"Không được vô lễ, sao có thể nói người khác là nữ nhân hư hỏng được!" Hoàng thái hậu trsach mắng.
"..." Tiểu công chúa ngẩn ngơ, nàng không nghĩ tới hoàng thái hậu sẽ răn dạy chính mình, hơn nữa còn vì nữ nhân hư hỏng này, nàng cảm thấy có chút ủy khuất.
"Các ngươi đều lui xuống đi, đây là một hồi hiểu lầm, tiểu cô nương này ta biết, không có vấn đề". Hoàng thái hậu nói với đám thị vệ.
Đám thị vệ lúc này có điểm nghĩ không ra, bọn họ chỉ xác định được một cái là - mình đuổi theo lâu như vậy đều là uổng công.
Mà bọn họ tựa hồ cũng phát hiện một vấn đề, mình đuổi theo lâu như vậy mà không biết nguyên nhân...
Bất quá, hiện tại có thể đoán được là vì tiểu công chúa và tiểu thư không biết tên này gây nhau, kết quả sự tình ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng biến thành thế này.
Bây giờ nếu hoàng thái hậu đã nói không có vấn đề thì không có vấn đề rồi!
Rất nhanh bọn thị vệ đã rút lui, trở lại cương vị của chính mình, mà cái này quả thật làm rất nhanh, không hổ là hoàng gia thị vệ.
Hiện tại bên cạnh hoàng thái hậu chỉ có khôi lỗi thiếu nữ và tiểu công chúa, mà thị vệ của nàng cũng đã lui qua một bên, nguy cơ đã giải trừ tự nhiên cũng không cần phải bảo vệ bên cạnh nữa.
"Tốt lắm, các ngươi rốt cuộc là sao thế này?" Hoàng thái hậu hỏi.
Công chúa lập tức cướp đoạt nói: "Bà nội, vừa rồi nàng ở ngự hoa viên làm hỏng đóa hoa ta thích nhất, còn muốn chạy trốn nên ta đuổi theo nàng. Nàng lại chạy thoát, rất nhiều người đều không bắt được nàng, còn chạy đến chỗ bà nội nữa. Đúng rồi, bà nội, sao người biết nàng?"
Công chúa nói chuyện như súng máy vậy, không để người ta có cơ hội xem mồm...
Diệp Lãng thành thật chờ nàng nói xong mới nói: "Đến phiên ta chứ? Vừa rồi ta đã nói sẽ đền ngươi, là ngươi không cần!"
"Ta mới không cần tiền dơ bẩn của ngươi, đồ kim tệ nữ!" Tiểu công chúa lắc đầu nói.
"Kim tệ nữ?" Diệp Lãng có chút khó hiểu, mà hoàng thái hậu cũng có chút tò mò.
"Ngươi chính là kim tệ nữ! Mang theo nhiều kim tệ như vậy, bà nội, ngươi không biết chứ hôm qua nàng mua hết 58 vạn kim tệ, toàn bộ dùng kim tệ trả, cũng không biết sao nàng có nhiều kim tệ như vậy". Tiểu công chúa nói.
"..., tiểu cô nương nhà ngươi quả thật làm người ta cảm thấy ngoài ý muốn, lại mang theo đến 58 vạn kim tệ. Bất quá không phải là ngươi dùng 18 vạn mua vòng cổ, 30 vạn mua một cái Rubrik sao? sao giờ thành 58 vạn rồi?" Hoàng thái hậu có điểm nghi hoặc hỏi.
"Nàng cũng không phải chỉ mua hai cái đó, còn dùng 10 vạn mua thứ khác nữa, thực là một bại gia nữ!" Tiểu công chúa le lưỡi nhăn mặt với khôi lỗi thiếu nữ, tựa hồ khinh bỉ nàng.
"Ta thích bại gia đấy, đó là mục tiêu cả đời này của ta!" Diệp Lãng lại một lần nữa phát ra tuyên ngôn của hắn, chẳng qua lần này từ miệng khôi lỗi thiếu nữ, hương vị tựa hồ có điểm bất đồng.
"...", tiểu cô nương, Mã Khúc gia tộc các ngươi chẳng lẽ sẽ không quản ngươi sao? Để ngươi loạn tiêu tiền như vậy?" hoàng thái hậu hỏi, cho dù là đại gia tộc, lập tức tiêu mất 58 vạn kim tệ cũng không chịu nổi a.
Trên đời này còn không có một cái gia tộc nào có thể thừa nhận được!
"Không quản, tiền này đều là của ta!" Khôi lỗi thiếu nữ nói.
"Tiền của ngươi?"
"Ừ, chính là của ta!"
"Cho dù là của ngươi, ngươi cũng không thể phung phí như vậy". Hoàng thái hậu bộ dáng hiền lành, dùng ngữ khí trưởng bối nói với khôi lỗi thiếu nữ.
"Không cần, ta muốn tiêu tiền, ta muốn tiêu sạch mới thôi!" Khôi lỗi thiếu nữ lắc lắc đầu, thực rõ ràng cự tuyệt.
"..."
"Tốt lắm, chuyện tiểu bối các ngươi thì các ngươi tự mình lo liệu. Tiểu cô nương, muốn a bà cho ngươi một cái lệnh bài để ngươi tự do ra vào nơi này không?" Hoàng thái hậu cười hỏi.
"Không cần, ta không thích hoàng cung, lại càng không muốn gặp người như nàng". Khôi lỗi thiếu nữ chỉ vào tiểu công chúa bên cạnh, thực trực tiếp nói.
"..." Tiểu công chúa nhìn khôi lỗi thiếu nữ, vẻ mặt khó chịu: "Hừ! Ta lại càng không muốn nhìn thấy ngươi, nữ nhân hư hỏng!"
"Ta phải đi đây! A bà, ngươi gọi người dẫn ta ra cùng đi, ta không biết đường". Lúc này Diệp Lãng đã có kinh nghiệm, tìm người dẫn đường.
"Tốt, ta gọi người cho, ta cũng không muốn tiểu cô nương nhà ngươi bôn ba lao lực trong hoàng cung này!" Hoàng thái hậu cười nói, cũng phái ra một thị vệ đưa khôi lỗi thiếu nữ ra cung.
Cứ như vậy, rốt cục Diệp Lãng cũng ra khỏi cung...
Mà sau khi Diệp Lãng đi rồi, tiểu công chúa đột nhiên quát to một tiếng: "A!"
"Lại sao vậy?" Hoàng thái hậu hỏi. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Ta quên tính sổ với nàng, nàng chưa nói đền hoa cho ta!" Lúc này tiểu công chúa mới nhớ tới vừa rồi nàng quên mất vụ này.
"Chỉ là một chậu hoa thôi, có gì đâu". Hoàng thái hậu nói.
"Bà nội, người bất công, người không thương ta! Ô ô.." Tiểu công chúa nhìn hoàng thái hậu nức nở nói, nàng cảm giác địa vị của mình bị người khác đoạt đi rồi, bà nội mình bây giờ thích nữ nhân hư hỏng kia nhiều hơn mình.
"Tiểu nha đầu, sao bà nội không thương ngươi được, bất quá bà nội cũng thực thích tiểu cô nương này, muốn nàng làm tẩu tử ngươi thôi, được không?" Hoàng thái hậu ôm tiểu công chúa an ủi.
Công chúa là cháu gái mà nàng thương yêu nhất, đây là chuyện không thể lập tức thay đổi, Diệp Lãng còn không có năng lực lớn như vậy.
"Nàng làm tẩu tử của ta? Không cần, ta không thích, nàng hư hỏng vậy, lại bại gia". Tiểu công chúa lắc lắc đầu.
"Cái này..." Hoàng thái hậu đột nhiên ngớ người, tựa hồ bây giờ nàng mới phát hiện ra vấn đề này, nếu để tiểu cô nương kia trở thành cháu dâu của mình thì hậu quả sẽ ra sao?
Bại gia? Bại tất cả tài sản của hoàng thất?
Không dám tưởng tượng!
Cẩn thận nghĩ lại, quả thật tiểu cô nương này không thích hợp làm cháu dâu, như vậy sao làm quản gia được đây?
Còn nữa, tại sao mình lại có hảo cảm với tiểu cô nương này? Thật sự là có điểm mạc danh kỳ diệu...
...
Sau khi Diệp Lãng ra khỏi cung liền nơi nơi du ngoạn trong Long thành, mà chỗ nào hắn đến đây cũng gây oanh động cả, không chỉ dung mạo của khôi lỗi thiếu nữ mà còn thói quen bại gia của Diệp Lãng.
Đồng thời, tiền hắn dùng đều là kim tệ, điều này cũng làm người ta chú ý!
Kim tệ bại gia nữ hiện tại ở long thành coi như là một nhân vật nổi tiếng, ai cũng biết Thập Tam tiểu thư của Mã Khúc gia tộc là một bại gia tiểu thư rất thích tiêu tiền, hơn nữa nàng chỉ sử dụng kim tệ.
"Tiểu đầu đất, có phải chúng ta đã quên việc gì đó không?" Lãnh Huyết Ngũ nhìn Diệp Lãng nói, lúc đó bọn họ chơi cũng coi như đã xong rồi.
"Có sao? Quên rồi!" Diệp Lãng thuận miệng trả lời.
Quả thật hắn quên rồi!
"Ừ, ta cũng quên!" Lãnh Huyết Ngũ gật đầu nói, nàng cũng quên...
Nếu đều quên thì mặc kệ vậy, tiếp tục để hắn quên a!