Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 216: Khôi lỗi chiến đấu thuật (3)


Đám người hoàng thái hậu ở ngoài chờ thật lâu sau mới thấy Long Cát công chúa đi ra, mang theo Diệp Lãng đến môt cái bàn, ngồi xuống, đặt Diệp Lãng lên bàn, còn mình thì ghé mặt vào bàn nhìn bộ dáng tức giận của Diệp Lãng.

"Được rồi được rồi, lần sau tỷ tỷ sẽ không giam ngươi lại, cùng lắm cho ngươi xem thân thể mê người của tỷ tỷ!" Long Cát công chúa cười nói.

"Mê người như thế nào? Sao ta không biết?" Diệp Lãng nghi hoặc trả lời.

"Ngươi còn nhỏ, không biết thưởng thức!" Long Cát công chúa nhẹ nhàng đùa Diệp Lãng một chút, trạng thái của Diệp Lãng bây giờ rất mới mẻ, cảm giác đùa giỡn rất thú vị.

"Các ngươi... Long Cát, chẳng lẽ ngươi với hắn..." Hoàng thái hậu nhíu mày, cho dù là biểu tỷ cũng phải có điểm giới hạn, huống chi có phải là quan hệ này hay không còn chưa chắc.

"Các ngươi nghĩ đi đâu vậy, lúc đó là khi hắn còn nhỏ ta giúp hắn tắm rửa mà thôi!" Long Cát công chúa đỏ mặt lên, nàng hiểu ý tứ của mọi người, vì vậy lập tức giải thích.

"Long Cát, rốt cuộc hắn là ai?" Hoàng đế Chu Tước hỏi, tin rằng tất cả những người ở đây đều muốn biết vấn đề này.

"Hắn à? Là biểu đệ của ta!" Long Cát công chúa nói.

"Biểu đệ của ngươi? Vì sao chúng ta không biết".

"Tất nhiên các ngươi không biết rồi, vốn ta cũng không biết cơ, ta chỉ có thể nói hắn là thập tam thiếu gia của Diệp gia, các ngươi hẳn là đã hiểu a?" Long Cát công chúa nhíu mày lại, tựa hồ không nguyện ý nói rõ ràng chuyện này.

"..."

Khi nghe được lời của Long Cát công chúa, hoàng đế Chu Tước và hoàng thái hậu đều trầm mặc, nhìn Diệp Lãng thật lâu không nói nên lời, thần sắc cũng trở nên thực phức tạp.

"Là ai? Là ai? Thập tam thiếu gia của Diệp gia có quan hệ với chúng ta sao?" Tiểu công chúa tò mò nhìn Diệp Lãng, muốn duỗi tay ra sờ Diệp Lãng, lại bị Diệp Lãng vô tình đả kích!

Diệp Lãng trực tiếp khống chế khôi lỗi thiếu nữ đẩy tiểu công chúa ra, sau đó nói: "Đừng làm phiền ta, đứng xa ta ra một chút!"

"Tiểu hỗn đản, ngươi..." Long Cát công chúa còn muốn nói cái gì, đột nhiên nghĩ đến việc tiểu công chúa nói khôi lỗi thiếu nữ khi dễ nàng liền hiểu được giữa hai người có ma xát không nhỏ.


Mà lúc này Long Cát công chúa cũng không đi giảng hòa, nàng chỉ cười hỏi Diệp Lãng: "Tiểu hỗn đản, sao ngươi đột nhiên đến đây, mà đã đến đây sao không nói cho ta biết? Không phải ta đã nói ngươi là đến đây phải tới tìm ta sao? Có phải ngứa da không mà dám quên lời của ta!"

"Không có mà!" Diệp Lãng lắc đầu, lời này tựa hồ làm Long Cát công chúa thực vừa long, nhưng lời kế tiếp lại làm cho Long Cát công chúa trở nên buồn bực:

"Ngay cả ngươi ta cũng quên!"

"..."

Long Cát công chúa trầm mặc một hồi, sau đó duỗi tay ra nhẹ nhàng nhéo lấy mặt Diệp Lãng, nàng đau lòng hắn mới nhẹ nhàng như vậy, nhưng với tình trạng của Diệp Lãng thì dù là nhẹ nhàng cũng rất đau!

"A a, đau..." Diệp Lãng đau, liều mạng giãy dụa.

"Xem ngươi còn dám quên ta hay không!" Long Cát công chúa hừ nhẹ nói.

"Cho dù ta nhớ cũng thế thôi, ngươi lại không nói cho ta biết ngươi ở đâu!" Diệp Lãng rất là vô tội nói.

"Ta không nói cho ngươi biết, nhưng không phải ta đã cho ngươi một cái lệnh bài rồi sao? Chỉ cần ngươi đưa ra thì sẽ có người mang ngươi đến chỗ ta!" Long Cát công chúa tức giận nói.

"Cái đó thật sự được sao? Không phải chỉ là một khối ngọc bài lởm à?" Diệp Lãng nói, cũng lấy ra cái "ngọc bài lởm" kia nhìn, nhìn sao cũng không thấy được cái lệnh bài này có cái gì tốt nha.

ngọc bài này, chẳng lẽ là... ngay cả khối ngọc bài này cũng đưa cho hắn nữa.

"Ngọc bài lởm cái gì! Đây là ngọc bài tượng trưng cho thân phận của ta, có nó thì ngươi chính là ta, có thể điều động tất cả thế lực của ta". Long Cát công chúa nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Khối ngọc bài này thì dù là người thân cận nhất của Long Cát công chúa cũng không có được, điều này làm rất nhiều người ở đây giật mình, đám hoàng tử lại đưa lực chú ý lên người Diệp Lãng.

Mà Diệp Lãng vẫn không thay đổi cái nhìn, thực không thèm để ý nói: "Quả nhiên là một khối ngọc bài vô dụng, ta cầm cái này làm gì, đã có người thì còn phải điều động thế lực của ngươi làm chi?"


Đúng vậy, Diệp Lãng cho rằng biểu tỷ mình còn đây, thứ gì của nàng không phải mình muốn là mượn sao?

"Tiểu đứa ngốc nhà ngươi thật là..." Long Cát công chúa gõ Diệp Lãng một cái, có điểm bất lực, bất quá trong lòng lại mỉm cười, không phải mình thích tiểu đứa ngốc ở điểm này sao?

Đến tận đây thì hẳn là ai cũng nhận ra Long Cát công chúa là biểu tỷ của Diệp Lãng rồi chứ nhỉ?

Chính là biểu tỷ cách vài năm đến tìm Diệp Lãng, là biểu tỷ mà Diệp Lãng không biết gọi là gì kia, không ngờ nàng lại là long Cát công chúa của Chu Tước đế quốc.

Chẳng trách mỗi lần nàng đến Tường Không đế quốc đều là che mặt, bộ dáng thần thần bí bí, nếu thân phận nàng bị người nhận ra nhất định sẽ gây ra phiền toái lớn, mà quan trọng hơn là có thể làm cho Long An kỳ trở nên phiền toái.

Vốn với thân phận của nàng, một mình một người đến Tường Không đế quốc tuyệt đối là một chuyện ngu xuẩn, nhưng nàng vẫn tiếp tục ngu xuẩn như vậy, cũng không phải chỉ một lần.

Cái này chỉ vì nàng muốn nhìn thấy người nàng thích nhất trong lòng, không buông xuống được - Diệp Lãng.

Trước kia có lẽ nàng còn không biết người mình không nỡ buông xuống nhất là Diệp Lãng, nhưng vừa rồi, trước khoảnh khắc sống chết kia nàng đã buông xuống hết thảy, buông phụ mẫu, bằng hữu, huynh đệ, buông xuống cả quyền lực, thậm chí có thể nói là buông bỏ toàn bộ thế giới, nhưng mà chỉ có Diệp Lãng là không thể bỏ xuống được.

Ở thời khắc cuối cùng biết nàng không bỏ xuống được nên làm cho Diệp Lãng mạc danh kỳ diệu bị cuốn vào trong việc này, cũng làm cho nàng hô lên câu cuối kia, khi nàng hô lên danh hiệu của Diệp Lãng làm hắn bừng tỉnh trong men say mà cứu nàng.

Lúc đó Diệp Lãng còn đang say, đang ở trong mộng trò chuyện với cô gái kia, dựa theo tình huống trước kia hẳn là rất khó tỉnh lại, cho dù có người hô to gọi nhỏ cũng vậy.

Mà tuy Long Cát công chúa la hơi lớn nhưng vẫn còn chưa đủ để làm hắn tỉnh.

Có lẽ Diệp Lãng cảm giác được Long Cát công chúa gặp nguy hiểm mới đột nhiên tỉnh lại!

Mà vào những thời điểm như vậy hắn sẽ trở nên rất bình tĩnh, thần kinh phản xạ bay lên vô hạn, trong nháy mắt khống chế khôi lỗi thiếu nữ, khu động tốc độ lớn nhất của khôi lỗi thiếu nữ mà giải cứu Long Cát công chúa.

Long Cát công chúa bị thương làm Diệp Lãng trở nên phẫn nộ, đây là cảm xúc rất ít khi xuất hiện, trong một khắc kia hắn không nghĩ đến gì cả, chỉ muốn giết sạch những thích khách làm biểu tỷ hắn bị thương.

Lúc đó cho dù là nhân vật cấp vũ thánh cũng sẽ bị hắn oanh sát thành bã!

Cũng vì vậy mà những người vây sát Long Cát công chúa lúc ấy đều đã chết, mà Lãnh Huyết Thất cũng cảm thấy may mắn khi nhận thức Diệp Lãng từ trước, Diệp Lãng cũng không nhìn thấy nàng động thủ với Long Cát công chúa, may là nàng sử dụng ám khí, công kích ở cự ly xa.

Nói cách khác, Diệp Lãng cũng sẽ không chút do dự giết nàng!

"Tiểu hỗn đản, không nói những cái này, rốt cuộc ngươi đến đây làm gì?" Long Cát công chúa nói.

"Ta à? Đúng rồi, ta tới để giết Long Cát công chúa!"