Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 287: Chân kim (1)


Trong mấy tháng này, Diệp Lãng xem bệnh cho người khác làm đám Y Sư này có một cơ hội học tập rất tốt, sao bọn họ có thể bỏ qua được, tuy rằng đôi khi Trung Y của Diệp Lãng làm họ cảm thấy mơ hồ, nhưng ít nhiều cũng có thể nhìn thấy Diệp Lãng sử dụng luyện kim thuật chữa trị nên vẫn có thu hoạch.

Mà trong quá trình học tập tự nhiên cũng phải làm trách nhiệm của một Y Sư, giúp Diệp Lãng chiếu khám người bệnh, cũng làm nơi này biến thành một cái bệnh viện quy mô không nhỏ, sau này cũng được giữ lại.

Điều này cũng làm Mơ Hồ Thần Y Diệp Lãng này có thể tiếp nhận từng đám từng đám người, làm cho những ai cầu y từ bổn phương tám hướng đến đây đều nhận được kết quả như mong muốn - khỏi hẳn!

Càng ngày càng tiếp cận Mơ Hồ Đường, ba thiểu nữ cũng ngày càng khẩn trương lên, các nàng tựa hồ đã cảm giác được khí tức quen thuộc của Diệp Lãng, nhưng vào lúc này đã xảy ra một chuyện làm các nàng bắt đầu phủ định Mơ Hồ Thần Y là Diệp Lãng.

"Cái gì chó má thần y, ngươi đi giựt tiền à? Xem bệnh cũng đòi 1 vạn kim tệ, muốn kim tệ đến điên rồi sao, ta cũng không tin không có ngươi thì không trị hết bệnh này được,"

Ở bên ngoài Mơ Hồ Đường, một trung niên nhân mặc thắt lưng bạc, áo cẩm y đang chỉ vào Mơ Hồ Đường chửi ầm lên, dưới ánh mặt trời, cái đầu có điểm trọc của hẳn phản xạ ra quang mang chói mắt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Từ bề ngoài thì người trung niên kia hẳn là phi phú tức quy, mà từ ngôn hành cử chỉ của hắn tựa hồ không phải là quý tộc, ít nhất là không phải quý tộc có đầy đủ lễ nghĩa.

Mà 1 vạn kim tệ trong miệng hắn là căn cứ để tam nữ phủ định Mơ Hồ Thần Y là Diệp Lãng, bởi nếu là bại gia tử này thì sao lại thu tiền của người khác? Từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng thu một phân tiền nào.

Ừ, đúng vậy, là chủ động thu ấy, tuyệt đối không có!

Vậy rốt cuộc là có hiểu lầm gì sao? Diệp Lãng căn bản là không lấy tiền mà những người khác lại lợi dụng chuyện này thu tiền sao?

Cái này phỏng chừng chỉ có sau khi nhìn thấy Diệp Lãng mới biết được.


Bất quá, có thể khẳng định một chuyện, lúc người trung niên kia hô to gọi nhỏ, những người bên cạnh tựa hồ cũng không thèm để ý tới, giống như chuyện này đã phát sinh rất nhiều lần, bọn họ chỉ dùng ánh mắt khinh thường nhìn về phía người trung niên kia.

Trong đội ngũ xếp hàng cầu y, có người rất khinh thưởng nói: "Ngươi phải đi thì mau lăn đi, đừng đứng ở đây chít chít méo mó, một vạn kim tệ mua cái mạng chó của ngươi còn ngại đắt, đừng cản trở lão tử xem bệnh,"

"Đi thôi càng ít người càng tốt, chúng ta cũng nhanh đến lượt hơn!" Có người rất cao hứng với việc này, bọn họ đang xếp hàng cầu y, ít đi một người tự nhiên cũng làm họ sớm được xem bệnh hơn một chút.

"Ngươi tốt nhất là lăn đi xa một chút, ngươi vũ nhục thần y, ở đây sẽ không có ai hoan nghênh ngươi cả, mang theo đồng tiền dơ bẩn của ngươi đi đi," Có người hảo tâm nhắc nhở.

"…"

"Đám dân đen các ngươi, không phải là một xú tiểu tử sao, còn thần y cái gì, ta đến đây xem bệnh là đã cho hắn mặt mũi rồi bản Công Tước có tiền, có tiền còn sợ không ai hoan nghênh sao?" Người trung niên nhân kia rất khinh thường nói theo lời của hắn có thể nhìn ra hắn là một Công Tước, cũng không biết quốc gia nào bất hạnh như vậy, sinh ra một Công Tước như thế.

"Ngươi xong rồi..."

"Nguyện nữ thần phù hộ ngươi..."

"Tên ngốc đáng thương..."

Trong nhất thời, tất cả mọi người cùng làm một chuyện với Công Tước hói đầu kia -đồng tình và bi ai...

Đơn giản là ai cũng biết cảnh tượng sắp tới là gì, sẽ có rất nhiều người xuất trướng, sẽ có chuyện phát sinh...

Chỉ trong nháy mắt, một cái đội ngũ nho nhỏ xuất hiện trước mặt Công Tước kia, đội ngũ cũng không nhiều người, cũng chỉ ba bốn người thôi những phân lượng lại không thấp chút nào, toàn bộ đều là thành viên cao cấp của Quang Minh Kỵ Sĩ Đoàn.


Đây là Thánh Giáo phái người bảo hộ Y Sư của Thánh Giáo, những Y Sư này đều là bảo bối của Thánh Giáo, không cho phép phát sinh chuyện ngoài ý muốn nên tất nhiên sẽ cho một ít cao cấp Quang Minh Kỵ Sĩ đến bảo hộ.

Lúc này cũng thuận tiện bảo hộ Diệp Lãng một chút, duy trì trật tự, đối với một ít người dám mạo phạm, bọn họ đều tiến hành cảnh cáo, đả kích, đuổi đi.

Tuy rằng bây giờ bọn họ cũng không phải bảo tiêu của Diệp Lãng, nhưng những ai bọn hắn phải bảo hộ hiện đều đang muốn thinh giáo Diệp Lãng, tôn kính Diệp Lãng, hơn nữa bọn họ cũng vốn rất bội phục Diệp Lãng nên cũng sẽ giải quyết những ai vũ nhục Diệp Lãng.

"Vị Công Tước Tiên sinh này, mời ngươi rời đi, Thánh Thành không chào đón ngươi, về sau ngươi cũng không thể đi vào phạm vi Thánh Thành nửa bước," Quang Minh Kỵ Sĩ vãn duy trì phong độ kỵ sĩ, nhìn Công Tước kia nói. Đương nhiên đó cũng không phải họ tôn trọng Công Tước này, chỉ là bọn họ quen bảo trì phong độ như vậy.

"Dựa vào cái gì không cho ta đến đây, ta là giáo đồ Thánh Giáo, cống hiến rất nhiều cho Thánh Giáo," Công Tước kia ngây người ra một chút, từ một khắc Quang Minh Kỵ Sĩ đi ra thì hắn đã ngây dại rồi.

Hắn thật không ngờ Mơ Hồ Đường này của Diệp Lãng lại có Quang Minh Kỵ Sĩ đóng quân, hơn nữa thoạt nhìn đều rất tôn trọng Diệp Lãng, nói như vậy mình vũ nhục Diệp Lãng chẳng phải có hậu quả nghiêm trọng lắm sao?

Quang Minh Thánh Giáo, thế lực này dù là tam đại đế quốc cũng phải kiêng kị ba phần, không muốn có xung đột, đồng thời không có bất cứ ai muốn trở thành thù địch với Thánh Giáo, tất cả đều lo nịnh bợ còn chưa xong.

Công Tước này cũng là một giáo đồ, đồng thời cũng có được một cái thân phận nhất định, nhân viên thần chức bình thường thấy hắn cũng phải tôn trọng ba phần bởi hắn có trợ giúp rất lớn với Thánh Giáo nên hắn mới kiêu ngạo như thế, hắn cảm thấy ở đây không ai dám đụng vào hắn, hắn không để vào mắt vùng ngoại thành của Thánh Thành.

"Thánh Giáo sẽ nhớ kỹ cống hiến của ngươi, nhưng vẫn sẽ không chào đón ngươi bởi ngươi vừa vũ nhục một khách nhân tôn quý của Thánh Giáo, chính hắn giải quyét ôn dịch, giải cứu rất nhiều Y Sư và giáo đồ của Thánh Giáo," Quang Minh Kỵ Sĩ nói hắn cũng không biết Công Tước này là ai, nhưng làm giáo đồ, Công Tước vẫn có quyền lợi biết vì sao.

"Cái này... ta biết, nhưng sao hắn đòi đến 1 vạn kim tệ của ta, đây là giựt Tiền!" Công Tước mềm lại một chút, tựa hồ lúc này hắn mới nhớ tới Diệp Lãng là thần y trong truyền thuyết giải cứu mấy vạn người, trong đó còn có rất nhiều giáo đồ Thánh Giáo.

Không cần phải nói mấy vạn người này, còn có giáo đồ trong đó đều tôn trọng Diệp Lãng, đều làm Diệp Lãng trở thành thánh nhân không được khinh nhờn ở Kỳ Tích Khu này.

Cho nên bây giờ hắn muốn đánh phá ấn tượng thánh nhân này để mình được lợi thế một chút, đồng thời cũng dôi đề tài đi.

Hắn cũng không muốn có xung đột gì với Quang Minh Kỵ Sĩ, đây tuyệt đối là một hành vi ngu xuẩn.

"Công tử nói hắn giựt tiền đấy, nếu ngươi mất hứng, xin mời trở về, không cần ở đây gây trở ngại đến người khác," Vào lúc này, ngay cửa xuất hiện một thiếu niên đen gầy, nói với Công Tước kia.