Nhưng mà Diệp Lam Vũ tam nữ tựa hồ cảm thấy có chỗ nào là lạ, các nàng cảm thấy trước kia Diệp Lãng từng đề cập qua chuyện này, có điều bị mình xem nhẹ, cho rằng hắn đang nói giỡn.
Mà đến đây, Thánh Nữ kỳ thật là ai thì rõ ràng rồi, đúng vậy, nàng là thiếu nữ vẫn ở trong giấc mộng của hắn từ khi hắn mười ba tuổi!
Phỏng chừng không ai sẽ nghĩ đến khi đó Diệp Lãng nói đi gặp thiếu nữ trong mộng là sự thật!
Hơn nữa, ai cũng không thể tường được thiếu nữ trong mộng này thật sự tồn tại càng bất khả tư nghị hơn là nàng lại là Thánh Nữ của Thánh Giáo!
Chuyện này vô luận là phần nào cũng làm người ta cảm thấy kinh ngạc, cảm thấy thần quái...
"Sau đó hắn không còn ngạc nhiên nữa, ngày nào đều nói chuyện phiếm với ta, bất quá có đôi khi hắn sẽ biến mất trong thời gian rất dài cũng không biết hắn đang làm cái gì, tựa như lần này vậy..." Thánh Nữ tiếp tục nói ngữ khí vẫn tràn ngập ấm áp, mà khi nàng nói đến một nửa đã bị người đánh gãy, mà người này chính là Diệp Lãng trong lòng nàng.
Diệp Lãng tỉnh...
"Lần này cũng phải tỉnh rồi a, bất quá, thật kỳ quái sao lại không thấy nàng... Ta kháo, ai ôm lão tử, mau buông tay!" Diệp Lãng cảm thấy có người ôm mình, cũng không khách khí hô.
"Lớn mật! Dám tự xưng lão tử với ta, ngươi là lão tử thì ta là cái gì?" Thánh Nữ giận dữ nói ngươi là đại tỷ tỷ, ngươi lớn nhất! Ngươi mau thả ta ra a, hôm nay thật kỳ quái, sao ta vẫn chưa tỉnh lại nhỉ, quên đi, đang ngủ thì đang ngủ vậy!" Diệp Lãng trầm mặc một hồi hiện tại hắn vẫn còn mơ hồ, rốt cuộc mình đang tỉnh hay đang ngủ?
Mà rất nhanh Diệp Lãng bỏ qua ý tưởng nghiên cứu tiếp về chuyện này, thuận theo tự nhiên a!
"Nói mấy ngày nay ngươi chạy đi đâu, sao nửa tháng không thấy!" Thánh Nữ chất vấn.
"Cái này... ta giúp một nữ nhân Tên là Thánh Nữ trị liệu thương thế- thương thế của nàng có điểm phiền toái nên ta không thể ngủ." Diệp Lãng thành thật trả lời.
Mọi người trầm mặc.
Xem ra Diệp Lãng vẫn không hiểu được ý tứ của Thánh Nữ là gì, thật sự là kỳ quái những thứ ngạc nhiên cổ quái gì hắn cũng biết, còn thường thức ai ai cũng biết thì hắn thường xuyên lại không.
"Cái gì gọi là nữ nhân tên là Thánh Nữ? Thánh Nữ là một chức vị thánh khiết trong Thánh Giáo!" Thánh Nữ tức giận nói.
"Ê, trước buông tay ra đã, cứ ôm ta làm gì?" Diệp Lãng bị Thánh Nữ ôm vào ngực, theo bản năng đẩy Thánh nữ ra, đây là việc trước kia hắn vẫn thường xuyên làm.
Có điều lúc đó Thánh Nữ và hắn đang ở trong mộng nên cũng không có cảm giác gì, nhưng hiện tại thì khác, tay hắn đẩy tới liền có cảm giác.
" A!" Thánh Nữ cả kinh.
"Ách..." Nhưng người khác lại trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hình ảnh trước mặt.
Một bàn tay Diệp Lãng đẩy ngực Thánh Nữ, mà rất không may là tay hắn lại đặt lên đúng bộ vị mẫn cảm!
Dùng tiếng lòng người của Thánh Giáo là hắn đang đùa giỡn Thánh Nữ!
"Di?! Sao lại mềm như vậy, co dãn cũng không sai xúc cảm này... Ta không phải đang nằm mơ sao? Chẳng lẽ bây giờ còn có loại cảm giác này?" Diệp Lãng nắn nhẹ, Trên mặt tràn ngập nghi hoặc.
"Buông tay cho ta!" Thánh Nữ bình tĩnh nói mà khi nói nàng cũng không còn ôm Diệp Lãng nữa.
"Ừ!" Diệp Lãng lên tiếng, sau đó lập tức đứng dậy, vươn vai xoay người.
"Bậy giờ ngươi nghe kỹ cho ta, tên của ta là Hiên Viên Băng!" Thánh Nữ, cũng chính là Hiên Viên Băng nhìn Diệp Lãng, rất nghiêm túc nói.
Chuyện bị tấn công ngực nàng có thể mặc kệ, trước mắt chuyện nàng muốn nhất chính là nói cho Diệp Lãng biết tên của mình, đây là chuyện nàng muốn làm nhất sau khi tỉnh lại.
Trong bảy tám năm này, tuy mỗi đêm nàng và Diệp Lãng đều gặp mặt nhưng vẫn không biết thân phận của đối phương, cũng không thể biểu đạt thân phận của mình, thậm chí ngay cả cái cơ bản nhất là tên cũng không biết, điều này làm nàng rất căm tức, nhớ mãi không quên vụ này!
"Ta kháo, ngươi nói lên làm gì, chẳng lẽ ngươi khôngbiết chỉ cần nói về nó sẽ bị văng ra ngoài sao... Ý, sao ngươi vẫn còn ở đây, vì sao ta vẫn chưa tỉnh lại?" Diệp Lãng có điểm mơ hồ, gãi gãi đầu, hắn rất mơ hồ khó hiểu.
"Tiểu ngu ngốc, tên ngươi là gì?" Hiên Viên Băng nhìn Diệp Lãng hỏi, nàng cũng quan tâm vấn đề này, tuy nàng cũng đã nghe rồi nhưng nàng vẫn hy vọng nghe chính Diệp Lãng nói.
"Ta gọi là Diệp Lãng, là tên bại gia tử đứng hàng thứ mười ba ở Diệp gia kia, nếu ngươi có rảnh thì đến tìm ta!" Diệp Lãng thấy sự tình kì dị như vậy cũng nói thân phận của mình ra, có lẽ đây là tình huống đặc thù, sau này rất khó gặp. Đọc Truyện Kiếm Hiệp https://truyenfull.vn
"Ừ! Không cần có rảnh, hiện tại chúng ta liền ở cùng một chỗ!" Hiên Viên Băng đứng lên, cười khẽ nói với Diệp Lãng.
"Ê..." Diệp Lãng vẫn quen gọi Hiên Viên Băng là "ê", cũng chuẩn bị nói chuyên, bất quá Hiên Viên Băng đã đánh gãy lời Diệp Lãng.
"Còn ê cái gì, gọi tên của ta, hoặc gọi ta là Băng tỷ tỷ!" Hiên Viên Băng nhẹ nhàng nói.
"Băng tỷ tỷ, gọi Băng muội muội còn không sai biệt lắm, sao ngươi không lớn nhỉ, thật là kỳ quái!" Diệp Lãng lắc đầu nói từ lúc mười ba tuổi gặp Hiên Viên Băng đến bây giờ đều giống nhau, nàng vẫn khoảng chừng mười bảy tuổ.i
Lúc đó Diệp Lãng cũng từng nói qua, thêm vài ngày nữa ta sẽ lớn hơn ngươi, sao ngươi còn không chịu lớn lên...
Hiên Viên Băng trầm mặc.
"Hiên Viên Băng, tên này cũng êm tai đấy! Không hàn huyên với ngươi nữa, ta phải đi xem thặng nữ kia có sống lại chưa, buổi tối gặp lại!" Diệp Lãng đột nhiên nhớ tới mình còn chưa làm lần quan sát cuối cùng cho "Thánh Nữ", quan sát xem trạng thái tinh thần sau khi tỉnh.
"Không cần!" Hiên Viên Bàng lắc đầu, ý nàng là mình đã sống lại rồi, không cần ngươi tới xem.
"Đừng làm rộn nào, buổi tối ta lại gặp ngươi... Bất quá ta phải làm sao để tỉnh lại đây, dường như không tỉnh lại được nữa!" Diệp Lãng cuối đầu trầm tư, "Hiện tại ngay cả cách chúng ta tự báo thân phận cũng không dùng được, nên làm sao đây..."
"Ta nói không cần, ngươi nhìn kỹ ta này!" Hiên Viên Băng dùng âm thanh trong trẻo của mình, cơ hồ không có chút dao động tình cảm gì nói.
Đây là phương thức nói chuyện riêng của nàng, dù ở cùng một chỗ với Diệp Lãng cũng vậy, bất quá có đôi khi sẽ hơi kích động một chút, có điều cũng chỉ khi ở trước mặt Diệp Lãng mới có thể như vậy.
"Nhìn ngươi làm gì, cũng không phải chưa từng thấy qua... Ách, đúng rồi, ta muốn hỏi sao hôm nay ngươi lại như vậy, bình thường không phải là áo váy trắng sao, hôm nay lại đột nhiên trở nên gợi cảm như vậy, lại mặc áo rách, còn lộ rốn nữa, giống như Thánh Nữ kia vậy..."
Gợi cảm, rách áo, lộ rốn? Đây là đang nói ta sao? Hiên Viên Băng có điểm kỳ quái, tựa hồ đến bây giờ nàng vẫn không chú ý đến bộ dáng của mình, bởi vậy nàng cúi đầu nhìn...
"Ai"
Hiên Viên Băng kinh hô một tiếng, vội dùng Quang Minh ma pháp làm cho hào quang bắn ra bốn phía, bao lấy Thân thể của mình, tuy có điểm chói mắt nhưng ít nhất cũng tránh được cảnh xuân ngoại tiết!
Mà Hiên Viên Bảng dưới hào quang như vậy hoàn toàn giống như một Thánh Nữ. Ừ, lúc này nàng rất thánh khiết một cách khó tả, đồng thời cũng xinh đẹp khác thường.