Trên thực tế quả thật như vậy, trước Chân Tiểu Yên chạy theo Diệp Lãng, lại đứng nhìn luyện kim trận đấu pháp lâu như thế, theo lý thuyết đã sớm nên hôn mê rồi cũng vì nàng còn nhớ đến Diệp Lãng nên vẫn chưa té xỉu thôi.
Diệp Lãng cũng vì vậy nên theo thói quen để tiểu Nhị bảo hộ Chân Tiểu Yên, nếu lúc này Chân Tiểu Yên té xỉu ở nơi khác thì tiểu Nhị cũng sẽ dẫn nàng đến chỗ Diệp Lãng.
Rất nhanh Diệp Lãng liền lấy một viên thuốc từ trong giới chỉ ra, nhẹ nhàng mở cái miệng nhỏ nhắn của Chân Tiểu Yên, sau đó bỏ vào, cũng thực cẩn thận dùng miệng hớp một ngụm nước, dẫn vào miệng nàng để đưa viên thuốc xuống bụng,
Tất nhiên không phải dùng miệng Diệp Lãng mà là dùng tiểu Nhị!
Lúc này Diệp Lãng lại một lần nữa cảm thán, có tiểu Nhị ở bên cạnh quả thật rất tiện, có một số việc tránh được rất nhiều phiền toái.
Trước khi Chân Tiểu Yên tỉnh lại thì Diệp Lãng vẫn cứ ôm nàng như vậy, cũng vì chỗ này không có ai khác có thể chiếu cố nàng, chuyện này tiểu Nhị không làm được, vạn nhất nàng dùng lực quá sức thì phiền.
Hơn nữa Diệp Lãng chưa từng nghĩ đến chuyện này có tiện hay không, mình ôm lấy Chân Tiểu Yên thì thực bình thường, trước kia vẫn ôm cơ mà!
Nếu đổi thành người khác, ví dụ như vừa mới quen, trước kia chưa từng ôm qua thì khi gặp tình huống này hắn sẽ để tiểu Nhị đỡ một chút, đừng nói ôm mà thậm chí không đụng vào một chút nào.
Bời vì ôm có điểm mệt nên Diệp Lãng cũng rõ ràng ngồi xuống đất, không có một chút hình tượng quý tộc nào, bất quá lại làm người ta cảm thấy thực thân thiết, bình dị gần gũi!
Mà giờ khắc này hình ảnh Diệp Lãng ôm Chân Tiểu Yên đọng lại trong mắt mọi người tựa hồ trở nên thật đẹp, làm người ta cảm giác được thật ấm áp.
Thiếu niên ôn nhu, thiếu nữ im lặng, điều này làm hình ảnh trở nên rất đẹp, rất đẹp...
Có lẽ cũng vì vậy mà khi Phong Hành đến nơi, trong nhất thời cũng không phát ra thanh âm gì, đừng nói là đến hỏi đây là tình huống gì mà thậm chí ngay cả việc hắn đến đây làm gì cũng quên mất!
Hiện tại trong lòng hắn chỉ có một ý tưởng, ngươi nhìn xem, ta nói công tử và Chân tiểu thư quả thật xứng đôi nhất a, thoạt nhìn hai người hoàn mỹ đến cỡ nào a!
Sau đó một đám Quang Minh Kỵ Sĩ cũng đến, đứng đấy sau lưng Phong Hành, bất quá bọn hắn cũng giống Phong Hành, đều không phát ra thanh âm gì, chỉ nhìn bức tranh "vẽ" Diệp Lãng và Chân Tiểu Yên này.
Bức tranh này thật đẹp, đẹp đến nổi làm bọn họ quên đi hết thảy, tạm thời buông xuống tất cả, lại không đành lòng đi phá hỏng cảnh này...
Đương nhiên cái thứ gọi là thời gian này chắc sẽ không vì hình ảnh xinh đẹp mà dừng lại, nó thực vô tình phá hủy hết thảy!
Bất quá, thứ gì đẹp nhất đó đã vĩnh viễn chôn trong lòng mọi người, khắc sâu trong trí nhớ của họ!
"Diệp Lãng, sao ngươi lại ôm Tiểu Yên, ngươi rất bất công!" Thất công chúa đến, cũng ngây ra một hồi nhưng lực miễn dịch của nàng với hai người cũng lớn hơn một chút, rất nhanh phản ứng kịp, phát ra thanh âm khó chịu.
"Nàng đói hôn mê, chờ nàng tỉnh dậy sẽ không ôm nữa!" Diệp Lãng thuận miệng trả lời, vẫn ôm Chân Tiểu Yên như cũ.
"Ừ, ra vậy à, vậy ngươi có đút cho nàng ăn gì chưa?" Thất công chúa đi đến bên cạnh Diệp Lãng, ngồi xồm xuống hỏi nàng cũng biết tật xấu này của Chân Tiểu Yên, hơn nữa cũng gặp qua.
Khi trên đường đến đây các nàng cũng gặp dân chạy nạn, Chân Tiểu Yên nhất thời mềm lòng, lấy tất cả thực vật cho người khác, nhưng lại quên giữ lại cho mình một phần.
Mà nàng lại quên uống thuốc, kết quả liền hôn mê...
May mà có kinh nghiệm từ trước, Diệp Lãng cũng chuẩn bị một ít viên thuốc cho Diệp Lam Vũ và Thất công chúa, ngoài ý tặng cho các nàng để chuẩn bị trước mọi tình huống ra còn có ý để các nàng chiếu cố Chân Tiểu Yên.
"Rồi không lâu sau sẽ tỉnh lại!" Diệp Lãng trả lời, cũng nhìn về phía đám người Phong Hành, chuẩn bị để Phong Hành đi can thiệp.
"Đệ đệ, sao ngươi lại ôm Tiểu Yên, có phải chuẩn bị xác định quan hệ không?" Lúc này Diệp Lam Vũ cũng xuất hiện, tạm thời làm Diệp Lãng dừng lại. Nguồn: https://truyenfull.vn
Tuy rằng lời nói tương tự nhưng bên trong có hương vị đùa giỡn nhiều hơn, cũng không khó chịu như Thất công chúa!
"Cái gì mà xác định quan hệ? Quan hệ của ta với mụ béo không phải đã sớm định ra rồi sao?" Diệp Lãng kỳ quái hỏi.
"? Quan hệ gì?" Diệp Lam Vũ theo bản năng hỏi nàng còn chưa nghĩ ra Diệp Lãng và Chân Tiểu Yên đã xác định quan hệ gì, bất quá nếu nàng cẩn thận ngẫm lại sẽ hiểu được ý Diệp Lãng muốn nói!
Đó là -
"Nàng là đầu bếp cả đời của ta còn gì!" Diệp Lãng hồi đáp.
Diệp Lam Vũ cùng Thất công chúa không nói gì.
"Không nói cái này, rốt cuộc ngươi bị gì vậy, sao vô duyên vô cớ lại chạy đến đây?" Diệp Lam Vũ không muốn tiếp tục dây dưa ở vấn đề này nữa, nếu không nàng cảm thấy mình sẽ bị tức chết mất!
Mà vấn đề này của Diệp Lam Vũ tin rằng cũng là vấn đề mà đa số mọi người ở đây muốn hỏi xem bộ dáng vểnh tai nghe lén của họ là biết.
"Trong gian phòng có một cổ cảm giác thực quen thuộc nên ta cứ thế mà đến đây!" Diệp Lãng chỉ vào phòng nói.
"Cảm giác quen thuộc? Cảm giác gì?" Diệp Lam Vũ hỏi.
"Không biết!" Diệp Lãng lắc đầu, trên mặt có điểm mê hoặc, đến tận bây giờ hắn vẫn không rõ cảm giác này là gì.
Diệp Lam Vũ trầm mặc một hồi sau đó nói: "Cảm giác gì cũng không biết, có phải ảo giác không?"
"Không có! Ta có thể khẳng định bên trong có cảm giác thực quen thuộc, nhưng bọn hắn không cho ta đi vào! Phong Hành, ngươi đã đến rồi thì nói với bọn họ một chút để bọn họ tránh ra đi!" Diệp Lãng hô Phong Hành.
Phong Hành nhìn Diệp Lãng một hồi, sau đó lại nhìn căn phòng kia, cuối cùng lại đưa ánh mắt tập trang lên người Diệp Lãng, nói: "Công tử, cái này ta có đi nói với họ cũng vô dụng, bọn họ sẽ không để người vào đâu! Chỗ này chỉ có Giáo Hoàng đại nhân và Đại Giáo Chủ đại nhân có tư cách đi vào thôi nhưng người khác thì không thề, trừ phi có sự cho phép đặc biệt của Giáo Hoàng hay Đại Giáo Chủ!"
"Ngươi cũng không có cách nào? Vậy bọn họ chờ ngươi tới làm gì?" Diệp Lãng cau mày nói hắn ở đây chờ chính là chờ Phong Hành đến mở cửa.
"Chờ ta lại đây?" Phong Hành có điểm khó hiểu, hắn cũng không biết tình huống chỗ này nên không rõ lắm.
"Chờ Phong Hành đại nhân đến là để mang ngươi đi chứ không phải đợi hắn đến mở cửa cho ngươi! Mặc dù Phong Hành đại nhân là sự kiêu ngạo của Quang Minh Kỵ Sĩ chúng ta nhưng chúng ta cũng không thể vì hắn mà thất trách, tin rằng Phong Hành đại nhân cũng sẽ không để chúng ta làm như vậy!" Quang Minh Kỵ Sĩ thủ vệ nói.
"Cái này... tất nhiên!" Phong Hành gật gật đầu, tuy rằng hắn biết lời vừa rồi của đối phương, ở mặt ngoài là cung kính nhưng thực tế lại chặt đứt đường lui của mình, để hắn không thể mang Diệp Lãng đi vào,
Đương nhiên hắn vốn cũng không muốn mang Diệp Lãng đi vào, nhưng nói như thế làm hắn ít nhiều cũng có điểm khó chịu, bát quá cũng may chỉ có một chút mà thôi!
"Ta muốn đi vào!" Diệp Lãng lại một lần nữa nói "Mặc kệ bên trong có cái gì ta cũng phải đi vào, nhưng ta có thể cho các ngươi thời gian chuẩn bị, có cái gì không tiện thì giải quyết sớm đi!"