Nữ nhân thì ai lại thích cái loại địa phương như vậy chứ? Hơn nữa là người có thể ở cùng mình lại đi đến cái loại địa phương như vậy thì càng không thể tiếp nhận rồi.
"Ta không giá vờ! Chuyện không thể đưa ra ánh sáng của ta cũng nhiều lắm, ngươi nói cái nào?" Lời của Diệp Lãng làm người ta lộ vẻ kinh ngạc.
"..., tiểu ngu ngốc, ngươi có biết cái gì gọi là chuyện không thể đưa ra ánh sáng sao?" Lãnh Huyết Ngũ rất là bất đắc đĩ gửi tin hỏi.
"Không thể đưa ra ánh sáng, không phải là bí mật không thể cho người khác biết sao, bí mật của ta rất nhiều." Diệp Lãng trả lời.
"Đần độn ! Bí mật là bí mật, không giống nhau, đây là nghĩa xấu, dùng để hình đung chuyện xấu." Lãnh Huyết Ngũ có điểm vô lực nói.
"Không khác nhau lắm a!" Diệp Lãng vẫn cảm thấy giống nhau.
Đối với chuyện này, mặc kệ nói thế nào đi nữa thì Diệp Lãng đều hiểu như nhau, mà hắn như vậy lại làm cho người ta hiếu lầm hắn là một kẻ tiểu nhân xảo trá, nếu không thì sao lại có nhiều chuyện không thể đưa ra ánh sáng như vậy.
B ất quá bọn hắn bọn hắn cũng kỳ quái, nếu là cái loại người dối trá này thì sao lại làm trò trước mặt mọi người nói rằng mình có một ít chuyện không thể đưa ra ánh sáng?
Cũng không giống như lời mà cái loại người dối trá này nên nói a!
"Fox công tử, ngươi đừng nghĩ nhầm, chuyện không thể đưa ra ánh sáng không giống với bí mật!" Lý Nguyệt mở miệng nói, nàng tiếp xúc với Diệp Lãng hơn mười ngày, biết đôi khi hắn sẽ mơ hồ.
Đương nhiên tình huống mơ hồ này, nàng cảm thấy vì Hồ tộc này có điểm không quen với ngôn ngữ nhân tộc, mà nàng lại không nghĩ đến Fox gia tộc đã ở nhân tộc nhiều năm như vậy, đã sớm bị đồng hóa rồi, sao lại có chuyện không quen chứ.
"Ta biết, bất quá bất cứ ai ít nhiều cũng có một ít chuyện không thể đưa ra ánh sáng, cũng không sao cả!" Diệp Lãng thuận miệng hồi đáp, mà ngụ ý của hắn là thừa nhận vừa rồi có nghĩ lộn giữa bí mật và chuyện không thể đưa ra ánh sáng.
Đồng thời hắn cũng thừa nhận quả thật mình có chuyện không thể đưa ra ánh sáng, thậm chí giống bất cứ ai trên thế giới này, ai cũng có chuyện không thể đưa ra ánh sáng.
Tin rằng đây là chuyện mà tất cả mọi người sẽ thừa nhận, có điều không ai sẽ nói thẳng ra như Diệp Lãng cả, điều này làm rất nhiều người cảm thấy kinh ngạc.
"Đúng vậy, vị tiểu huynh đệ này nói rất đúng, mỗi người đều có mặt hắc ám cả, hoặc là nói, bất cứ chuyện gì đều có mặt hắc ám của nó, cái này cũng không cần giấu diếm, cũng không cần truy tra làm gì." Một lão học giả đức cao vọng trọng lớn tiếng nói, câu vừa rồi của Diệp Lãng làm cho hắn ngộ ra rất nhiều điều.
Mà tất cả mọi người nghe lão học giá này nói, cũng lâm vào trầm tư, không ai đám nói mình không có chuyện gì chuyện không thể đưa ra ánh sáng, hoặc ít hoặc nhiều, hoặc nặng hoặc nhẹ đều có.
Lý Ngạn cũng đang suy nghĩ, chuyện không thể đưa ra ánh sáng của chính hắn cũng rất nhiều, đừng nói hắn, tất cả những người hắn gặp qua cũng có rất nhiều người vẻ ngoài đạo mạo, đẳng sau lại bại hoại vô song.
Cho nên nói, chuyện không thể đưa ra ánh sáng của hồ ly tiểu tử kỳ thật cũng không là ý gì? Khoan khoan!
"Ê, hồ ly tiểu tử, ngươi có chuyện không thể đưa ra ánh sáng hay không đâu liên quan gì đến ta, ta cũng không nói đến chuyện này!" Đột nhiên Lý Ngạn tỉnh ngộ, chuyện vừa rồi hắn muốn nói có liên quan gì đến cái này đâu, thiểu chút nữa bị nhiễu vào rồi.
"?? Vậy ngươi muốn nói cái gì? Còn có, xin hỏi ngươi là ai? Sao nhìn có điểm quen mắt nhỉ?" Diệp Lãng có điểm nghi hoặc nhìn Lý Ngạn.
Lý Ngạn trầm mặc, hắn không ngờ Diệp Lãng lại già vờ đến mức này, còn nói không biết mình nữa, hắn cũng không nghĩ đến quả thật Diệp Lãng không nhớ ra hắn.
Tuy rằng lúc ấy Lý Ngạn đoạt Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu của hắn, bất quá trong mắt của hắn, Lý Ngạn là một tiêu nhân vật không đáng giá nhắc tới, không cần mất tinh lực đi nhớ làm gì.
Đến bây giờ Diệp Lãng cũng không biết Lý Ngạn là ca ca của Lý Nguyệt, nếu biết thì có lẽ hắn còn có thể nhớ được một chút.
"Fox công tử, hắn là đại ca ta! Đại ca, ngươi có chuyện gì thì nói thẳng ra đi, đừng quanh co lòng vòng!" Lý Nguyệt giới thiệu Lý Ngạn một chút, cũng trực tiếp bảo Lý Ngạn đi thắng vào vấn đề.
"Ta quanh co lòng vòng? Tốt, tốt! Vậy ta sẽ trực tiệp một chút, hồ ly tiểu tử, ngươi có còn nhớ rõ Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu sao?" Lý Ngạn lạnh lùng hỏi, có lẽ hắn có chút choáng váng đầu óc, lúc này còn đám đề cập đến Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu.
Ai cũng biết Lý Ngạn vì chuyện Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu mà bị Triệu Nhã Nhu xừ phạt. Mà chuyện này thoạt nhìn như đã giải quyết xong nhưng không ai sẽ hoài nghi nếu đột nhiên Triệu Nhã Nhu nhớ tới, có thể tăng xừ phạt với hắn, không ai dám khăng định.
Cho nên lúc này tốt nhất nên ít đề cập đến Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu!
"Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu?" Diệp Lãng cùng Lý Nguyệt đồng thời lên tiếng, cũng nghi hoặc nhìn về phía Lý Ngạn. Tuy động tác hai người giống nhau nhưng ý tưởng lại khác.
Lý Nguyệt đang nghĩ vì sao đột nhiên đại ca mình nhắc đến chuyện này, có liên quan gì đến Diệp Lãng?
Diệp Lãng lại là --
"À... Ta nhớ ra rồi! Ngươi chính là cái tên Lý gia thiếu gia xâm chiếm Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu à, chẳng trách ta thấy ngươi rất quen mắt, hóa ra chúng ta nhận thức thật!" Diệp Lãng chỉ vào Lý Ngạn, một bộ hiểu ra nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Ngươi nhớ tới rồi à? Lúc ngươi đá ta ra ngoài, có phải cảm thấy rất thích! Có phải cảm thấy đá ta ra ngoài khiến ngươi rất kiêu ngạo không?" Lý Ngạn lạnh lùng nhìn chắm chắm Diệp Lãng.
"Cái gì?!"
Khi Lý Ngạn nói ra những lời này, mọi người mới biết được hóa ra lần trước Lý Ngạn bị người đánh ra ngoài, hung thủ chính là thiếu niên Hồ tộc này, điều này cũng quá trùng hợp đi, đúng là không phải oan gia không tụ đầu mà!
Đồng thời những người theo đuổi cũng cười thầm trong lòng, bọn họ cảm thấy Diệp Lãng đã không còn là mối nguy hiểm nữa rồi.
Cho dù Lý Nguyệt thích đến đâu đi nữa cũng không thể có kết quả gì với hồ ly tiểu tử này, ai bảo hắn đánh Lý Ngạn, hơn nữa còn đá văng ra khỏi Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu.
Đừng nói những chuyện khác, Lý Ngạn làm Lý gia thiếu gia, bị đánh trước mặt mọi người là chuyện làm Lý gia rất mất mặt, cho dù Lý gia không đi so đo chuyện này nhưng muốn làm cho bọn họ khống ngại người đánh Lý Ngạn là chuyện không thể.
Cho nên nhất định Diệp Lãng là người không được hoan nghênh tại Lý gia!
Mà đồng thời, chuyện Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu cũng gián tiếp vì Diệp Lãng mà lộ ra ngoài, Lý Ngạn thiếu chút nữa bị Triệu Nhã Nhu giết chết, ít nhiều cũng vì Diệp Lãng nên Diệp Lãng càng không được hoan nghênh.
Những người có tâm đều vụng trộm nhìn phản ứng của Lý Nguyệt, kết quả bọn họ thấy được vẻ kinh ngạc trên mặt nàng, rất rõ ràng trước đó Lý Nguyệt còn không biết chuyện này.
Bọn họ tin rằng lúc này Lý Nguyệt đã biết chuyện, nhất định sẽ ít nhiều cũng có một chút bất hòa cùng Diệp Lãng!
Có điều làm cho mọi người ngoài ý muốn là, lúc này Lý Nguyệt lại không có một chút ý bất hòa nào cả, ngược lại nhìn Lý Ngạn nói: "Đấy là trùng phạt đúng tội rồi, chẳng lẽ ngươi còn không rõ lỗi của mình sao?"