Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 589: Oanh thiên (2)


Sở dĩ người ở bên ngoài không quấy rầy, cũng không phải vì bọn họ mệt mỏi cần nghỉ ngơi, cũng không phải bọn họ hảo tâm không quấy rầy hai người Diệp Lãng, mà Diệp Lãng dùng luyện kim thuật giam cầm nơi này, trong mấy canh giờ sẽ không có người nào tiến vào.

Trừ phi, có người có thể phá giải luyện kim trận của Diệp Lãng, nhưng ở chỗ này không có người nào có thể làm được chuyện này.

Lúc hừng đông, một đám người ngựa chạy về hướng này, chỉ huy là một người trẻ tuổi, tuổi chừng hai mươi lăm, trên khuôn mặt anh tuấn có một cổ khắc nghiệt chi khí.

- Đại công tử!

Trong đám quan chỉ huy ở gần Minh Nguyệt Lâu, sau khi nhìn thấy đám người này, lập tức tiến lên nghênh đón, sau đó cung kính xưng hô hắn là đại công tước.

Xem ra, người trẻ tuổi anh tuấn này chính là đại công tử mà bọn họ nói trước đó, đại công tử đã đến, vậy thì viện quân cũng đã đến, điều này làm gánh nặng trong lòng của họ giảm xuống.

- Chuyện gì đang xảy ra?

Sau khi đại công tử tới đây, liền cau mày hỏi.

- Chuyện là thế này...

Có người bắt đầu giảng thuật sơ về tình hình đang xảy ra.

...

- Ngươi nói là, hai tỷ đệ tiểu ma nữ, chẳng những giết đệ đệ của ta, còn giết hơn sáu mươi người của Lang Nha doanh, hơn nữa còn giết hơn một vạn người của các ngươi?

Sau khi đại công tử nghe hắn nói xong, hắn trầm mặc một lúc, lúc này mới hỏi lại..

Đối với chuyện này, hắn có chút không thể tin được, đổi lại là người khác lúc này cũng không tin được, nghe hắn kể thì cái Minh Nguyệt Lâu này chẳng khác gì long đàm hổ huyệt, ai nghe cũng không dám tin tưởng đây là sự thật.

- Đúng vậy!

Tên quan quân cúi đầu, giống như có chút xấu hổ, nhưng hắn nhanh chóng ngẩn đầu lên, bởi vì hắn chuyện ày sẽ không tránh khỏi.

- Làm sao có thể, chẳng lẽ bọn người tiểu ma nữ là Thiên cấp? Không, dù là Thiên cấp cao thủ, cũng không làm được như vậy, bên trong thật sự chỉ có hai người sau?

Đại công tử nói rất âm trầm.

- Đúng, chỉ có hai người, hơn nữa bọn họ không phải là Thiên cấp!


Một tên cao thủ của Lang Nha doanh nói.

- Điều này sao có thể? Chẳng lẽ bọn họ có kỹ năng đặc thù sao?

Đại công tử hỏi.

- Tiểu ma nữ không có, nhưng tên đệ đệ quỷ y của hắn thì có, hắn có thể sử dụng một ít y thuật dược tề, có thể làm cho tiểu ma nữ khôi phục đấu khí trong thời gian rất ngắn, đồng thời, hắn còn biết một chút luyện kim thuật kỳ quái.

...

Thời điểm nghe tới luyện kim thuật, đại công tử dừng lại một chút, hình như hắn nghĩ tới một chuyện gì đó, rồi sau đó, hắn lại hỏi tiếp:

- Vậy tại sao bây giờ các ngươi vãn còn ở chỗ này làm gì? Tại sao không tiếp tục, chẳng lẽ các ngươi muốn cho bọn họ có thời gian nghỉ ngơi sao?

- Bẩm đại công tử, không phải chúng ta không muốn đi vào, mà là có một phòng ngự trận, chúng ta không có biện pháp phá hủy nó, chỉ có thể đợi nó biến mất.

Một tên quan quân trả lời.

- Phòng ngự trận?

Đại công tước phi thân lên, đi đến tước Minh Nguyệt Lâu, sau đó dùng đấu khí dò xét cái luyện kim trận này, một lúc sau, hắn lui trở về, sau đó hô to:

- Người đâu, công kích cho ta, phá hủy nơi này cho ta! Toàn bộ sử dụng đấu khí kỹ!

- Đại công tử? Như vậy có được không?

Có người hoài nghi nói.

- Tuy cái luyện kim trận này cao minh, nhưng lực phòng ngự của nó có hạn, chỉ cần không ngừng công kích, sẽ có thể phá hủy nó, một hai lần không được, nhưng sau trăm ngàn lần, sẽ có hiệu quả! Ưu thế bây giờ của chúng ta là gì, không phải là nhiều người sao? Mỗi người dùng một chiêu đấu khí kỹ, đã sớm san bằng nơi này thành bình địa, các ngươi có ưu thế lớn như vậy mà không biết lợi dụng, đúng là một đám phế vật!

Đại công tử oán hận nói, làm sao mà đám người kia lại ngu ngốc như vậy.

...

Những người thủ ở nơi này lúc trước đều trầm mặc, kỳ thật không phải do bọn họ chưa thử qua, nhưng mà bọn họ cảm thấy vô dụng, người ở bên trong sẽ bổ sung nó lại.

Cho dù toàn bộ người ở đây là võ giả một cấp, mỗi người dùng một chút đấu khí, tổng số lượng đấu khí đó không gì có thể ngăn cản, dù luyện kim thuật của Diệp Lãng có cao minh hơn nữa, cũng không thể ngăn cản được.


Vấn đề này, Diệp Lãng thừa nhận, vì đây là sự thật không thể phủ nhận, dù một người có nghịch thiên cỡ nào cũng không thể chống đỡ được sự liên hợp đấu khí của mấy vạn người, bởi vậy, biện pháp sẽ thực hiện được.

- Oanh!

- Oang!

...

Đấu khí kỹ không ngừng xuất hiện, đánh lên phòng ngự trận, vào lúc này, Diệp Lãng và Lý Nguyệt đã tỉnh lại, bị động tĩnh này làm bừng tỉnh.

Lý Nguyệt rất khẩn trương nhìn Diệp Lãng, mà lúc này Diệp Lãng lại làm ra bộ dạng không sao cả, muốn Lý Nguyệt rửa mặt đánh răng, sau đó ăn chút điểm tâm nóng, vì thế Lý Nguyệt có cảm giác muốn đánh Diệp Lãng.

Nhưng mà, cuối cùng Lý Nguyệt vẫn làm theo sự phân phó của Diệp Lãng, hai người rửa mặt đánh răng, sau đó chuẩn bị bữa sáng, Lý Nguyệt đang chuẩn bị làm bữa sáng, nơi này là quán rượu, cho nên có nhiều nguyên liệu.

Mà Diệp Lãng đâu rồi, hắn đã đi gia cố luyện kim trận, chuẩn bị cho cái luyện kim trận này chống đỡ qua lúc ăn xong bữa sáng, đồng thời, hắn cũng đi lên lầu hai, chuẩn bị đảo loạn một chút.

Nhưng mà, thời điểm hắn đi lên lầu, tiếng rống giận dữ vang lên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Diệp Lãng, nguyên lai là ngươi!

...

Ở bên ngoài Minh Nguyệt Lâu, Đại công tử nhìn luyện kim trận đang suy yếu, sắp có thể tiến vào bên trong, hắn nắm chặt hai tay, hắn muốn xông vào giết người ở bên trong ngay lập tức.

Nhưng đúng vào lúc này, trong tầm mắt đại công tử xuất hiện một người, người này vừa vặn xuất hiện trong tầm mắt của hắn chính là Diệp Lãng, hắn liền ngây người.

Đại công tử lập tức chỉ vào Diệp Lãng, hỏi:

- Quỷ y Lý Quỷ đệ đệ của Lý Nguyệt trong miệng của các ngươi là hắn sao?

- Đúng, chính là hắn!

- Hỗn đản, hắn là Lý Quỷ cái rắm, hắn cũng không phải là đệ đệ của Lý Nguyệt! Các ngươi làm ăn thế nào chứ, bị người ta giết nhiều người như vậy, ngay cả địch nhân là ai cũng không biết!

Đại công tử giận dữ hét lên.

- Cái gì?

Đám người bên cạnh ngây người, bọn họ còn không biết thân phận của Diệp Lãng, thật sự cho rằng là đệ đệ của Lý Nguyệt, tên gì Lý Quỷ.

- Hắn là Diệp Lãng, Diệp gia Thập Tam thiếu gia!

Đại công tử mở miệng giải thích, nhìn vào Diệp Lãng gào thét, trong tiếng gào thét mang theo hận ý mãnh liệt, hận ý này không thua gì thù giết phụ mẫu, cũng có thể là vì đệ đệ của hắn bị giết.

- Ah, làm sao ngươi biết ta là ai?

Diệp Lãng ngơ ngác, hắn nghĩ tới mình lại bị người khác nhận ra, nhưng hắn nhớ rõ mình có rất ít người quen, cho nên cũng không biết nhiều người.