"Trước sau gì ngươi cũng phải về nhà, không thể ở bên cạnh ta mãi được, ngươi còn có người thân nữa mà. Ngươi đã ở đây tám năm rồi, thời thơ ấu của ngươi không nên chỉ có ta mà còn phải có thân nhân, có gia đình nữa. Bây giờ cũng không tính là quá muộn đâu, còn có thể cứu vãn được." Diệp Lãng nhẹ nhàng nói.
"..." Hổ Nữ nghe vậy bắt đầu trầm mặc, cũng lẳng lặng ôm Diệp Lãng thật chặt. Nàng hiểu, sau cái ôm này có lẽ phải tách ra một thời gian rất dài.
Lúc này Diệp Lam Vũ và Long An Kỳ đột nhiên cảm thấy xấu hổ, các nàng chỉ biết bắt Hổ Nữ đi chiếu cố Diệp Lãng mà thôi, trước giờ cũng chưa từng nghĩ cho Hổ Nữ.
Có lẽ chỉ có bằng hữu tri kỷ nhất mới có thể nhận ra Diệp Lãng chưa từng xem Hổ Nữ như nữ nô mà thật sự xem nàng như thanh mai trúc mã của mình, là bằng hữu tri âm nhật làm sao mà hắn không nhận ra nỗi nhớ nhà của nàng chứ.
Kỳ thật ở trước mặt Diệp Lãng, Hổ Nữ cũng không có giữ lại cái gì, cũng từng nói qua trong nhà mình có ai. Đôi khi nàng lại ngẩn người một mình dưới ánh trăng, nhớ nhà...
Vì vậy nên Diệp Lãng cũng biết nàng không phải là cô nhi, nếu vậy chẳng phải nàng cũng có cha mẹ trưởng bối, có những người nhà yêu thương nàng.
Trước kia Diệp Lãng còn mơ mơ màng màng nên căn bản không để ý chuyện này. Khi hắn trở lại thành chính mình hắn đã nghĩ đến chuyện này rồi, chỉ là hằn có chút tư tâm muốn Hổ Nữ ở bên hắn thêm ba tháng.
Đương nhiên trong ba thàng này hắn cũng dạy Hổ Nữ một ít vũ kỹ, còn một ít kỹ năng bảo mệnh đặc biệt nữa.
Bây giờ thì dường như ai cũng hiểu vì sao Diệp Lãng đột nhiên yêu cần ngủ chung với Hổ Nữ, hóa ra lúc đó hắn cũng đã có quyết định này rồi, mà trong khoảng thời gian này hắn luôn phải một mình chịu đựng đau khổ trong lòng, bên ngoài vẫn cười nói như thường.
Nghĩ như vậy tâm của Hổ nữ rất đau xót nên cũng không trách Diệp Lãng không nói cho nàng biết.
"Nhưng mà thiếu gia à, ta đi rồi thì không còn ai chăm sóc ngươi nữa, ngươi lại luôn ngốc nghếch vụng về a." Thanh âm Hổ Nữ mang theo ưu thương nhè nhẹ.
"Bây giờ ta đã không còn ngốc như trước, ta biết tự lo bản thân mà, ngươi không cần phải lo lắng." Diệp Lãng nhẹ nhàng nói, muốn cho Hổ Nữ an tâm.
"Có mới lạ ý! Ngươi cũng không khá hơn bao nhiêu, vẫn thường xuyên mơ màng ngốc nghếch." Hổ Nữ trực tiếp tạc phá lời của Diệp Lãng, nàng hiểu hắn còn hơn chính bản thân hắn.
Diệp Lãng mặc dù đã khôi phục trí nhớ, nhưng đúng như Hổ Nữ nói, đôi khi hắn cứ mơ mơ màng màng phản ứng cũng rất trì độn, không biết có phải chịu ảnh hưởng của trước kia không hay hắn vốn là như vậy nữa.
May mắn thay đều là những việc nhỏ mà thôi, điều này cũng làm cho người khác cảm thấy hắn không mất đi điểm đáng yêu này.
Đối với việc này, Diệp Lãng cũng không quan tâm lắm, đám người Long An Kỳ và Diệp Lam Vũ cũng thế, việc nhỏ sẽ có hạ nhân xử lý, chỉ cần khi làm đại sự không hồ đồ là được.
Có lẽ thật sự quan tâm chuyện này cũng chỉ có một mình Hổ Nữ.
"Không sao cả, từ từ rồi sẽ ổn thôi." Diệp Lãng nhìn như tùy ý nói một câu.
"..."
Hổ Nữ không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng ngây người.
Đến lúc này trong sân cũng không có ai phát ra thanh âm nữa, chỉ lẳng lặng chở đợi thời gian trôi qua thôi, mà Diệp Lãng với Hổ Nữ tựa hồ cũng muốn thời gian ngừng trôi, đình chỉ vào thời khắc này vậy.
Nhưng thời gian vô tình không vì bắt cứ ai mà dừng lại, nên chuyện cần đến cũng sẽ đến, đội trưởng Anna cũng đã đến nên Diệp Lãng và Hổ Nữ không thể không tách ra, bắt đầu cùng đội trưởng Anna nói chuyện về nhiệm vụ lần này.
Yêu cầu của hằn rất đơn giản, bằng bất cứ giá nào cũng phải bảo đảm cho Hổ Nữ không bị tổn thương chút nào, nếu cảm thấy không làm được có thể gọi thêm người hỗ trợ.
Đối với yêu cầu của Diệp Lãng, Anna xinh đẹp ngẩn ngơ, có điểm không tin đây là sự thật chăng?
Cũng không phải là yêu cầu rất cao mà là quá thấp, chỉ hộ tống Hổ Nũ mà thôi, căn bản không cần toàn bộ dong binh đoàn xuất động, cũng không cần nhiều tiền thuê như vậy. Chỉ cần bảy phần mười, không, chỉ cần một phần trăm số tiền thuê là đủ rồi.
Đối với đại lục, Hổ Nữ cũng không phải là nhân sĩ trọng yếu gì, ít nhất trước mắt thì không. Cho dù một mình đi trên đường, trừ bỏ kẻ háo sắc ra sẽ không có ai sinh ra chủ ý đối với nàng. Như vậy tự nhiên không vần đội hình lớn như vậy bảo hộ.
Mặc kệ thế nào đi nữa Diệp Lãng cũng đã đưa ra yêu cầu như vậy, cũng cấp nhiều tiền thuê đến thế, tự nhiên các nàng phải làm một cách tốt nhất, sẽ không để cho Hổ Nữ có chút thương tổn nào.
Sau sự kiện này sẽ có rất nhiều người hỏi Diệp Lãng vì sao phải đưa ra đến trăm vạn tiền thuê, một Hổ Nữ căn bản không đáng cái giá này mà, cho dù chính bản thân hắn cũng không nhiều đến vậy.
"Thiếu gia, ta đi rồi ngươi phải biết tự chăm sóc mình đấy, ta sẽ trở lại." Đây là lời Hổ Nữ nói trước lúc ra đi, giống như phải sinh ly tử biệt vậy.
Trở về thì tất nhiên phải về rồi, nàng vốn tính toán về nhà một thời gian xong lại phái người an bài cho mình đến Hoàng Gia Học Viện, Thú Nhân đệ tử trong Hoàng Gia Học Viện cũng không ít.
Làm sao nàng có thể yên tâm để Diệp Lãng một mình như vậy, cả đời này cũng không yên tâm được!
"Biết rồi, ta sẽ tự chiếu cố mình, nếu ngươi không trở lại thì ta sẽ đến thăm ngươi." Diệp Lãng trả lời. Hắn hiểu Hổ Nữ, tự nhiên biết nàng sẽ trở về.
"Còn có, thiếu gia, trước khi ta trở về thì ngươi không được ngủ chung với Thất công chúa, nữ hài tử khác cũng không được." Hổ Nữ nhẽ nói, hình như là trêu đùa, nhưng hình như cũng là thật...
"Yên tâm, ta không phải là người tùy tiện như vậy!" Diệp Lãng rất nghiêm túc nói.
"Câu tiếp theo có phải là nếu ta tùy tiện thì không phải là người không?" Hổ Nữ cười nói, mà những lời này lại làm Diệp Lãng sửng sốt.
"... , lời này ai dạy ngươi?" Sau khi ngây người Diệp Lãng cũng rất tò mò hỏi, đáng lẽ ra những lời này căn bản không lưu hành ở thế giới này chứ nhỉ.
"Ngươi chứ ai, hai năm trước ngươi nói câu này, lúc đó ngươi đang ở..." Hổ Nữ nhẹ nhàng nói, chậm rãi kể lại chuyện hôm ấy.
"..." Diệp Lãng lẳng lặng nghe, chuyện này hắn cũng quên mất tiêu, nàng nhớ rõ như vậy, mà đây vẻn vẹn chỉ là một chuyện hơi thú vị trong cuộc sống hằng ngày mà thôi.
Đây là lân thứ mấy rồi, thành viên của Anna Dong Binh Đoàn ở một bên thầm nghĩ, đây không phải là lần đầu tiên hai người nói lời từ biệt, sau đó lại chuyển qua chuyện khác, lưu luyến không rời. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
Hai cái tiểu tử kia mới tí tuổi vậy mà đã quyến luyến không rời rồi, lớn lên không biết sẽ trở thành cái dạng gì nữa!
Bất quá mọi người cũng rất thích tình cảm giữa hai người, rất thích cái loại tình cảm thực tinh khiết không mang chút tạp chất giữa hài người, cũng làm cho mọi người hồi tưởng lại "ngày xưa ấy", hồi tưởng lại những người bạn ngày còn ấu thơ...
Đây là loại tình cảm đáng quý đến nhường nào. Chỉ là, còn có bao nhiêu người có thể giữ được đoạn tình cảm này??
Hy vọng hai người bọn họ vẫn có thể giữ được đoạn tình cảm nãy vĩnh viễn! Đó hầu như đều là mong ước của tất cả những người ở đây.