Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 149: Phòng thí nghiệm (2)


"Nhất định là ở trong đó! Các ngươi tìm nhanh lên!" Cô gái khẽ cắn môi, thực buồn bực quát.

Nàng biết nhất định phòng thí nghiệm ở trong này, nhưng không thể tìm ra được, điều này làm nàng cảm thấy rất bực tức.

"Tiểu thư, vì sao không trực tiếp hủy phòng đi, như vậy chúng ta tìm dễ hơn một chút." Lúc đó bọn họ tìm cũng không phá hư gì cả, chỉ cẩn thận chậm rãi tìm mà thôi.

"Hủy phòng? Nếu có thể hủy được thì ta nhường vị trí của mình cho ngươi ngay!" Cô gái kia hừ lạnh nói, kỳ thật bọn họ đã sớm thử dỡ phòng đi được không, nhưng vì luyện kim trận của Diệp Lãng làm bọn họ không cách nào hủy phòng được.

Hơn nữa, đối với những luyện kim trận như vậy, bọn người như cô gái này phải nghiên cứu một phen, phải bảo lưu lại chứ!

Sau khi Diệp Lãng đi vào phòng thí nghiệm, nhìn một hồi liền trực tiếp đi đến phía trước giá sách, tìm thứ mà mình muốn, đối với những luyện kim thiết bị hay luyện kim tài liệu hắn không thèm nhìn qua.

Dù sao, với hắn mà nói, thiết bị và tài liệu ở đây đều là thứ hàng thực bình thường, tự nhiên không thèm nhìn đến rồi. Mà sách thì khác, dù sao đây cũng là địa bàn của Lãnh Huyết Tổ, lấy năng lực của Lãnh Huyết Tổ, sách ở đây nhấh định có rất nhiều bí mật bất truyền, nhất định có rất nhiều sách gây hứng thú với Diệp Lãng, càng cos thể sẽ có loại luyện kim thuật bí truyền hấp dẫn hắn đến đây.

Nhưng mà, loại tình huống này lại làm cho tên tổ viên kia cảm thấy quả nhiên là vậy, Diệp Lãng chỉ là thứ mặt dầy mà thôi, ngay cả luyện kim thuật là gì cũng không hiểu, nếu không sao lại không có hứng thú với những thứ mà luyện kim thuật sĩ tha thiết mơ ước, lại đi đến kia đọc sách, giả vờ, nhất định là giả vờ!

Bất quá như vậy cũng tốt, vốn Thập Tam gia bắt mình trông chừng tiểu tử này, không để hắn làm hỏng đồ vật này nó, nếu hắn cứ như vậy đọc sách thì không gì tốt hơn!

Thứ như sách này thì muốn không cẩn thận phá hư cũng khó nữa, ở đây vừa không có lửa, vừa không có nước, muốn đốt hay ngâm nước đều không thể.

Tốt lắm, cứ vậy đi, để hắn ở một bên đọc sách, ta cứ ở đây trông chừng, còn có thể "đào ngũ" nữa.


Ngươi thích đào ngũ thì cứ đào ngũ đi, Diệp lãng cũng không quan tâm đến tên tổ viên này, hắn đang kiểm tra những bộ sách trước mắt, loại bỏ những quyển hắn đã đọc qua.

Đương nhiên, nếu rảnh rỗi thì hắn cũng sẽ đọc lại, dù sao có đôi khi cùng một quyển sách cũng không hấp thu cùng một nội dung, mà cái này thường thường sẽ mang lại ích lợi rất lớn với hắn.

Cho nên, thứ như sách không nên nói mình đã đọc qua hay chưa, cứ đọc thêm một lần thì sẽ có thu hoạch khác trước!

Bất quá lúc này hiển nhiên Diệp Lãng phải lọc ra những quyền sách mà mình chưa từng nhìn qua, không có xuất bản, ở bên ngoài không có vân vân...

Quả nhiên là giả vờ, những quyển sách kia thì cho dù là Thập Tam gia cũng còn đang nghiên cứu, tên mao đầu tiểu tử này cứ như hiểu hết rồi ấy, trừ phi trình độ của hắn đã vượt qua Thập Tam gia, điều này không có khả năng! Tổ viên kia lại càng không hiểu, tất nhiên xếp Diệp Lãng vào loại thổi phồng "vô đối"!

Khi Diệp Lãng đọc những quyển sách này quả thật có không ít thu hoạch, một số chuyện trước kia nghxi không thông, giờ đọc những quyển sách này đột nhiên hiểu ra ngay, quả nhiên kinh nghiệm của tiền nhân rất quan trọng.

Xem ra hôm nay không đi nhầm, có thu hoạch lớn!

Có điều trong đống sách này lại không tìm thấy cái loại luyện kim thuật mà hắn quan tâm, cho nên những thu hoạch này đều là ngoài ý muốn cả.

Kỳ thật chỉ riêng những thu hoạch này cũng đã làm Diệp Lãng thỏa mãn rồi, cho nên tạm thời buông ra cái loại luyện kim thuật kia mà tiếp tục đọc một ít bất truyền bí mật khác trong lĩnh vực luyện kim thuật.

Thời gian cứ từng chút trôi đi, mà tổ viên kia cũng cảm thấy buồn ngủ rồi, nhưng Diệp Lãng vẫn tốc độ đọc từng quyển từng quyển một, trước tiên cứ tạm ghi tạc trong đầu, xem hết rồi chậm rãi nghiên cứu sau.

Đó cũng không phải là hắn ý thức được nguy cơ của mình, ý thức rất có thể mình không có cơ hội đọc được nữa, có thể sẽ bị Lãnh Huyết Tổ phát hiện mục đích của mình, bị đá ra khỏi đây, không, phải nói là sẽ bị giết chết! Cái này chỉ là một thói quen của hắn mà thôi, trước tiên đọc qua một lần, nhớ kỹ rồi từ từ cẩn thận nghiên cứu, cái này tựa hồ cũng là thói quen của rất nhiều người, lần đầu là đọc lướt qua, sau đó mới cẩn thận đọc kỹ.


Chẳng qua có chút khác nhau là, Diệp Lãng chỉ cần đọc lướt qua một lần là có thể nhớ kỹ tất cả nội dung trong đó!

Mà tốc độ đọc sách này cũng làm cho tổ viên kia khinh thường, làm hắn càng tin tưởng phán đoán của mình hơn!

Thời gian bất tri bất giác trôi qua, Lãnh Huyết Thập Tam cũng làm xong công việc của mình, quay về phòng thí nghiệm, nhìn Diệp Lãng đang đọc sách, hắn liền hỏi tên tổ viên đang buồn ngủ kia. Tổ viên rất nhanh nói qua nhất cử nhất động của Diệp Lãng, còn thêm vào một ít phán đoán của mình.

"Ừ, vậy là tốt nhất, dù sao hắn chỉ cần bị ta nghiên cứu, không cần hắn nghiên cứu thứ gì cả." Tựa hồ Lãnh Huyết Thập Tam cũng không để ý mấy, có lẽ là hắn vẫn nghĩ là Diệp Lãng thổi phồng, căn bản không có gì đáng tin. Hoặc là, Diệp Lãng là hạng người gì cũng thế cả, có biết luyện kim thuật hay không cũng không sao cả, chỉ cần hắn có một thân thể bách độc bất xâm là được, chỉ cần Lãnh Huyết Thập Tam có thể nghiên cứu ra thành quả là ok.

"Vâng, hiểu ạ!" Tổ viên kia nghĩ một hồi, đã hiểu được ý của Lãnh Huyết Thập Tam liền cáo lui rời khỏi.

"Phất Lan Khắc, ở đây cũng khá chứ hả?"

Lãnh Huyết Thập Tam sửa sang lại một vài bộ sách, sau đó cầm lấy một quyển sách, mà quyển này tựa hồ liên quan đến "Y học" trong luyện kim thuật.

"Cũng tạm, những quyển sách này ngươi lấy ở đâu vậy, có thể bán cho ta không?" Diệp Lãng gật đầu, sau đó theo thói quen hỏi, đối với mấy thứ này hắn luôn mua xuống hết. Về phần giá cả, hắn chưa bao giờ quan tâm.

"Bán cho ngươi? Ngươi mua nổi sao?" Lãnh Huyết Thập Tam nhìn Diệp Lãng một hồi, sau đó lạnh lùng nói.

"Chỉ cần ngươi bán, vốn không có thứ gì ta không mua nổi!" DIệp Lãng vô tình nói, trên cái thế giới này, chỉ cần có người dám bán thì hắn sẽ dám mua, mặc kệ là giá cả như thế nào.

Cái này tin rằng không ai nghi ngờ, chỉ cần là người nhận thức Diệp Lãng sẽ hiểu, giá cả càng cao hắn càng cao hứng, càng muốn mua. Ngược lại, nếu giá thấp thì hắn lại mất hứng.

Chẳng qua, Lãnh Huyết Thập Tam cũng không biết Diệp Lãng là tên bại gia tử Thập Tam thiếu gia của Diệp gia kia, hắn cho rằng Diệp Lãng vẻn vẹn là một tiểu Dong Binh không đáng giá nhắc đến mà thôi, tiểu Dong Binh Phất Lan Khắc!

"Tốt lắm, ta đã biết, đã biết ngươi có tiền rồi, bất quá những thứ này không bán, nếu ngươi muốn thì sách ở đây ngươi có thể tùy tiện đọc! Còn có, nếu hôm nay ngươi muốn ngủ thì ra ngoài ngủ, phòng tự mình tìm lấy." Lãnh Huyết Thập Tam có chút bất đắc dĩ nói, vẻ mặt "ta không tin ngươi". Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Ừ, đã biết!" Diệp Lãng tiếp tục đọc sách, hắn chưa đọc xong sách nơi này, cho dù là máy quét cũng mất thời gian chứ đừng nói là hắn đọc từng quyển một.