Đương nhiên chỉ cần là người có chút ánh mắt là có thể nhìn ra được Lý Nguyệt muốn dắt tay với Diệp Lãng, mà đây tuyệt đối không phải lơ đãng, tuyệt đối là cố ý.
Mà tựa hồ Diệp Lãng không phát hiện điểm này, phát hiện tay Lý Nguyệt tiếp xúc tay mình, vì thế hắn liền làm một động tác, đặt hai tay ra đằng sau, chắp tay mà đi!
"..."
Lý Nguyệt ở một bên muốn phát điên, hai tay đưa đến cổ Diệp Lãng, có một loại cảm giác tức giận muốn bóp chết hắn, bất quá cuối cùng cũng nhịn được, tức giận đi bên cạnh hắn.
Cứ như vậy một người chắp tay mà đi, một người giận hờn, hình ảnh hết sức buồn cười, bất quá lại cho người ta cảm thấy được một ít hương vị ấm áp.
Nhìn cảnh này, Thiết Tĩnh thị vệ cười cười lắc đầu, hắn có thể nhìn ra được Diệp Lãng là cái loại ngu ngốc về mặt tình cảm, ngay cả chuyện này cũng không biết nắm chắc, Lý Nguyệt gợi ý rất rõ ràng.
Lúc này nếu Lãnh Huyết Ngũ ở bên cạnh nhất định sẽ mắng to ngu ngốc, cơ hội tốt như vậy mà lại bỏ qua, thật sự là rời đi một khắc cũng không yên tâm mà!
Đi đi một hối, đột nhiên Lý Nguyệt phát hiện một vấn đề nho nhỏ.
"Ý, chúng ta đang đi đâu đây? Fox công tử, ngươi rất quen thuộc nơi này sao? Nhìn đáng vẻ của ngươi giống như rất quen thuộc nơi này thì phải." Lý Nguyệt có chút kỳ quái nhìn Diệp Lãng.
Lúc này tất cả mọi người đều đi theo Diệp Lãng, nói cách khác, Diệp Lãng là người dần đường, tuy không biết Diệp Lãng mang mọi người đi đâu nhưng tất cả mọi người đều cảm giác được một việc là tựa hồ Diệp Lãng rất quen thuộc với nơi này, cảm giác rất quen thuộc. Sau khi hắn đi vào, ngay cả nhìn cũng không nhìn hai bên, tuyệt đối không giống cái loại người mới tới.
Người bình thường lần đầu tiên tới đây, ít nhiều đều nhìn đông nhìn tây, dù sao đây cũng là hoàng cung, có rất nhiều thứ hấp dẫn ánh mắt người khác.
"A, ta không biết gì nơi này a, làm sao rất quai được, đây là nơi nào ta cũng không biết nữa là." Diệp Lãng nghe Lý Nguyệt nói mới tỉnh ngộ lại, mình không nên biểu hiện bình tĩnh như vậy.
Bất quá may mà có một việc làm cho người ta không hiểu lầm rằng hắn quai thuộc nơi này, nhiều nhất chỉ cho là thói quen của hắn như vậy thôi, cho dù đến một địa phương xa lạ
cũng sẽ như vậy.
Mà chuyện này chính là, bệnh Diệp Lãng lại tái phát, hắn lạc đường!
Cho dù ở nơi quen thuộc này, đôi khi hắn vẫn lạc đường, tuy rằng tỳ lệ nhỏ hơn ở ngoài nhiều, bất quá hai năm rồi hắn chưa quay lại, tỷ lệ này lại tăng lên nhiều!
Mà cũng vì thế làm cho người ta phủ định việc hắn quen thuộc với nơi này!
"Ngươi đấy, không biết đường thì đừng chạy loạn, vạn nhất đi vào hoàng cung cấm địa thì sao." Lý Nguyệt rất bất đắc dĩ với việc lạc đường của Diệp Lãng, rất tự nhiên lôi kéo Diệp Lãng đến bên cạnh mình, đồng thời cũng rất tự nhiên nắm tay đi cùng.
"Hoàng cung này có cấm địa sao?" Diệp Lãng kỳ quái hỏi, nơi này chỗ nào hắn cũng tùng đi qua, sao không biết ở đây có cấm địa chứ.
"Trước kia thì không, bất quá hai năm gần đây xuất hiện một loạt cấm địa, chính là cung điện mà những hoàng từ công chúa trước kia ở qua, bây giờ đều bị Hoàng Thượng niêm phong lại, nàng không muốn cho người khác tiếp cận nơi này, càng không thích có người ở đây." Lý Nguyệt hồi đáp.
Mà đồng thời trong lòng Lý Nguyệt cũng thầm nói, kỳ thật cho dù muốn có người ở lại cũng khó, bây giờ hoàng tộc chỉ còn lại ba người, hai cái đã thoát ly quan hệ cùng Tường Không Đế Quốc, chỉ còn lại một mình Nữ Hoàng.
Nữ Hoàng lại không có con nối dòng thì còn ai có tư cách ở lại những cung điện này?
"Ừ..." Diệp Lãng lên tiếng.
"Fox công tử, Lý Nguyệt tiểu thự mời đi theo ta!" Thiết Tĩnh thị vệ thấy Diệp Lãng lạc đường, kéo việc dần đường về lại mình, hắn cũng không muốn cùng Diệp Lãng đi loạn trong hoàng cung. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Trước hắn không cảnh tỉnh Diệp Lãng cũng muốn biết rốt cuộc có phải lần đầu Diệp Lãng đến đây không, đồng thời cũng muốn biết mục tiêu Diệp Lãng muốn đến.
Kết quả Diệp Lãng quai chân đi đến cung điện của Thất công chúa, nhưng rất không may lại lạc đường, đây là hắn thực sự lạc đường nên vẻ mặt hắn không có loại cảm giác giả
Đi qua một đoạn đường không ngắn, Diệp Lãng cùng Lý Nguyệt đi đến một nơi trống trải, đây dường như là một quảng trường trong hoàng cung, có đôi khi sẽ cử hành một ít hoạt động ở đây.
Mà hiện tại ở đây đang bày ra tiệc rượu, còn có một ít bài trí khắp nơi, những thứ này đều nói cho Diệp Lãng biết nơi này sắp có một hồi yến hội ngoài trời, không cần phải nói.
yến hội này chính là sinh nhật yến hội của Triệu Nhã Nhu.
Tuy rằng nói buổi tối mới bắt đầu, bắt quá bây giờ cũng đã có không ít người tiến hành công tác ở đây, cho dù hiện tại mở tiệc cũng không sao cả nên Diệp Lãng cũng rõ ràng chạy tới, đòi một phần ăn.
Đối với yêu cầu của Diệp Lãng, nhân viên công tác tất nhiên sẽ thỏa mãn, bọn họ cũng không muốn đắc tội bất cứ ai qua chỗ này, vì thế rất nhanh có một phần thức ăn đưa tới cho Diệp Lãng.
Có điều ngay khi phần thức ăn này đưa đến giữa không trung, bị người gọi lại!
"Lấy về!" Thiết Tĩnh thị vệ quát, sau đó lại nói với Diệp Lãng: "Fox công tù, trước ngươi đừng nên ăn gì cả! Hoàng Thượng nói qua nếu ngươi đến sớm thì dùng bữa cùng nàng luôn."
"Không cần a!" Diệp Lãng nhìn thức ăn bị lấy về, trong hai mắt lộ ra vô số ánh sao lấp lánh, một bộ bị cướp đoạt đi đồ chơi quý giá nhất.
"Phải, Hoàng Thượng đã chuẩn bị rất nhiều sơn hào hải vị, ngươi nhất định sẽ rất vừa lòng." Thiết Tĩnh thị vệ nói.
"Thật sự? Vậy nhanh một chút, ta sắp chết đói rồi đây." Diệp Lãng lập tức nói.
Sắp chết đói? Vừa rồi ngươi còn chẳng bị gì cả, ngay cả đói cũng không nói, nếu không phải vừa rồi bị thực vật kích thích thì phỏng chừng ngươi cũng chẳng muốn ăn gì, bây giờ lại nói mình sắp chết đói rồi, tốc độ đói của ngươi cũng hơi nhanh a.
Đám Thiết Tĩnh thị vệ lắc đầu, bất quá cũng không nói gì thêm, dẫn Diệp Lãng cùng Lý Nguyệt chạy đến chỗ ngự thư phòng của Triệu Nhã Nhu.
Nơi náy trước kia Diệp Lãng cũng tới rồi, trước kia Hoàng Đế sẽ gọi Diệp Lãng giải quyết vài vấn đề, Diệp Lãng cũng vui lòng làm thay.
Khi Diệp Lãng đến, Triệu Nhã Nhu đang xừ lý chuyện quốc gia đại sự to nhỏ dù kiểu, nghe thấy Diệp Lãng đến liền cho hắn tiến vào.
"Hoàng Thượng, khi nào ăn cơm?" Diệp Lãng thấy Triệu Nhã Nhu lập tức nói thẳng.
"..." Triệu Nhã Nhu tạm dừng một chút, nàng vốn còn muốn sứ lý vài chuyện, muốn để Diệp Lãng ngồi đợi một chút, kết quả Diệp Lãng lại rõ ràng đến vậy, trực tiếp hỏi nàng khi nào ăn cơm.
"Lập tức ăn ngay, ngươi ngồi chờ một chút! Người tới, bưng đồ ăn lên!" Triệu Nhã Nhu gọi người chuẩn bị ngự thiện, mà nàng cũng thừa dịp này phê thân vài chuyện!