy Thất công chúa rất có đạo lý, vậy ngươi còn đợi gì nữa.

- Diệp Lãng chàng phải nói cho rõ, có phải chàng giấu ta ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt không!!

Thất công chúa chạy đến bên Diệp Lãng, lớn tiếng chất vấn, thân là vị hôn thê, nàng có quyền lợi này.

- Không có, ta đâu có.

Diệp Lãng lập tức lắc đầu phủ nhận.

- Vậy lúc nãy hai người nói tán gái gì?

- Là tán Lý Nguyệt, lúc đó Tiểu Ngũ ở bên cạnh ta nói làm vệ sĩ cho ta, người đưa ra chủ ý là Athena và Lãnh Huyết Thất.

Diệp Lãng nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

- Athena? Là ai?

- Là một hồ ly tinh, à không, là một cô gái hồ tộc, con người rất thông minh. Lúc đó, nàng ấy cũng giúp đỡ ta không ít.

- Đúng rồi, kể hết mọi chuyện cho ta nghe...

- Là thế này...

Diệp Lãng bắt đầu trần thuật, những chuyện này, là họ muốn nghe, mặc dù đã có báo cáo, nhưng phải hỏi người trong cuộc mới biết.

Tiểu công chúa mở to hai mắt ngồi xuống bên cạnh Diệp Lãng, nghe một cách xuất thần.

- Chàng vừa nói, Triệu Nhã Nhi tìm được một thứ, không lẽ là di tích dưới lòng đất?


- Ừm! Chính là nó.

- Bên trong có gì?

- Ta đã kiểm tra qua, tất cả tinh hoa Thiên công việt tộc đều ở trong đó, nếu như nghiên cứu hết những thứ bên trong, vậy thì ngày nàng ta xưng bá trên cả đại lục này không còn xa nữa!!

-....

Tất cả mọi người trầm mặc, họ không muốn nhìn thấy tình huống đó, Triệu Nhã Nhu có được thứ mạnh như vậy, với tính cách biến thái của Triệu Nhã Nhu, không biết còn làm ra những gì.

- Mọi người cũng không cần lo lắng!

Diệp Lãng lên tiếng.

- Không lo lắng mới lạ!! Cái tên khốn này, sao lúc đó đệ không giết luôn Triệu Nhã Nhu đi, lúc đó các đệ có những ba, không lẽ lại không giết được một người.

Long Cát công chúa véo tay Diệp Lãng, phát tiết một chút cảm xúc.

- Đệ làm gì có cơ hội giết chết nàng ta, mọi người đừng có coi thường, nếu như sau này mọi người gặp phải, tuyệt đối không được làm gì đối với nàng ta, nếu không thiệt thòi sẽ là mọi người.

Diệp Lãng nhắc nhở.

- Nàng ta ăn thịt được ta sao? Thật không biết hai người rốt cục có quan hệ gì, tại sao nàng ta không giết đệ, và đệ cũng không giết nàng ta, hai người có phải kẻ thù không vậy.

Long Cát công chúa có chút không hiểu.

Câu hỏi này rất nhiều người đều không hiểu, Diệp Lãng và Triệu Nhã Nhu nhìn bên ngoài thì giống như kẻ thù không đội trời chung, cả hai đều có cơ hội giết chết đối phương, nhưng họ đều không làm vậy.

- Giết nàng ta thì có lợi lộc gì, chỉ khiến bách tính của Tường Không thêm khổ sở. Ai làm hoàng đế cũng vậy thôi, đối với bách tính mà nói, nàng ta là một hoàng đế tốt.

Diệp Lãng thuận miệng nói.

-...

Những lời này khiến mọi người triệt để trầm mặc, trong đó có rất nhiều vấn đề họ chưa bao giờ nghĩ đến, họ chỉ nghĩ đến chuyện tranh giành quyền lợi, nghĩ đến chuyện làm thế nào đối phó kẻ thù, nhưng chưa bao giờ đứng ở góc độ của lão bá tánh để nghĩ.

Dưới góc nhìn của lớp bình dân, bên trên là ai cũng được, chỉ cần không chèn ép họ.

- Mọi người cũng không cần lo lắng, những thứ đó không phải một hai năm là có thể tiêu hoá, từ chỉnh lý đến vận dụng, đến chuẩn bị, không có hai mươi năm thời gian là không thể.

Diệp Lãng thuận miệng nói.

Muốn tranh đoạt thiên hạ, những thứ phải chuẩn bị không chỉ một hai, cho nên, cho dù Triệu Nhã Nhu có được di tích, nàng ta cũng phải khổ tâm kinh doanh rất nhiều năm mới có tác dụng.

- Hai mươi năm, vậy mọi thứ đều thay đổi rồi...

Long Cát công chúa thở phào nhẹ nhõm, đương nhiên, họ cũng phải chuẩn bị một số thứ cũng như quan sát sự phát triển của Triệu Nhã Nhu.

- Vậy bây giờ đệ nói đi, tại sao lại đến Ngải La đế quốc, tại sao lại dẫn Tiểu công chúa đến đây?

- Cái này à, cũng là một sự trùng hợp...

Diệp Lãng bắt đầu nói, hôm nay hắn phát hiện cái miệng mình phải nói khá nhiều, sao những con người này lại có nhiều thắc mắc như vậy, may mà tất cả đều tụ tập ở đây, không cần kể lại nhiều lần.

- Á...

- Đệ giả làm người nghèo, hơn nữa còn cố ý hà khắc với mình...