Bởi vậy, hắn cũng không phải thực cần thứ này.
"Ngươi còn tiền à?" Lãnh Huyết Thất không biết nói gì, sổ tiền này đã nhiều đến mức khủng bổ rồi
"Có chứ, đợi sau này ta sẽ tìm người mua được nó, dùng giá gấp đôi mua lại!" Diệp Lãng nói, hóa ra hắn còn có ý này.
"45 vạn!"
Tới cái giá này rồi thì không còn thanh âm nào tranh đoạt nữa, mà người hô lên cái giá này là một thiếu gia của một cái gia tộc, tựa hồ lả thanh niên cao thủ trong đế quốc, gia tộc thuộc loại đứng đầu của đế quốc. Thiếu gia này hình như là một cái được xem trọng rất nhiều trong đồng lứa thanh niên của Chu Tước, được cho là lương đổng tương lai của đế quốc! Nhưng mà, tuy rằng cái giá này là cao nhất lần đấu giá nhưng cùng không phải là thứ bị chú ý nhất, dù sao Thanh kiếm này giá trị cũng cỡ chừng đó mà thôi
Mà 2 món của Diệp Lãng lại khác, cái giá cao hơn rất nhiều so với bình thường.
"Lôi Đế tiểu thư, xin hỏi, người dùng cái gì để trả tiền!" Sau đó tất cả mọi người dùng tạp để chuyển khoản, nếu không thì là kim phiếu, cuối cùng chỉ còn lại Diệp Lãng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Lúc này có rất nhiều người đều nán lại, bọn họ muốn nhìn xem vị tiểu thư mới nổi này có thể lấy tiền ra không.
"Còn có thể dùng cái gì chứ, đương nhiên là kim tệ!" Diệp Lãng không thèm để ý nói.
"Kim tệ?" Mọi người nghi hoặc, không biết nói vậy là có ý gì. Nhưng rất nhanh mọi người đã hiểu ra, hóa ra kim tệ này thật sự là kim tệ!
Khôi lỗi thiếu nữ đổ ra một đổng kim tệ từ trong giới chỉ, một tòa núi nhỏ bằng kim tệ cứ như vậy xuất hiện trong đấu giá hội làm mọi người trợn mắt há mồm.
"Các ngươi tự kiểm đi!" Diệp Lãng cười nói.
"Này... Thật sự đều là kim tệ... Sao ngươi lại mang theo nhiều kim tệ như vậy?" Lúc này Lãnh Huyết Thất đã hiểu ra Diệp Lãng không phải nói giỡn, hắn thật sự mang theo mẩy chục vạn kim tệ.
"58 vạn, cái này... Tìm ngân hàng qua cho ta, bảo bọn tới đếm, không biểt phải đếm mấy ngày đây, năm hay mười ngày..." Người phụ trách bán đấu giá nói.
Lúc này có người phải đếm tiền đền rút gân...
"2 thứ kia trước tiên cứ đưa cho Lôi Đế tiểu thư, nó vốn không có giá trị như vậy, ta tin rằng người như nàng sẽ không dùng thủ đoạn với chúng ta."
Người phụ trách bán đấu giá hội coi như có quyết đoán, để Diệp Lãng cầm hai thứ kia trước.
Ra khỏi bán đấu giá hội Lãnh Huyết Thất nhìn chằm chằm vào Diệp Lãng, ánh mắt rất là u oán. Nhưng Diệp Lăng lại không để ý sự tồn tại của nàng, đưa Lam Bảo Thạch vòng cổ vừa lấy được tới trước mặt Lãnh Huyết Ngũ.
"Cầm lấy, ta tặng!"
"??"
Lãnh Huyết Ngũ ngơ ngác nhìn Diệp Lãng, có chút mê hoặc.
"Thích thì cầm đi, không cần khách khí với ta, mau bỏ vào không gian túi của ngươi đi, ta cầm mỏi tay quá." Diệp Lăng nói - hắn đang ôm cái vòng cổ kia, đối với hắn quả thật to nặng nha...
"Ngươi mua để tặng cho ta sao?" Lãnh Huyết Ngũ ngơ ngác hỏi, nàng vốn không rõ vì sao Diệp Lãng mua thứ này, giờ thì hiểu rồi.
Hóa ra hết thảy đều là vì mình, không nghĩ tới ý nghĩ trong lòng mình lại bị tiểu ngu ngốc này nhìn ra!
Tâm Lãnh Huyết Ngũ có chút cảm động, nhìn Diệp Lãng trong lốt người lùn đang ôm vòng cổ kia, bộ dáng thật sự rất đáng yêu, nàng lại nở nụ cười.
"Ngươi cầm lấy nhanh đi - cười cười cái gì!" Diệp Lãng nói một câu làm nụ cười của Lãnh Huyết Ngũ bị đánh gảy, lạnh lùng tiếp nhận vòng cổ để vào không gian túi, cũng đi qua hung hăng đá Diệp Lãng một cái.
"A..." Diệp Lãng bị đau đớn kêu lên, sau đó trách Lãnh Huyết Ngũ một đoạn, ngồi chồm hổm trên mặt đất vẽ vẽ cái gì đó: "Ta nguyền rủa ngươi, nguyền rủa ngươi, người ta còn tự mình mua vòng cổ cho ngươi, lần sau không mua đồ cho ngươi nữa..."
"Hai người các ngươi cứ quậy đi, ta xem lần này nên làm gì bây giờ - chắc ta phải tự thân xuất mã quá!" Lãnh Huyết Thất nhìn hai người, cảm thấy thực vô lực, nhưng lại không có biện pháp làm gì bọn hắn.
Với tính cách của hai người, liệu có thể tiếp thụ giáo huấn sao?
"Ngươi tự thân xuất mã đi!" Cứ như vậy ba người phân ra hai đường. Lãnh Huyết Thất đi làm thân với hoàng tộc. Diệp Lãng hai người đi du ngoạn nơi nơi, đến đâu cũng gây ra từng đợt oanh động.
Tư sắc của khôi lỗi thiếu nữ thì đến đâu cũng sẽ gây oanh động cả, mà dưới sự khống chế của Diệp Lãng lại càng có hiệu quả oanh động hơn, làm cho số người biết đến khôi lỗi thiếu nữ ngày càng nhiều.
Ai cũng biết ở Long Thành xuất hiện một cô gái tuyệt sắc, mà nàng là một tiểu thư quý tộc, một tiểu thư rất thích bại gia, rất thích loạn tiêu tiền.
Tiểu thư này rất có đặc sắc, mỗi lần mua đồ đều dùng kim tệ, không giống như các quý tộc khác toàn dùng kim phiếu hoặc chi phiếu! Bởi vậy cũng làm tiểu thư có thêm một cái ngoại hiệu - kim tệ tiểu thư!
"Các ngươi thực thoải mái nha, ta lại mệt chết đi được, bất quá coi như thành công, ta đã hẹn được 2 vương tử và một công chúa, đến lúc đó chúng ta có thể chấp hành kế hoạch..." Đến đêm Lãnh Huyết Thất mới trả lời, mệt đờ cả người, nói với hai người một câu, sau đó bỏ chạy đi tắm rửa rồi đi ngủ.
"Cũng không biết ngươi làm vậy để làm gì nữa, nói không chừng ngày mai sẽ có người tự động tìm chúng ta, xe đến ắt có đường thôi!" Diệp Lãng không thèm để ý nói.
Nhưng lời này làm Lãnh Huyết Thất và Lãnh Huyết Ngũ lắc đầu không thôi, trên cơ bản, dựa vào tiểu tử này là không có khả năng, việc xã giao nào có đơn giản như vậv!
Có điều, ngày hôm sau Lãnh Huyết Thất và Lãnh Huyết Ngũ đều há to miệng, ngơ ngác nói: "Thật sự là có người tìm đến, hơn nữa còn là..."
"Người là Lôi Đế - Mã Khúc tiểu thư sao? Hoàng Thượng mời người đến hoàng cung một chuyến!"
"Hoàng Thượng? Hoàng Thượng nào?" Diệp Lăng ngơ ngác hỏi: "là quân vương hiện nay của Chu Tước Đế Quốc chúng ta..."
"ừ..."
Lúc này không chỉ có người đến tìm mà còn là Hoàng Đế của Chu Tước để quốc tự mình tìm đến, cái này phải hữu hiệu hơn bất cứ một vương tử nào, càng thêm trực tiếp hơn
Cái này rốt cuộc là chuyện gì?
Lãnh Huyểt Thất không hiểu vì sao Chu Tước Hoàng Đế lại tìm đến Diệp Lãng, cũng không hiểu vì sao Diệp Lãng lại may mắn như vậy!
Hôm qua mình dùng hết tất cả biện pháp, hy sinh sắc đẹp, mệt chết đi được mới miễn cưỡng được đến ước hội của vài cái hoàng tử. Còn tiểu bất điểm này cứ phóng túng nhưvậy, cơ hội lại tự động đưa đến miệng...
Cái này rốt cuộc là sao?
Lãnh Huyết Thất không rõ, nàng vĩnh viễn cũng không hiểu được! "Đã biết, mời các ngươi chờ ta ở ngoài một lát!" Diệp Lãng hiểu rõ sự tình liền khống chế khôi lỗi thiếu nữ dùng ngữ khí thực tao nhã nhẹ nhàng nói
"Được, Lôi Đế tiểu thư, chúng ta sẽ chờ ngài ở ngoài ngài cứ từ từ thôi, không vội!" Người của hoàng cung rất có lễ phép nói mặc dù là Hoàng Đế mời nhưng vẫn bảo trì thái độ bình thường, không có thúc giục.
Từ điềm này có thể thấy quan viên của Chu Tước Đế Quốc có lễ tiết rất tốt, rất chú ý đến đạo tiếp khách!
Khi quan viên rời đi, Lãnh Huyết Thắt từ trong buồn bực trở lại thực tại hỏi Diệp Lãng: "Ngươi phải thay quần áo, trang điểm à?"
"?!" Diệp Lãng khó hiểu nhìn Lãnh Huyểt Thất: "Ngươi nói cái gì vậy, sao phải thay quẩn áo, trang điềm?"
"Ngươi bảo bọn họ chờ ở ngoài chẳng lẽ không phải để thay quần áo, trang điểm sao?" Lãnh Huyết Thất kỳ quái hỏi, nàng còn tưởng Diệp Lãng muốn đi gặp Hoàng Đế nên phải đổi một thân trang phục, sau đó trang điểm một chút, đây cũng là việc thường tình.
Nếu không sao lại bảo người ta ra ngoài chờ chứ?
"Không phải!" Diệp Lãng lắc lắc đầu trả lời: "Ta bảo bọn hắn chờ là vì ta chưa ăn sáng!"
Lảnh Huyết Thất ngẩn người ra: "Chỉ để ăn thôi?"
"Ừ! Chứ ngươi tưởng sao?" Diệp Lãng gật đầu. chuẩn bị ăn bữa sáng trên bàn.
"Tiểu thiếu gia của ta à, bây giờ đã là lúc nào rồi được Hoàng Đế triệu kiến còn muốn ăn chút gì rồi mới đi?" Lãnh Huyết Thất lắc lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói: "Có thể sớm trở về một chút không? Chúng ta tiếp tục đi gặp vương tử công chúa"
Tuy rằng bây giờ đã có Hoàng Để rồi, nhưng để an toàn thì cũng nên tiếp tục gặp mặt với các hoàng tử công chúa một chút, như vậy cùng không uổng phí cổ gắng của mình ngày hôm qua, ít nhất, như vậy sẽ làm nàng cảm thấy mình có giá trị một chút.