Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 410: Tới bắt ta đi (3)


Khoảng cách cảm ứng này sẽ tùy theo tinh thần lực của Diệp Lãng, tinh thần lực của hắn càng mạnh thì cảm ứng càng xa, hiện tại chỉ khoảng một trăm km, nói cách khác hiện tại hắn có thể để Tiểu Nhị đợi lệnh trong phạm vi một trăm km.

Bất quá, nếu phạm vi quá xa thì không kịp cứu viện nên Diệp Lãng sẽ không để Tiểu Nhị rời mình quá xa!

- Phi, nhân tộc, ta đã sớm muốn đánh ngươi rồi, dám xem Thái Nhã đại nhân như nữ nô, huynh đệ lên, hung hăng đánh hắn cho ta!

Có lẽ Diệp Lãng không thể tưởng được sau khi trói hắn, những người này còn quyền đấm cước đá, muốn phát tiết oán khí trong lòng, muốn hả giận giúp Thái Nhã đại nhân trong lòng họ.

Mà lúc này Diệp Lãng cũng bó tay, đành phải tiếp nhận, để cho họ đánh, coi như vì Thái Nhã…

Ba ba bốp bốp…

Một ít loạn quyền đánh xuống, những Thú Nhân này cũng hơi mệt, bọn họ cảm thấy nhân tộc này hẳn là nửa chết nửa sống rồi, có điều khi bọn hắn nhìn về phía Diệp Lãng lại phát hiện hắn còn rất tỉnh táo, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết bị đánh.

- Các ngươi đã ghiền chưa, vậy nhanh mang ta đi gặp Hổ Nữ đi, đừng lãng phí thời gian nữa!

Diệp Lãng vẻ mặt không kiên nhẫn nói, bị đánh một trận quả thật dường như chẳng là gì với hắn.

Năng lực kháng đánh của Diệp Lãng rất mạnh, tin rằng không mấy ai biết điểm này bởi không ai biết hắn từng luyện qua…

Chẳng lẽ ta khổ luyện Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam Thập Tam Thái Bảo cũng phải nói cho các ngươi biết sao!

Tuy rằng Diệp Lãng có thần công đỡ hộ nhưng lúc này mặt mày xám tro, vì vậy mà Thú Nhân cho rằng Diệp Lãng giả vờ, cũng không phải không sao cả.

Bọn họ cho rằng nhân tộc có thể chất yếu ở như vậy, sao có thể không sao được!

- Quên đi, kệ hắn, chúng ta đưa hắn đến trước mặt Thái Nhã đại nhân, để nàng đến xử lý tên nhân tộc đáng giận này đi, không phải mấy năm nay chúng ta vẫn canh cánh trong lòng vì việc này sao?


Một Tnhiều nói, bọn họ cũng hiểu mình trút oán khí cũng không sai biệt lắm, phải làm chuyện chính sự, đưa Diệp Lãng đến trước mặt Thái Nhã đại nhân trong miệng họ.

Rất nhanh Diệp Lãng đã bị nâng lên, đưa vào trong Thú Nhân bộ lạc. Diệp Lãng cảm thấy lần này hẳn là không sai, nhìn trong bộ lạc này có rất nhiều Hổ tộc có đặc điểm giống Hổ Nữ, hắn cảm thấy ý nghĩ của mình rất chính xác.

Mà hắn cũng bỏ qua chuyện Hổ tộc bộ lạc cách chỗ này một khoảng cách ra sau đầu, dù sao lúc này hẳn là nên đến chỗ này, ít nhất hẳn là Hổ Nữ ở trong này.

Tuy rằng mục tiêu có điểm không đúng nhưng mục đích vẫn vậy, cũng không có gì khác nhau!

Ngoài Hổ tộc này ra cũng không thiếu những chủng tộc khác, đối với những người này, có người Diệp Lãng phân biệt được, có người không bởi có một ít đặc thù có thể nhìn thấy ở rất nhiều bộ tộc, tỷ như Lang tộc và Khuyển tộc đúng là có điều khó phân, nhất là cái loại Thú Nhân rất ít đặc thù.

Thú Nhân cũng không phải nhất định chỉ có vài loại đặc thù kia, mượn Hổ tộc mà nói, có khi toàn bộ đầu hổ chứ không như Hổ Nữ, chỉ có một ít đặc thù, còn lại hoàn toàn giống nhân tộc.

Mà đặc thù này cũng có tính di truyền nhất, cha mẹ có càng ít đặt thù thì đời sau sẽ càng ít, tuyệt đối sẽ không có những đặc thù mà cha mẹ không có.

Cho nên có một ít Thú Nhân cơ hồ không khác chút nào với người thường, nếu họ ko nói thì không ai biết họ là Thú Nhân.

- Nhân tộc này là ai?

Khi thấy Diệp Lãng bị nâng tới, rất nhiều Thú Nhân chạy đến xem, đồng thời hỏi người bên cạnh, muốn biết Diệp Lãng là ai, vì sao lại bị bắt?

Lúc này cũng không có chiến tranh, tuy rằng có hội nghị diễn ra nhưng nhân tộc đi ngang qua đây cũng sẽ được chiêu đãi như khách nhân, sẽ không xuất hiện chuyện như vậy.

Trừ phi nhân tộc này làm ra chuyện gì đó mới bị bắt lại!

- Chắc hắn làm sai chuyện gì đó a…

Một ít Thú Nhân không dám khẳng định nói, đó cũng là đáp án duy nhất họ nghĩ ra.


Lúc này quả thật quá ít tin tức, mà bọn họ cũng không có quan hệ gì với nhân tộc nên không đoán ra được vì sao Diệp Lãng bị bắt.

Dù vậy các Thú Nhân cũng không đi theo Diệp Lãng, tò mò tìm hiểu đến cùng, bọn họ đều tự làm chuyện của mình, không phát sinh hỗn loạn vì Diệp Lãng.

Cũng không phải họ không hiếu kỳ nhưng họ chỉ hiếu kỳ chuyện liên quan đến mình thôi, nếu không quan hệ đến mình thì họ sẽ không để ý tới!

Mà nhân tộc thì khác, chỉ cần có náo nhiệt, chỉ cần có kỳ văn huyễn sự thì mọi người sẽ như ong vỡ tổ chạy tới xem, đây cũng là đặc điểm của nhân tộc.

Bất quá có lẽ đây cũng là một trong những động lực giúp nhân tộc phát triển, lòng hiếu kỳ chẵng những hại chết miêu, đồng thời cũng có thể phát hiện rất nhiều chuyện mới mẻ, có thể tìm ra quy tắc mới, phát minh kỹ thuật mới…

Mà dù Thú Nhân không có lòng hiếu kỳ này nhưng cũng hấp dẫn một ít ánh mắt Thú Nhân vì đàn Thú Nhân này mang theo Diệp Lãng chạy thẳng đến trung tâm bộ lạc, là nơi diễn ra hội nghị lần này, là phòng nghị sự!

Thú Nhân đại nhân trong miệng họ chính đang ở trong đó, thương lượng chuyện gì với người khác nen bọ họ phải chạy đến nơi này.

Lúc này Diệp Lãng cảm thấy bị nâng cũng tốt, nhìn bầu trời xanh xanh rất vừa ý, đang cảm thán vì sao bầy trời lại đẹp đến vậy!

Mà vừa lúc đó, đột nhiên Diệp Lãng phát hiện không thấy bầu trời đâu…

- Ý, ta kháo, bầu trời đâu?

- Cái gì?!

Dường như người bên cạnh mơ mơ hồ hồ nghe được lời Diệp Lãng nói, có điều nghe thấy cái gì mà bầu trời bầu trời, bọn họ nghĩ bây giờ sao mà thấy bầu trời được, đã đi vào phòng rồi còn gì.

Bên trong chỉ có vài món đồ cũ kỹ, có thể nhìn thấy đống kiến trúc này thuộc loại có điều tục tằng, có hương vị dã tính, tương tự với phong cách ở bên ngoài, cũng là phong cách cuồng dã của Thú Nhân. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn

Thú Nhân là một chủng tộc phức tạp, giống với nhân tộc, họ cũng có những phong cách bất đồng nhưng khác với nhân tộc là vì vị trí địa lý nên có phong cách khác nhau, còn Thú Nhân là khác nhau vì chủng tộc.

Từ góc độ và hình dánh của bức tường bên cạnh, hắn có thể đoán được đây là một kiến trúc hình tròn diện tích rất lớn.

- Các ngươi đang làm gì vậy?

Diệp Lãng đang nghe thấy một thanh âm uy nghiêm đầy khí thể, trung khí mười phần tràn ngập, quanh quẩn khắp tòa nhà.