"Nhưng cũng vì vậy mà Thiên Công Việt Tộc bị những thượng cổ chùng tộc khác tiêu diệt, phân chia luyện kim thiết bị của họ, làm cho luyện kim thuật của Thiên Công Việt Tộc không còn truyền thừa nữa."
"Mà di tích này xuất hiện sẽ làm cho cái loại luyện kim thuật này tái hiện, thúc đầy thời đại phát triển..."
"Chẳng qua, hy vọng đây là một chuyện tốt, sẽ không trở thành nguyên nhân gây chiến tranh..."
Diệp Lãng nhìn di tích này, không khỏi cảm khái nói, mà lời này chính là nói cho Triệu Nhã Nhu nghe, hy vọng nàng có thể hạn chế một chút, đừng làm đại lục lâm vào chiến tranh.
"Phương hướng của ngươi rất tốt, loại luyện kim thuật này cũng chưa biết có thể sử đụng hay không, đừng quên, tài liệu thời thượng cổ vô cùng vô tận còn bây giờ, muốn làm một cái phi thuyền như vậy thì phải tốn biết bao tài lực đây?" Triệu Nhã Nhu khác Diệp Lãng, tên bại gia từ này chưa bao giờ nghĩ đến phí tốn, mà làm Hoàng Đế, nàng phải suy nghĩ đến nó.
"Nói cũng đúng, cho dù có kỹ thuật cũng chưa chắc có thể tạo ra nhiều như vậy, này, Triệu Nhã Nhu, nếu làm ra được phi thuyền thì có thể bán cho ta một cái không, ta có thể trả tiền cho ngươi." Diệp Lãng nhìn Triệu Nhã Nhu nói.
"Bây giờ nói cái này thì còn quá sớm, chờ nó xuất hiện thì không biết chúng ta đang ở đâu nữa." Triệu Nhã Nhu lắc đầu nói.
"Hẳn là không biết ta ở đang ở đâu, ngươi sẽ vẫn luôn ở trong Tường Không!" Diệp Lãng cười nói, "Làm Hoàng Đế đúng là khổ..."
"..."
"Đi đây, lại du lịch, Triệu Nhã Nhu, ngươi đừng đi theo ta, chúng ta tách ra đi!" Diệp Lãng nói, hắn muốn vứt bỏ Triệu Nhã Nhu để có thể an tâm nghiên cứu di tích này, trước tiên phải tách Triệu Nhã Nhu ra, lấy những thứ hữu dụng lại đây.
"Ngươi nằm mơ, ta muốn ở cùng một chỗ với ngươi, ngươi đừng hòng vứt bỏ ta!" Triệu Nhã Nhu vẫn giống như miếng cao dán, dán trên người Diệp Lãng, không bỏ được.
Sau đấy Diệp Lãng bắt đầu nơi nơi du lãm trong địa hạ di tích, những thứ trong này làm cho luyện kim thuật của hắn có được sự dần dắt mới, mà tất cả đều tiến hành trong bí mật, không ai có thể nhìn ra hắn đang nghiên cứu luyện kim thuật.
Vài ngày này ba người Diệp Lãng vẫn ở trong, đương nhiên bọn họ đã thông tri người bên ngoài, nói mình nghỉ ngơi một thời gian ở đây, về phần chuyện vây săn thì tạm thời đình chi.
Người ở bên ngoài vì có trận pháp nên căn bản không thể đi vào, tuy không biết ba người Diệp Lãng làm gì nhưng bọn hắn cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể chờ ở bên ngoài.
Bất quá Lãnh Huyết Ngũ cũng đã đi đến bên người Diệp Lãng, ngay ngày đầu, Diệp
Lãng thừa dịp Triệu Nhã Nhu cùng Lý Nguyệt ngủ, chạy ra dẫn Lãnh Huyết Ngũ vào.
Ngay lúc đó khuôn mặt lãnh huyết ngàn năm bất biến của Lãnh Huyết Ngũ cũng lộ ra chút rung động, địa hạ di tích này quả thật rất rung động.
Sau khi có Lãnh Huyết Ngũ, Diệp Lãng cũng tiện lợi hơn nhiều, làm cho Lãnh Huyết Ngũ hỗ trợ tìm kiếm manh mối trong địa hạ di tích, phàm là những thứ có văn tự, Diệp Lãng đều xem qua một chút.
Cũng nhờ vậy mà manh mối Diệp Lãng đạt được ngày càng nhiều, luyện kim thuật học được cũng càng nhiều, mà hết thảy đều tiến hành trong lén lút, không bị Triệu Nhã Nhu cùng Lý Nguyệt phát hiện.
Chỉ lén lút như vậy mà chỉ trong vòng mười ngày ngắn ngùi, Diệp Lãng đã nghiên cứu thấu triệt di tích này. Có một ít thứ cho dù người ta nghiên cứu chín mười năm ở đây cũng không nghiên cứu được thì hắn cũng đã nắm giữ rồi.
Cũng không thể không nói, Diệp Lãng đúng là không hố danh với mấy chữ luyện kim thiên tải
Trên thực tế, luyện kim thuật của Diệp Lãng cũng không kém gì di tích này, thậm chí còn thần bí, thực đụng hơn một chút.
Nếu bắt Diệp Lãng tạo phi cơ đại pháo thì kỳ thật hắn cũng có thể tạo ra, chỉ cần tiêu tốn vài năm, phòng chừng ngay cả đạn đạo cũng có thể làm ra, đương nhiên cần đại lượng tài chính và nhân lực.
Tất nhiên tri thức về thứ như luyện kim thuật thì nhiều hơn một chút cũng không có chỗ hỏng gì nên lúc này Diệp Lãng đang hấp thu những tri thức này, làm cho luyện kim thuật của mình càng hoàn mỹ hơn.
Bây giờ Diệp Lãng rất muốn tạo ra phi thuyền, mọi người đều hướng tới phi hành, mà bây giờ hắn đã đã hoàn toàn nắm chắc có thể làm ra, chỉ là cần rất nhiều thời gian, đây là vấn đề lớn nhất của Diệp Lãng.
Thời gian của Diệp Lãng cũng không có nhiều, mà nếu mở ra phi thuyền thì sẽ gây oanh động nên với người luôn tuân thủ điệu thấp như hắn thì có điểm không thích hợp.
Bởi vậy kế hoạch này của Diệp Lãng bị mắc cạn.
Trong mười ngày này Triệu Nhã Nhu cũng không đi học luyện kim thuật, chỉ đơn giản đi theo Diệp Lãng, đi loạn khắp mọi nơi, mà thân thê Lý Nguyệt đã bị Triệu Nhã Nhu phát hiện có vấn đề, cũng hợp ra giải được cho Lý Nguyệt, làm cho nàng khôi phục thực lực bình thường, cũng không cần Diệp Lãng ốm nữa.
Đối với điều này, Diệp Lãng thật sự là vui muốn chết, cũng khua chiêng gõ trống đi chúc mừng...
Ôi các bô lão mình ơi, hôm nay thật vui...
Điều này làm cho Lý Nguyệt cảm thấy rất tức tối, chất vấn Diệp Lãng rốt cuộc ngươi đang theo đuối ta thật không? Tất nhiên câu trả lời của Diệp Lãng là có rồi nhưng lại không nói cụ thể.
Mười ngày sau, ba người rời khỏi địa hạ di tích này, mà hoạt động vây săn cũng đã đi vào hồi kết, thoạt nhìn Diệp Lãng cùng Triệu Nhã Nhu đều không có hy vọng được đến vị thứ cao, thậm chí ngay cả một trăm thứ hạng trước cũng không.
Bất quá đã hoàn toàn không quan trọng với bọn họ, bọn họ được những thứ tốt hơn nhiều lần, huống chỉ vốn bọn họ cũng không đặt mục tiêu ở đây. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Mà lúc này tất nhiên là mấy người nói lời từ biệt, Triệu Nhã Nhu phải về hoàng cung của nàng, nàng đã biến mất hơn mười ngày, tất nhiên có rất nhiều chuyện chờ nàng.
"Tái kiến, Triệu Nhã Nhu, ta sẽ không nhớ ngươi!" Đây là lời từ biệt của Diệp Lãng, hơn nữa còn là Triệu Nhã Nhu đòi mấy lần mới được.
"..." Triệu Nhã Nhu lạnh lùng nhìn Diệp Lãng một cái, sau đó chuẩn bị lên xe chạy đi, nàng cũng không nói lời từ biệt với Diệp Lãng bởi nàng biết rất nhanh mình sẽ gặp Diệp Lãng, chỉ cần Diệp Lãng còn theo đuổi Lý Nguyệt thì nhất định sẽ không rời khỏi Tường Không Hoàng Thành!
"Đúng rồi, nếu mười ngày sau mà ngươi còn ở lại Hoàng Thành thì đến tham gia yến hội sinh nhật của ta!" Triệu Nhã Nhu nhìn Diệp Lãng mời.
"Ta... không... đi..." Diệp Lãng gằn tùng tiếng một.
Triệu Nhã Nhu đã sớm định liệu đến, nàng khẽ cười nói: "Đến lúc đó Lý Nguyệt sẽ tham gia, ngươi muốn nàng đi một mình sao?"
"Đến lúc đấy rồi tính, có lẽ lúc ấy ta đã không ở Tường Không." Diệp Lãng chỉ có thể bất đắc dĩ nói, hiện tại hắn đang theo đuổi Lý Nguyệt, hân sẽ tham gia cùng nàng.
Trừ phi đến lúc đó Diệp Lãng đã chiếm được Thiên Cơ Giáp, nếu vậy thì hắn sẽ cuối chào cùng mọi người.
Nhưng chỉ có mười ngày, không biết Lý Nguyệt có đáp ứng không, vấn đề này có điểm khó, không ai có thể khẳng định, kể cả Lý Nguyệt.
Triệu Nhã Nhu nhìn trúng điểm này nên buộc Diệp Lãng đến tham gia yến hội của mình, mà rốt cuộc vì cái gì thì không ai biết.
Chẳng qua cho dù là đầm rồng hang hố, nếu Diệp Lãng vẫn chưa lấy được Thiên Cơ Giáp thì hắn vẫn phải xông vào...
Điều kiện đầu tiên là thân phận không bị bại lộ.
Mặc kệ nói gì thì nói, hành trình đến Tường Không lần này của Diệp Lãng cũng đã có thu hoạch, chỉ riêng địa hạ di tích đã làm cho chuyến đi này không tệ rồi, mà những chuyện khác thì có thể bàn bạc kỹ hơn.