Chân Tiểu Yên chăm chú nghe lời Diệp Lãng nói ghi nhớ lại không bỏ xót chữ nào, hơn nữa còn lấy ra một cuốn sổ nhỏ ghi lại trọng tâm.
Có điều trọng tâm không phải là trọng tâm của cách nấu nướng mà là cái loại cảm giác Diệp Lãng thích, nàng chỉ ghi nhớ lại những hương vị mà Diệp Lãng thích nhất thôi.
Diệp Lãng vừa nói xong, Chân Tiểu Yên lập tức lấy tài liệu ra, bắt đầu tự chế gia vị, sau đó thử nướng cho hắn ăn.
Mặt khác, khi Diệp Lãng và Chân Tiểu Yên ra góc nghiên cứu nấu nướng, Diệp Lam Vũ cùng Thất công chúa đã tiến vào sân, hành lễ với đối thủ, ý bảo các nàng đã chuẩn bị tốt, có thể bắt đấu chiến đấu!
"Xin hỏi bọn họ làm sao vậy?" Đối thủ đã biết sự tồn tại của Chân Tiểu Yên, vốn đã rất không thích rồi giờ lại thêm Diệp Lãng nữa, điều này làm họ cảm thấy bị giẫm đạp lên tôn nghiêm của mình.
Tựa như lúc trước có người cầu Chân Tiểu Yên lên sân khẩu, bất quá nàng lại nói mình không biết chiến đấu, trên thực tê quả thật là nàng không biết.
Mà với cách nói của Chân Tiểu Yên tất nhiên đối thủ sẽ không tin, bọn họ tiếp tục yêu cầu Chân Tiểu Yên lên sân khấu, vì thế mà Diệp Lam Vũ thấy chán, trực tiếp động thủ.
Sau đấy các đối thủ đều hiểu vì sao đội ngũ này chỉ có hai người lên sân khấu, kỳ thật căn bản không cần nhiều người làm gì, riêng hai nàng đã đủ ngạo thị toàn trường rồi!
Trong đám đệ tử không có mấy ai là đối thủ khi Diệp Lam Vũ cùng Thất công chúa liên thủ, cho dù là năm người cũng vậy!
Mà người có thực lực cao hơn hai người thì trên cơ bản sẽ không đến tham gia hỗn hợp tổ không quan trọng lắm này, nên Diệp Lam Vũ hai nàng rất nhẹ nhàng lấy được thắng lợi!
Có điều dù những người này biết rõ hai nàng có thực lực nhưng vẫn cao ngạo cho rằng năm người mình mạnh hơn hai người này rất nhiều, nhưng tổ trước chẳng qua chỉ là phế vật mà thôi.
Lần nào đối thủ cũng nghĩ như vậy, lần nào cũng có người yêu cầu Chân Tiểu Yên lên sân khấu và kết quả lần nào cũng như nhau!
"Các ngươi không nên xen vào bọn họ làm gì, cũng đừng tính ra tay với bọn họ, nếu không các ngươi sê chết rất khó coi!" Diệp Lam Vũ đã quen rồi trực tiếp nói không có nửa điểm uyển chuyền.
Thất công chúa không nói gì, nàng lười nói.
"Các ngươi..." Đám đối thủ "hung hãn" cảm thấy mình bị coi thường, không, phải nói là bị coi rẻ!
Tâm tình bọn họ còn tệ hơn những đối thủ trước rất nhiều, đơn giản là lúc trước Diệp Lãng không xuất hiện, mà bây giờ Diệp Lãng lại xuất hiện, còn rất tự tại ăn bánh uống trà nữa.
Đúng vậy, hành vi Diệp Lãng làm họ cảm thấy không thể nhịn được nữa! Đại bộ phận khán giả đều ngẩn người ra nhìn Diệp Lãng, tựa hồ đã quên mất chính sự, chỉ muốn coi Diệp Lãng làm gì thôi...
Lúc này Diệp Lãng dưới đông đảo ánh mắt quần chúng, vụng trộm, thừa dịp Chân Tiểu Yên không chú ý nhét thịt bò đang nướng vào miệng, sau đó tước từng chút một.
Tuy mọi người không biết vì sao Diệp Lãng phải vụng trộm nhưng hành vi và động tác của hắn đều bị nhìn thấy rõ, điều này làm mọi người cảm thấy dở khóc dở cười.
Mà rất nhanh mọi người liền hiểu ra vì sao Diệp Lãng phải lén lút như vậy...
"A, Diệp Lãng, cái này không được ăn..." Chân Tiểu Yên phát hiện Diệp Lãng đang ăn cái gì đó, nhìn nhìn lại đống thịt bò mình ném qua một bên liền hiểu ra, lập tức hô to.
"Ngô, ngô..." Miệng Diệp Lãng đầy thịt bò, căn bản nói không rõ, ai cũng nghe không hiểu. Đọc Truyện Kiếm Hiệp https://truyenfull.vn
"Ngu ngốc, mau nhổ ra! Thịt bò này nướng dở, ngươi không thấy ở trên đã bị cháy rồi sao?" Chân Tiểu Yên vươn tay muốn tóm lấy Diệp Lãng, bắt hắn nhổ ra miếng thịt bò mà nàng cho rằng không ngon, có điều động tác của nàng quá chậm, căn bản không thể bắt được Diệp Lãng.
Trừ phi Diệp Lãng cố ý để nàng bắt được!
"Cháy chút có sao, đều là thịt bò cả, không ăn thì phí!" Diệp Lãng nuốt xong khói thịt, mồm miệng cũng khôi phục lại, vẻ mặt "ngươi cứ tiếp tục, không cần nghĩ đến chuyện này nữa".
Đối với thứ này Diệp Lãng vẫn luôn không bao giờ lãng phí lúc trước còn từng ăn thuốc quá hạn, bây giờ chỉ là miếng thịt cháy thì có sao?
Chẳng lẽ giống như người khác, chỉ có một chút thiếu hụt chứ không phải đến mức khó có thể nuốt xuống thôi mà. Chẳng qua chỉ không hoàn hảo một chút mà thôi ngay cả dở cũng không đến chứ đừng nói là khó ăn.
Với người thường mà nói hương vị như vậy đã tốt lắm rồi !
"Cái gì mà lãng phí ta sẽ ăn mà, những thứ thất bại phẩm như vậy ta chưa từng quăng đi, đều ăn vào trong bụng cả..." Chân Tiểu Yên lại nhắc nhở, vấn đề này nàng đã từng nói qua rất rất nhiều lần, cũng rất rất nhiều lần dặn Diệp Lãng không nên ăn nhưng thứ "khó ăn".
"Cái bụng nhỏ của ngươi sẽ không chứa nổi đâu nên ta mới dành ăn trước một chút!" Diệp Lãng rất nghiêm túc nói hơn nữa tiếp tục cùng Chân Tiểu Yên nướng thịt, dường như lần này không phải thịt bò mà là mực.
Nếu nói- nhưng lời này gặp những người chưa quen với Diệp Lãng cùng Chân Tiểu Yên nghe thấy nhất định sẽ cảm thấy Diệp Lãng thật vĩ đại giúp nữ hài tử nhỏ xinh như Chân Tiểu Yên giải quyết nan đề lớn như vậy.
Có điều, trên thực tế, nếu gặp ai quen thuộc với hai người sẽ minh bạch đây là Diệp Lãng trợn mắt nói láo!
"... Sức ăn của ta ngươi còn không biết à? Chỉ biết đứng đây nói xạo thôi!" Chân Tiểu Yên tức giận nói sức ăn của nàng không phải ai cũng so được, tuyệt đối vô duyên với hai từ "bụng nhỏ"!
Dù là ngày trước hay bây giờ thì Chân Tiểu Yên vẫn là một đại dạ dày vương, trong nhận thức của Diệp Lãng là trước kia nàng đã ăn tốt rồi, bây giờ còn gấp mười thì càng không phải nói!
Nhìn thấy tình huống phía Diệp Lãng, đối thủ có điểm muốn bão nổi, nghiến răng nghiến lợi, tựa hồ đang nói cho mọi người biết rằng họ rất khó nuốt xuống cơn tức này.
Hai người này đi xem diễn chưa nói vậy mà lại còn ở tại chỗ nấu nướng, không thể nhịn được!
"??"
Diệp Lam Vũ cùng Thất công chúa tựa hồ cũng phát hiện thấy biểu tình đối phương, không hẹn mà cùng quay lại nhìn về phía Diệp Lãng cùng Chân Tiểu Yên.
Hai người ngây ra một chút, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu, tiểu hỗn đản này còn có tâm tình ngồi ăn cơ đấy, bất quá hắn đang ăn gì vây? Hình như rất ngon thì phải.
"Các ngươi không cần nhìn, nhanh giải quyết cho xong đi, chúng ta còn muốn đi ăn, thật đói!" Diệp Lam Vũ dùng một Băng Hệ tiểu ma pháp nhắc nhở đối thủ, các ngươi nên nhìn thẳng vào vấn đề cần đối mặt a.
Mọi người trầm mặc.
Cái gọi là Băng Hệ tiểu ma pháp tức là dùng một đạo tường băng ngăn cách đối thủ và Diệp Lãng ra làm hai!
"Diệp Lam Vũ tiểu thư, có phải ngươi tự tin quá không, ngươi cảm thấy chỉ bằng hai người các ngươi sẽ là đối thủ của năm người bọn ta sao?" Đối thủ quay sang, nhìn Diệp Lam Vũ, có điểm căm tức hỏi.