"Vân Thải? Phi Vân Thải? Chẳng lẽ ngươi là người thừa kế duy nhất của Vân Thải gia tộc ở Ngả Lạp Đế Quốc à?" Thất công chúa nhìn Phi Phi, đột nhiên nhớ tới một tin đồn, tin đồn liên quan đến Vân Thải gia tộc.
Nghe đồn Vân Thải gia tộc, một trong tứ đại gia tộc của Ngả Lạp Đế Quốc, đến thế hệ này chỉ có một người thừa kế, mà người thừa kế này còn là một nữ hài tử nữa, hình như tên chỉ có một chữ Phi, đồng thời dòng họ Vân Thải cũng rất hiếm có, dường như chỉ có một cái Vân Thải gia tộc này thôi người thiếu nữ trước mặt tám chín phần là cô gái kia rồi.
"Đúng vậy, là ta!" Phi Phi gật gật đầu, khẽ nhíu mày lại, tựa hồ chuyện này cũng mang đến không ít phiền phức cho nàng, mà ít nhiều cũng có chút quan hệ với Diệp Lãng.
Vì sao kéo đến Diệp Lãng? Cái này phải nói từ thân phận người thừa ké duy nhất của nàng...
Bởi Phi Phi là người duy nhất trong thế hệ này nên tự nhiên cũng trở thành người thừa kế duy nhất, cũng vì người của Vân Thải gia tộc vốn rất thưa thớt, cũng không biết vì sao mà đời nào của họ cũng chỉ có một người.
Trước kia còn đỡ, ít nhất sinh ra đều là nam, mà thế hệ này lại sinh ra một cái nữ nhân, điều này làm họ rất đau đầu!
Được rồi, nữ nhân thì nữ nhân vậy, cùng lắm tìm một cái con rể tốt thôi như vậy huyết mạch gia tộc vẫn có thể truyền thừa tiếp. Người của Vân Thải gia tộc cũng chỉ có thể nghĩ vậy, chuẩn bị tìm một hiền tế hoàn mỹ, sinh một tôn nhi để kế thừa gia tộc.
Cũng vì vậy mà Phi Phi được rất nhiều người theo đuổi đương nhiên cũng có vài trung niên nhân không biết xấu hổ, từ nhỏ đã có người đánh chủ ý lên người nàng rồi, muốn xác định quan hệ với nàng.
Có điều rất nhanh mọi người phát hiện ra, từ lúc nào đó Phi Phi bắt đầu cự tuyệt ở cùng một chỗ với người khác phái- thậm chí tiếp xúc cũng không muốn, mà tất cả mọi người cảm thấy có lẽ vì người theo đuổi nàng nhiều quá làm nàng phản cảm.
Trên thực tế biến hóa này lại đến từ Diệp Lãng...
Nếu nói Vân Thải gia tộc và những người theo đuổi biết sự thật thì chắc Diệp Lãng bị nước miếng người khác làm chết đuối rồi!
Bất quá kỳ thật Vân Thải gia tộc lại sợ điều khác, Phi Phi vốn có điểm rất giống nam nhân, rất cường thế, kết hợp lại làm người ta hoài nghi nàng không giống người thường lắm...
Tạp Toa cũng từng bị nghi ngờ, nếu không phải Ái Đức Hoa xuất hiện thì có khi người ta vẫn tiếp tục hiểu lầm...
"Hóa ra là Vân Thải tiểu thư, thất lễ thất lễ!" Thất công chúa cười thi lễ nói.
"Thất công chúa điện hạ khách khí, tuy Vân Thải gia tộc chúng ta có chút danh khí ở Ngả Lạp Đế Quốc nhưng vẫn không thể bì kịp Diệp gia nha." Phi Phi cũng khách khí đáp lễ, là một tiểu thư khuê các, bên ngoài nàng phải biểu hiện ra đủ lễ nghi hiền thục.
Mà nàng cũng không nói Thất công chúa là người của hoàng gia là vì hiện tại ai cũng biết thân phận Thất công chúa vẻn vẹn là con dâu tương lai của Diệp gia mà thôi, còn lại đều đoạn tuyệt quan hệ cùng nàng rồi.
Đương nhiên mọi người vẫn quen gọi nàng là Thất công chúa điện hạ, đây vẻn vẹn chỉ là một cách xưng hô, không có ý nghĩa thực tế!
"Vân Thải tiểu thư mới khách khí, ai không biết Vân Thải gia tộc thực lực phi phàm, cho dù Diệp gia chúng ta cũng không dám so sánh nha." Thất công chúa khách sáo nói.
Ngay khi Phi Phi còn muốn nói gì nữa, đã có người không kiên nhẫn nói "Uy uy, các ngươi đang làm gì vậy, đánh thì đánh đi, còn vuốt mông ngựa cái gì..." Diệp Lãng quơ quơ tay, một bộ hết kiên nhẫn.
Thất công chúa cùng Phi Phi đồng thời trầm mặc, muốn phản bác thì lại cảm thấy hình như có chút như vậy thật, mà nếu tiếp tục phản bác với Diệp Lãng thì kết quả sẽ càng khó xử hơn.
"Diệp Lãng, ngươi phải nói là các nàng đang khách sáo, không nên nói là vuốt mông ngựa..." Chân Tiểu Yên nói.
"Ừ, khách sáo vuốt mông ngựa..."
Quả thế.
"Mụ béo, hôm nay có gì ăn ngon không?" Diệp Lãng không hề để ý đến bọn họ, chuẩn bị cùng Chân Tiểu Yên đi qua một bên ăn uống.
Hiện tại người xem đã quen rồi, người bình thường đều coi như Diệp Lãng đứng ở đó xem thi đấu thôi chứ không phải dự thi chẳng qua hắn không ở khán đài mà ở dưới sân thôi.
Hơn nữa ngay cả đối thủ của họ và Thánh Thành cũng không nói gì thì tất nhiên bọn họ cũng không cần phải nói gì!
Có điều trước kia không ai nói thì bây giờ lại khác, ít nhất trong đám đối thủ lần này có hai người không thích Diệp Lãng an vị một bên xem diễn.
Cái thứ nhất chính là Phi Vân Thải mà người còn lại là: "Diệp Lãng, ngươi không biết như vậy rất không có ý nghĩa sao?" Ái Đức Hoa nhìn Diệp Lãng, một bộ nghiêm túc nói.
"?" Diệp Lãng nghe không hiểu, "Cái gì mà không có ý nghĩa?"
"Ngươi để cho tỷ tỷ và vị hôn thê của ngươi giúp ngươi chiến thắng, còn chính ngươi lại đứng một bên nhìn, ngươi cảm thấy có ý nghĩa sao??" Ái Đức Hoa nhìn Diệp Lãng hỏi.
"Không có ý nghĩa!" Diệp Lãng lắc đầu.
"Xem ra ngươi còn cứu được, biết đây là không tốt!" Ái Đức Hoa nói "Vậy có phải ngươi nên làm cái gì đó không?"
"Ngươi câm miệng! Chuyện của chúng ta không cần ngươi xen vào!" Lúc này Diệp Lam Vũ cùng Thất công chúa lập tức tức giận nói đơn giản là các nàng biết Diệp Lãng sắp làm gì.
Vốn các nàng thật vất vả mới có cơ hội ở cùng nhau, các nàng cũng không muốn bất cứ ai phá hư.
Ái Đức Hoa có điểm không hiểu, hai nữ nhân này cũng che chở tiểu tử kia quá đi, thật sự là làm người ta có điểm đố kỵ, có điểm khó chịu.
Diệp Lãng dừng bước, quay đầu lại nói: "Ngươi nói rất đúng, ta phải làm điểm gì đó! Mụ béo, chúng ta làm việc thôi, để tỷ và Tiểu Thất đánh nhau, chúng ta cổ vũ trợ uy cho các nàng, Đúng rồi, trống lớn của ta đâu rồi..." Hắn bắt đầu tìm tìm trong giới chỉ, chính là cái trống lớn mà hắn nói dùng trống lớn để cổ vũ thì hẳn là có uy thế rất mạnh!
"Đứng lại!"
Cùng lúc đó, phía Diệp Lam Vũ, còn có đội của Phi Phi đồng loạt hô, tựa hồ họ đều không muốn Diệp Lãng ra khỏi tràng, chẳng lẽ họ đều thích Diệp Lãng ở trên sân xem diễn sao?
"Làm gì vậy?" Diệp Lãng ngừng lại, có điểm nghi hoặc hỏi.
Bảo ta đi cũng là các ngươi, bây giờ gọi ta đứng lại cũng là các ngươi, rốt cuộc các ngươi muốn làm gia...
"Ngươi không thể đi!" Ái Đức Hoa dẫn đầu lên tiếng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Ngươi có bệnh à?" Diệp Lãng trực tiếp hỏi Ái Đức Hoa.
"Sao ngươi lại mắng chửi người khác!" Tạp Toa có điểm nổi giận.
"Mắng chửi thì sao vậy, hắn không phải có bệnh thì là gì, ta đang đứng trong này, hắn mặc kệ, bắt ta đi xuống, bây giờ ta đi xuống thì lại bảo không thể, đang đùa giỡn ta à?" Diệp Lãng thực bình trĩnh nói tựa hồ trái ngược với lời nói gay gắt của hắn.
Mà ngữ khí này thật giống như đang nói một chuyện đáng ra là như vậy, làm người ta cảm thấy quả thật Ái Đức Hoa này có bệnh.