Tất cả mọi người cảm thấy, lần này Diệp Lãng xong phim rồi, bọn họ cho rằng Diệp Lãng không nên để người ta đến gần, luyện kim thuật sĩ như hắn, tốt nhất phải công kích cự ly xa.
Khi bị gần người, Diệp Lãng cho mọi người một cảm giác hắn rất yếu, thậm chí không có một chút phòng ngự nào, luyện kim đại pháo kia, còn có những quả bom này đều không thể cận chiến!
Lúc này, Diệp Lãng cười cười, chỉ thấy ờ hai tay hắn đột nhiên xuất hiện hai vũ khí ngân quang lóng lánh, có điều tạo hình của nó không giống như đao kiếm gì.
Tạo hình của nó tuyệt đẹp, giống như là... hình dung sao đây nhỉ... đúng, thật giống như khẩu đại pháo kia thu nhỏ lại ấy...
"Phanh!""Phanh!"
Ngón tay Diệp Lãng làm một động tác nhỏ, phía trước hai thanh vũ khí xuất hiện hào quang, sau đó phát ra tiếng nổ mạnh nho nhỏ, hai đọa bạch quang liền bẳn về phía cao thủ kia.
Cái này... không phải là súng lục sao?
Đúng vậy, trong tay Diệp Lãng chính là hai thanh súng lục, hắn dùng luyện kim thuật chế tạo hai thanh súng lục, dùng cho chỉến đấu cự ly ngắn và tiến công thần tốc.
Luyện kim đại pháo không dễ thi triển trong cự ly ngắn, hơn nữa còn có thời gian khôi phục, không thích hợp với chiến đấu như vậy.
Mà hai khẩu luyện kim súng lục này thì khác, không có thời gian khôi phục, có thể bắn liên tục, chỗ hỏng duy nhất là uy lực nhỏ đi rất nhiều, tất nhiên là so với luyện kim đại pháo...
Nổ súng cự ly gần như vậy, cho dù là Kiếm Thánh cũng không trốn được.
"A..." Không có bất ngờ gì, cao thủ kia trúng đạn rồi bất quá Diệp Lãng không công kích chỗ yếu hại của hắn, chẳng qua chỉ làm cho hẳn tạm thời mất đi năng lực động thủ mà thôi.
"Phù..."
Tuy không có khói súng, bất quá Diệp Lãng vẫn thổi hai khẩu súng của hắn một cái, sau đó gác nòng lên vai, bộ dáng ra vẻ thực khốc.
Lúc này mọi người mói chính thức thấy rõ hai khẩu súng này, nòng súng hình vuông, màu bạc, thân súng dài chừng 50 cm.
Ở trên có không ít luyện kim trận làm cho hai khẩu súng này càng trở nên thần bí hơn, mà cũng vì phải khắc luyện kim trận nên Diệp Lãng mới chế tác nòng súng hình vuông, như thế thì diện tích sẽ lớn hơn một chút, dễ dàng khắc hơn.
Rốt cuộc tiểu tử này là ai? Sao trên người có nhiều luyện kim vũ khí như vậy, hơn nữa uy lực lại mạnh như thế? Trong lòng mọi người đều toát ra câu hỏi.
"Ngươi bại!" Diệp Lãng cao giọng nói với tên kia, tóc hơi hơi giương lên...
"Hừ, ra vẻ khốc!" Phi Phi nhìn Diệp Lãng, rất khinh thường nói bất quá trong nội tâm nàng lại có một âm thanh khác, đó là nàng cảm thấy Diệp Lãng cũng có điểm đẹp trai đấy...
Tạp Toa trầm mặc.
"Kế tiếp đến ngươi, Ước Hàn Ni công tử."
Diệp Làng lấy một khẩu súng chỉ vào Ước Hàn Ni, đây là người duy nhất còn lại có khả năng làm Ái Đức Hoa bị thua. Đương nhiên, cái này chỉ có một tỷ lệ lớn hơn thôi chứ bất cứ kẻ nào cũng có khả năng thắng hoặc thua cả.
Thế sự không có gì là tuyệt đối.
"Diệp công tử, ngươi gọi là Diệp Lãng?" Ước Hàn Ni nhìn Diệp Lãng, đột nhiên hỏi.
"?? Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao?" Diệp Lãng có điểm kỳ quái vừa rồi chẳng phải mình đã nói với hắn rồi sao, hơn nữa cũng từng báo danh trước mặt mọi người rồi. "Chẳng lẽ ngươi có chứng thiếu niên si ngốc sao?"
Chứng thiếu niên si ngốc? Đó là cái gì vậy? Quên đi, mặc kệ...
"Không có, ta chỉ muốn xác định một chút ý nghĩ của mình mà thôi, ta bỏ quyền, coi như giao cái bằng hữu." Ước Hàn Ni mĩm cười, ra ngoài ý liệu của mọi người, hắn lại bỏ quyền!
Theo ánh mắt của hắn, mọi người tựa hồ đã hiểu được nguyên nhân, nhất định là hắn biết thân phận của Diệp Lãng, vì không đắc tội Diệp Lãng, vì muốn đưa Diệp Lãng một cái nhân tình mà rời khỏi.
Có lẽ nguyên bản hắn cũng không phải thực bức thiết với lần chọn rể này, có lẽ vì hắn cảm thấy cấp cho Diệp Lãng một cái nhân tình phải cao hơn cưới thiên kim thành chủ, có lẽ vì hắn không có tin tưởng thắng lợi nên thuận nước đẩy thuyền.
Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, bây giờ Ước Hàn Ni đã bỏ quyền, mà Diệp Lãng cũng không cẩn phải nghĩ biện pháp giải quyết nữa, với hắn mà nói đúng là không còn gì tốt hơn.
Hắn cũng không muốn động thủ, với hắn mà nói đánh nhau là một chuyện thực phiền phức.
Đương nhiên, chuyện này cũng không phải cứ vậy là xong, cho dù Ước Hàn Ni đã rời khôi, cho dù mọi người còn đang kỳ quái ý của Ước Hàn Ni là gì, nhưng lúc này vẫn cần người đi ra phản kháng Diệp Lãng.
Đúng vậy, bây giờ Diệp Lãng là công địch của nhân dân, cho dù có người khuất phục thì những người khác cũng phải đứng ra nhận đấu.
Sưu...
Một thanh cự kiếm bay từ trên trời xuống... "Oanh!"
Cự kiếm rơi xuống đất, làm nổ tung một cái hố nhỏ, mà cự kiếm vẫn vững chắc cắm vào trong đất, thực rõ ràng, khi cự kiếm này bị quăng ra có mang theo một chút đấu khí mới có hiệu quả như vậy.
Uy thế như vậy có thể làm cho người xuất trướng thoạt nhìn thật "ngưu".
"Hắn không dám đánh với ngươi, vậy để ta à," Một cái thanh niên chừng 30 tuổi thong thả đi ra, quần áo hoa lệ, hẳn là một quý tộc có bối cảnh.
"Ừ, vậy được rồi!" Diệp Lãng cười cười, sau đó trực tiếp bóp cò.
Có thể ít đi một cái thì ít một cái, dù sao với Diệp Lãng thì không khác gì cả, nhưng với Ái Đức Hoa là bớt đi một đối thủ.
Ý tưởng Diệp Lãng là vậy, mọi người cũng hiểu được hắn phải đánh tiếp một trận nữa, nhưng vấn đề là, khi người ta còn chưa đi vào lấy lại thanh cự kiếm kia thì hắn đã bắt đầu bắn rồi. (thật vô sỉ… bất quá ta thích!!!)
Hành vi như vậy lại một lần nữa bị người người khinh bỉ, trong lòng mắng to đê tiện.
"Cái gì? Ta đê tiện? Cái này liên quan gì đến ta, chính hắn quăng kiếm ra, trách ai đây? Nhớ kỹ, vũ khí của mình, vô luận dưới tình huống nào cũng không thể rời khỏi tay, vũ khí, không phải dùng để tạo kiểu."
Sau khi nghe thấy một ít thanh âm khinh bỉ, Diệp Lãng rất bình tĩnh nói mà khi hắn nói chuyện, đồng thời hai khẩu súng vẫn chưa tửng dừng lại.
"Bang bang,"
Cũng không biết có phải vì Diệp Lãng thích hay vốn có hiệu quả này, mỗi khi hai khẩu súng lục màu bạc bị bóp cò đều phát ra thanh âm nổ súng.
Mà hiệu quả của khẩu súng này thì không khác với viện đạn là mấy, có điều, một bên là ma pháp nguyên tố tạo thành, một bên là kim loại.
Ngay từ đầu, người quăng kiếm kia còn miễn cưỡng né qua né lại được, cho dù nhất thời không né kịp cũng có thể dùng đấu khí hóa giải.
Có điều, theo thời gian trôi qua, "súng kỹ" của Diệp Lãng ngày càng xảo quyệt hơn, hơn nữa, hình thức súng trong tay đã thay đổi từ bắn tỉa lúc đầu chuyển sang bắn liên hoàn.
Hắn có thể chờ, có thể chậm rãi bắn, mà người kia lại phải nỗ lực né tránh công kích, hắn không có cự kiếm nên cũng không có cách nào phản công, lúc này Diệp Lãng cũng không cho hắn cơ hội triển khai phòng ngự, trực tiếp buộc hắn lộ sơ hở. Đọc Truyện Kiếm Hiệp https://truyenfull.vn
"À..."
Người nọ không nghĩ đến xuất hiện một chút sơ hở liền bị Diệp Lãng bắn trúng, vì vậy làm động tác có hơi khựng lại, người hơi lùi lại.
Lúc này Diệp Lãng nắm lấy cơ hội, hai súng cùng bắn, dùng năng lượng lớn nhất hợp lại bắn về phía người kia...