Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 608: Thuần khiết đại bị đồng miên (3)


Đêm hôm đó, họ vui chơi thả cửa, chơi đến tương đối điên, Diệp Lãng còn đem mấy cây pháo hoa mà hắn vẫn luôn cất kĩ ra phóng, pháo hoa mỹ lệ trong nháy mắt hấp dẫn nhãn cầu của tất cả mọi người.

Cuối cùng, bốn người Diệp Lãng lại như mọi ngày, cùng nhau ngủ trên một chiếc giường lớn, trải qua đêm cuối cùng bên nhau.

- Thiếu gia, ta đi đây!

Hổ Nựu nhìn Diệp Lãng, lại một lần nữa diễn màn kịch phân ly mùi mẫn.

- Ừm! Cẩn thận chút, Tiểu Nhuỵ sẽ bảo vệ nàng! Cả con sư tử nhỏ này cũng sẽ đi theo nàng...

Diệp Lãng gật gật đầu, căn dặn.

Diệp Lãng không hiểu tại sao, cứ cảm thấy Hổ Nựu lần này đi Thần thú chi thành sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng đó chỉ là cảm giác, hắn cũng không biết chuẩn hay không chuẩn.

Để ngăn không cho tình huống ngoài ý muốn xuất iện, Diệp Lãng quyết định để Tiểu Nhuỵ bảo vệ Hổ Nựu, mặc dù, Hổ Nựu đã là Thiên cấp cao thủ, nhưng có thêm một trợ thủ cũng không phải chuyện xấu.

Tiểu Nhuỵ có thể bảo vệ nàng hai bốn trên hai bốn tiếng, có thể không ăn không ngủ, là một vệ sĩ tuyệt vời!

Trải qua rất nhiều lần nâng cấp, Tiểu Nhuỵ bây giờ đã có thêm rất nhiều công năng cường đại, nàng có thể một mình hoàn thành những nhiệm vụ phức tạp, không cần người khác đứng bên cạnh chỉ huy nữa.

Quan trọng nhất là, nếu như có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Tiểu Nhịu có thể phát tín hiệu cầu cứu đến Diệp Lãng, phạm vi tín hiệu này, dù Diệp Lãng có ở chân trời góc bể cũng vẫn nhận được.

Đây là một trong những biến hoá của Tiểu Nhuỵ sau khi thăng cấp!

Vốn dĩ Hổ Nựu kiểu gì cũng không chịu để Tiểu Nhuỵ theo mình, nàng cảm thấy Diệp Lãng mới là người cần bảo vệ, nhưng Diệp Lãng rất kiên quyết, cho nên nàng cũng không biết phải làm thế nào.

Đồng thời, Hổ Nựu cũng biết, ở đại lục này, không có mấy người đối phó được với Diệp Lãng, năng lực tự bảo vệ mình của Diệp Lãng tuyệt đối cường hãn.

Về phần sư tử nhỏ, để nó đi theo Hổ Nựu kì thực không phải ý của Diệp Lãng, mà phần nhiều là ý nguyện của sư tử nhỏ.

Cũng không hiểu vì sao, sư tử nhỏ vừa nhìn thấy Hổ Nựu đã thấy sợ hãi, run run rẩy rẩy đứng một bên nhìn Hổ Nựu, Diệp Lãng chưa nhìn thấy cảnh tượng ấy bao giờ.

Sư tử nhỏ hình như rất kính nể Hổ Nựu, điều này khiến người ta không sao hiểu nổi.


Nếu như nói sư tử nhỏ nể sợ thực lực Hổ Nựu, hình như có chút nói không thông, Hổ Nựu thực lực dù mạnh, nhưng khí thế vẫn chưa thể hiện ra ngoài, kém hơn nhiều sát khí có được lúc chiến đấu với Lý Nguyệt mà không thấy sư tử nhỏ kính nể Lý Nguyệt.

Nếu như nói Hổ Nựu là Hổ tộc, vậy thì càng thêm vô nghĩa, Hổ tộc tộc trưởng là người mạnh nhất Hổ tộc, lúc hắn đến, sư tử nhỏ đến nhìn còn không buồn nhìn đối phương.

Thực sự khiến người ta nghĩ không ra?

Không lẽ sư tử nhỏ có ý gì với Hổ Nựu? Nó coi Hổ Nựu như dã thú bình thường? Diệp Lãng tà ác nghĩ, nhưng sau đó đi xác nhận việc này, khiến hắn có chút bất ngờ là, sư tử là loài lưỡng tính.

Biến dị sư tử này căn bản không phân chia giới tính, nên suy nghĩ tà ác đó lập tức bị phủ nhận!!

Nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Lãng vẫn nghĩ không thông, cho nên, hắn không nghĩ nữa!!

...

- Thiếu gia, có thể hát cho ta nghe một bài không.

Những guây phút cuối cùng, Hổ Nựu cười hỏi.

- Không, khó nghe lắm!

Diệp Lãng lắc lắc đầu, hắn bây giờ không thích ca hát.

- Vậy thì đàn một bài!

Hổ Nựu đưa ra yêu cầu thứ hai.

- Được! Thích bản nào?

Cái này thì Diệp Lãng không cự tuyệt, nhưng Lý Nguyệt bên cạnh lập tức phản đối.

- Đừng, Thái Nhã, không lẽ muốn chúng ta đi gặp Minh thần đại nhân sao? Diệp Lãng hắn nếu như không cẩn thận đánh ra kiểu lần trước, bọn ta không phải chết chắc sao!!

-...

...


Tiễn Hổ Nựu và Nhã Điển Na nhập ngũ, lại tiễn Lý Nguyệt lên đường, Diệp Lãng cũng từ biệt mọi người, hắn chuẩn bị ngồi xe ngựa về Chu Tước đế quốc, hắn không muốn lại bị lạc đường.

- Thiếu gia, người đi cẩn thận, chúng ta cũng sẽ nhớ người! Nhớ thường xuyên về chơi nhé!!

- Thiếu gia!

-...

Diệp Lãng không ngờ lúc mình đi, Hổ tộc bộ lạc lại có bao nhiêu người đến tiễn hắn, hình như còn đông hơn cả lúc tiễn bọn Hổ Nựu, tràng diện cũng cảm động hơn.

Không hay không biết, ở đây Diệp Lãng đã gây dựng được uy vọng cho riêng mình, rất nhiều người thích hắn, yêu quý hắn!!

Không chỉ là Hổ tộc bộ lạc, không chỉ là Ly tộc Hổ tộc hai bộ lạc, còn có những bộ lạc khác, nhưng bộ tộc khác, phàm là được Diệp Lãng trị liệu, đều vĩnh viễn ghi nhớ ân huệ của hắn.

Thú nhân khác nhân tộc, họ sẽ ghi nhớ ân huệ một người cả một đời, hơn nữa tuyệt đối là giọt nước chi ân dũng tuyền tương báo!!

Sau này nếu như Diệp Lãng có việc gì, đám thú nhân này nhất định sẽ liều mạng đi giúp hắn!

Diệp Lãng vận khí hình như rất không tệ, không có chỗ nào mà hắn không được người ta tôn kính, được một đám người cảm ân!

Lần này, Diệp Lãng rất nhẹ nhãng, một mình tự do tự tại, đến cái đuôi xinh đẹp Tiểu Nhuỵ cũng không còn, chỉ là, càng như vậy, tỷ lệ phát sinh tình huống bất ngờ càng lớn.

Từ Hổ tộc bộ lạc đến Chu Tước đế quốc, cần một tháng lộ trình, nếu như di chuyển liên tục, mười ngày là đến, nhưng Diệp Lãng không vội, cho nên cứ từ từ đi, thuận tiện nhìn ngắm phong cảnh, ngao du nhân gian.

Bởi vì Diệp Lãng không thể đi qua Tường Không, nên hắn phải vòng qua Ngải La đế quốc, nhưng chỉ là mượn một phần đường mà thôi, cho nên, không thể xảy ra chuyện gì.

Diệp Lãng và Ngải La đế quốc không có mâu thuẫn, cho dù bị người ta nhận ra cũng không làm khó hắn.

Hôm nay, Diệp Lãng đến một tiểu thành không mấy nổi bật của Ngải La đế quốc, tiểu thành mặc dù nhỏ, nhưng ngũ tạng đầy đủ, cần gì có nấy.

Diệp Lãng sau khi xuống xe ngựa, trả tiền, cho mã phu quay về, còn hắn một mình tản bộ trong tiểu thành.

Cả quãng đường, Diệp Lãng đều như vậy, mỗi lần đến một địa điểm mới hắn lại đổi một lần xe ngựa, đây cũng là để người khác không lần ra tung tích hắn, đồng thời cũng khiến hắn tự do hơn.

Đương nhiên, nơi đổi đều phải có xe ngựa, sau này xuất phát, hắn sẽ tìm một chiếc xe khác tiếp tục đi Chu Tước đế quốc, dù sao kết quả đều như nhau. Đọc Truyện Kiếm Hiệp https://truyenfull.vn

Sự có mặt của Diệp Lãng không mang lại quá nhiều biến hoá cho tiểu thành, cho dù hắn ăn mặc có chút hoa lệ, nhưng còn nhiều người hoa lệ hơn hắn, lưu lượng người qua lại tiểu thành này tương đối lớn, mỗi ngày đều có rất nhiều người đi qua.

Diệp Lãng đi một vòng quanh tiểu thành, sau đó tìm mấy điểm ăn nhẹ, cuối cùng, hắn tay cầm mấy xiên thịt nướng, vừa ăn vừa tìm chỗ ở.

- Lũ ăn mày chết tiệt, cút xa ta ra!!

Trước mặt Diệp Lãng đột nhiên bay đến một vật thể bất minh, đi theo nó là những tiếng chửi bới khó chịu, Diệp Lãnh nhanh chân né sang một bên, tránh khỏi vật thể bất minh.