- Câu này nói đúng lắm, đáng lẽ ngươi sớm phải nói như vậy, thông thường ác bá đều nói thế, ngươi không nói ta cũng cảm thấy không quen!
Diệp Lãng nhìn mấy tên côn đồ nói.
- Nói gì?
- Lão tử chính là vương pháp!
-...
- Được rồi, phí bảo hộ ta không có, các ngươi có thể di chuyển một chút không, đừng làm phiền ta nhặt tiền. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
Diệp Lãng lúc này lại bắt đầu ngồi xuống nhặt tiền.
- Tiểu tử, đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!
Mấy tên côn đồ nói.
- Ta không uống rượu!
Diệp Lãng thuận miệng trả lời.
-...
Đám côn đồ trầm mặc một lúc, sau đó quay sang nhìn nhau.
- Lão đại, tên tiểu tử này hình như đang đùa cợt chúng ta?
- Ta cũng thấy là như vậy!
- Vậy chúng ta làm gì đây?
- Còn làm gì nữa?! Đương nhiên là đánh hắn!!
- Lên!
Mấy tên côn đồ lao vào định tóm Diệp Lãng, chuẩn bị dạy cho hắn một bài học để hắn biết đây là địa bàn của ai.
Xoạt xoạt...
Mấy tên côn đồ chỉ cảm thấy trước mắt mình có quang mang loé lên, tiểu tử trước mắt biến mất còn chúng thì cắm đầu vào nhau.
- Á!
- Tiểu tử, ngươi muốn đi!!
Quay đầu lại, bọn chúng nhìn thấy Diệp Lãng đang bỏ đi, vội vàng định đuổi theo, nhưng rất nhanh, chúng bị một thứ ngáng chân, thứ đó hình như là quần của chúng.
Quần của chúng đúng lúc này toàn bộ tụt xuống...
- Ha ha...
Người trên quảng trường, nhìn thấy cảnh tượng này ai cũng phải ôm bụng cười.
- A, sao dây quần lão tử lại bị đứt vậy?
- Lão đại, của bọn ta cũng vậy...
- Hình như là bị người khác trêu đùa rồi...
Vốn dĩ, chúng còn tưởng khả năng chỉ có một, nhưng lúc phát hiện mấy người cũng có chung một tình huống, hơn nữa vết đứt trên dây quần lại rất gọn gàng thì biết đã bị người khác dùng lợi khí cắt đứt.
Vừa rồi, hình như chỉ có Diệp Lãng ở bên cạnh chúng!
Không lẽ là hắn? Nếu đúng vậy thật thì hắn xuất chiêu nhanh quá!!
Mấy tên côn đồ có chút không dám tin, nhìn theo bóng dáng Diệp Lãng, hoài nghi tất cả đều là do hắn bày ra, nếu như đúng là thế thật thì chúng sẽ phải cân nhắc phân lượng của mình, để xem có đủ đối phó với Diệp Lãng hay không.
Có thể trong nháy mắt cắt đứt dây quần của từng ấy người, nghĩa là cũng có thể cắt đứt cổ chúng trong thời gian tương tự.
Phần hoài nghi này khiến chúng không dám tiếp tục đuổi theo Diệp Lãng, mà quyết định nhặt nốt số tiền trên đất, nhưng khi chúng vừa cúi xuống nhặt thì đã phát hiện trên đó chẳng còn đồng nào.
-??
Là chuyện gì vậy, lúc nãy không phải còn rất nhiều sao? Không lẽ lại là tên tiểu tử đó?
...
- Xin hỏi, Cáp Đức gia ở đâu ạ?
Cứ đi được một đoạn, Diệp Lãng lại phải hỏi một lần đường, hắn đã hỏi qua rất nhiều lần, không phải vì chưa hỏi kĩ mà chủ yếu là sau khi hỏi không hắn vẫn không tìm được đường đi.
Sau khi đi một đoạn, hắn liền mất phương hướng, khiến hắn căn bản không thể đến nơi.
Trước đó, lần gần nhất hắn chỉ cách Cáp Đức gia hai con phố, nhưng bây giờ hắn đã ở cách Cáp Đức gia đúng mười con!!
- Cáp Đức gia? Ta cũng đang đến đó, đi cùng nhau nhé.
Lần này thì Diệp Lãng gặp may, tìm được người đi cùng hắn.
- Vậy cảm ơn!
Diệp Lãng nói.
- Không cần khách khí, nói không chừng sau này có thể giúp đỡ được nhau.
Người kia cười nói.
Người này ăn mặc cũng chẳng hơn gì Diệp Lãng, cùng là một loại vải thô nhám, hình như cũng là bình dân, cũng có thể vì lý do này mà hắn cảm thấy có chút thiện cảm với Diệp Lãng.
Rất nhanh, Diệp Lãng đi theo người đó đến Cáp Đức gia, ở cửa tụ tập rất nhiều người, nhưng, người dù đông, hình như rất có trật tự, đều đang xếp hàng.
Không phải chứ, đi vào cũng phải xếp hàng? Cáp Đức gia này rốt cục đã xảy ra chuyện gì vậy!!
Diệp Lãng kì thực không biết, thường ngày Cáp Đức gia cũng không bận như vậy, mặc dù khách đến thăm tương đối nhiều, nhưng vẫn chưa đến mức phải xếp hàng.
Bây giờ tại sao lại như vậy, chỉ là bởi vì Cáp Đức gia đang tiến hành kiến công, tuyển dụng một số hạ nhân, hạ nhân của Cáp Đức gia được đối đãi rất tốt, cộng thêm Cáp Đức gia lại là đại gia tộc, bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp xúc được với những người có quyền lợi, cho nên rất nhiều người muốn có được công việc này.
Mỗi ngày đều có người ở đây xếp hàng kiến công, nhân số càng lúc càng nhiều theo thời gian!
Diệp Lãng không biết việc này, còn tưởng muốn vào gặp chủ nhà thì phải xếp hàng, nếu không phải người đi cùng bảo hắn xếp hàng, chắc hắn đã trực tiếp đi hỏi hoặc vào thẳng bên trong tìm người.
Mặc dù nói, người khác chưa chắc đã cho hắn vào, nhưng cũng không cần xếp hàng.
Cứ như vậy, Diệp Lãng xếp hàng xếp hàng, tiếp tục xếp hàng...
- Họ tên, tuổi, sở trường...
- Diệp Lãng, hai mươi hai, sở trường kiếm pháp, là một kiếm khách!
- Kiếm khách? Võ giả cấp mấy?
- Không biết, chưa thi qua!
- Vậy thì vào trong trước!
Cuối cùng cũng đến lượt Diệp Lãng, khi người ta hỏi hắn, hắn cũng chỉ tuỳ tiện trả lời chứ không biết họ hỏi vậy để làm gì.
Hắn chỉ biết, sau khi mình trả lời xong câu hỏi, người kia liền cho hắn vào, dẫn hắn đi luôn.
Lúc này, người đi cùng Diệp Lãng đang dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn hắn, nơi hắn phải đi hình như không giống hư của Diệp Lãng.
Lần này Cáp Đức gia tuyển dụng hạ nhân trên nhiều phương diện, hầu như mỗi vị trí trong phủ đều phải tuyển người, quy mô rất lớn, đây cũng chính là nguyên nhân tại sao lại có nhiều người như vậy.
Người kia ngưỡng mộ Diệp Lãng vì Diệp Lãng được đưa đến một nơi tốt hơn, đó chính là ban hộ vệ của Cáp Đức gia, biết kiếm pháp, đương nhiên sẽ được dẫn đến đó.
-??
Diệp Lãng có chút ngạc nhiên, sao lại tách hắn ra, người trước mặt sẽ đưa hắn đi đâu, sao lại không hỏi mình, không lẽ biết hắn tìm ai?
Có thể vì thấy người quá nhiều, cho nên chia ra tiếp đón, dù sao sự tình cũng không nhất định phải gặp Mễ Căn, gặp những người khác trước rồi bảo họ chuyển lời đến chỗ Mễ Căn cũng được.
Diệp Lãng nghĩ như vậy nên mới tiếp tục đi theo người trước mặt!
Rất nhanh, hắn đã có mặt ở Luyện võ tràng của Cáp Đức gia, đây là điểm kiểm tra hộ vệ, phải thông qua chỗ này mới quyết định mời hay không.
Cáp Đức gia mời người, đương nhiên phải điều tra rõ bối cảnh, nhưng không phải từ đầu đã điều tra ngay mà phải đợi đủ tiêu chuẩn mới tiến hành điều tra, nếu không phải điều tra bao nhiêu người mới có thể tiến hành bước hai.
Sau khi Diệp Lãng đến, toàn tràng đều quay sang nhìn hắn, một số người là người tham gia khảo hạch, những người còn lại đương nhiên là người sẽ khảo hạch.
Bất luận là ai, lúc nhìn thấy Diệp Lãng đều tỏ rõ thái độ khinh thường, họ cảm thấy, bọn tên bình dân như Diệp Lãng, cùng lắm là làm hộ vệ bình thường, nên không kì vọng nhiều vào hắn.
Đồng thời, có một số người chú ý đến thanh trường kiếm treo bên hông Diệp Lãng, họ cảm thấy có chút ngạc nhiên, thanh kiếm này hình như hơi nhỏ, có chịu được đấu khí kĩ hay không?