Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 123: Đàm phán (1)


Ở giữa hai đại đế quốc Tường Không và Chu Tước có một mảnh đất, mảnh đất này là khu vực không thuộc thế lực ảnh hưởng của hai bên, ở đây có nhất thành nhất quốc - tiểu vương quốc.

Cái gọi là nhất thành nhất quốc có nghĩ là tiểu vương quốc này chỉ có một thành thị, bất quá cũng có những cấp dưới như thôn trấn vân vân chứ không phải là vương quốc chỉ có một thành thị.

Cái này ở toàn bộ đại lục quả thực quá bình thường cho nên công chúa vương tử trên đại lục này tùy tiện bốc cũng ra một bó lớn, hoàn toàn không đáng giá tiền, khụ khụ, tương đối mà nói thôi.

Vương quốc như vậy sinh tồn trong kẽ hở như vậy có ưu đãi cũng có chỗ hỏng.

Ưu đãi là vì bọn họ bị thế lực ảnh hưởng phức tạp cho nên không ai động thủ với bọn họ, bọn họ vẫn rất an toàn, đồng thời vì ở vào trung lập nên cũng đạt được một ít ưu đãi.

Chỗ hỏng là bọn họ vĩnh viễn sẽ bị vây chết trong cái kẽ hở này, không thể phát triển được, ít nhất là ở ranh giới, mấy trăm thậm chí mấy ngàn năm cũng sẽ không có biến hóa gì.

Mà tiểu vương quốc vô danh ở đây chính là một trong những thành viên của những tiểu vương quốc kiểu ấy.

Nói nó vô danh quả thực là không biết tên theo nghĩa đen ấy, ngay cả quốc dân của quốc gia này, đại đa số cũng không biết tiểu vương quốc mình tên là gì.

Bọn họ chỉ biết là vương quốc này là một thành viên trong Liên Bang Mười Ba Nước, mà tất cả mọi người cũng trực tiếp tự xưng mình là người của Liên Bang Mười Ba Nước.

Liên Bang Mười Ba Nước là do một nước trong liên bang tổ chức, liên hợp các vương quốc lại với nhau, như vậy có thể hợp mưu hợp sức, có được chút năng lực sinh tồn trên đại lục này.

Đồng minh này đã có ngàn năm lịch sử, dần dần mọi người quen gọi là Liên Bang Mười Ba Nước mà xem nhẹ tên nước thành viên, đến cuối cùng ngay cả chính họ cũng quên mất mình. Nguồn truyện: Truyện FULL

Tên của tiểu vương quốc là gì thì mọi người quên rồi, bất quá vẫn biết tên thành phố này vì tên nó có điểm đặc biệt một chút, gọi là Thiên Cửu Thành!


Thiên Cửu? Không phải là thiên cửu bài sao? Là như vậy à?

( Dân Việt Nam hay gọi là cờ đô mi nô đấy! - DG )

Cái này phải nói về ngày xưa, người sáng lập ra vương quốc, ra thành phố này. Trong truyền thuyết hắn là một tiểu lưu manh, thích chơi nhất là loại thiên cửu bài này nên gọi như vậy, nếu không có người phản đối thì chắc hắn đã gọi vương quốc này là Thiên Cửu Quốc này.

Đương nhiên đây chỉ là truyền thuyết, sự tình đã rất lâu rồi, mọi người cũng không chứng minh được có phải là thật hay không, có lẽ cũng chỉ là truyền thuyết!

Mặc kệ là truyền thuyết hay là thật, tiểu vương quốc như thế cũng chẳng mấy ai đi để ý, rất nhiều người đến đây cũng chỉ là khách qua đường, vội đến vội đi mà thôi.

Lúc này, hình như lại có một đám khách qua đường, vội vàng đi qua...

Đám khách qua đường này có chút đặc thù, nhìn liền biết không phải là nhân vật đơn giản, mặt dù có một ít bộ dáng phong trần mệt mỏi, nhưng khí chất phát ra làm người ta cảm thấy họ không giống người bình thường.

Bình thường một người như vậy xuất hiện ở đây đã là rất đáng ngạc nhiên rồi, mà bây giờ lại xuất hiện một đám làm mọi người cảm thấy rất khó tưởng tượng.

Đương nhiên khí chất này cũng chỉ là một loại cảm giác mà thôi, người bình thường sẽ không để ý đến làm gì. Bất quá trong đám người kia, nam thì đẹp trai uy vũ, nữ thì xinh đẹp cao quý, cho dù là người thường cũng có thể nhìn ra chỗ khác biệt của họ.

Mà đám người này không phải là ai khác, đúng là đám người Diệp Lam Vũ, bọn họ trải qua gần một tháng mới đến được đây, ở trên đường cũng gặp được một ít phiền toái lớn nhỏ cho nên mới đi chậm hơn đôi chút so với bình thường.

Có lẽ cũng vì bọn họ cố ý đi chậm, tựa hồ muốn chờ Diệp Lãng đuổi theo, chẳng qua vẫn không thấy bóng dáng Diệp Lãng đâu!

Mà bọn họ lại có điểm tự tin vào năng lực mình, hoặc là nói, bọn họ hiểu rất rõ bố cục thế lực của Tường Không Đế Quốc, biết sau khi ra khỏi Tường Không Đế Quốc, kỳ thật chính mình cũng không tính là an toàn nên vẫn đi chậm.


"Qua khỏi đây là đến phạm vi thế lực của Chu Tước Đế Quốc, như vậy trên cơ bản là chúng ta có thể an toàn rồi!" Diệp Thành Thiên nhìn phía trước, có điều suy nghĩ nói.

"Tìm một chỗ nghỉ ngơi và hồi phục một chút, mọi người đi đường dài như vậy cũng mệt mỏi rồi!" Long An Kỳ cũng có tâm sự, càng gần Chu Tước Đế Quốc, ngược lại nàng càng sợ hãi.

Loại sợ hãi này giống như về đến nhà rồi lại không dám vào nhà vậy!

Đã nhiều năm như vậy nàng vẫn chưa từng về nhà, cũng không gặp mặt cùng thân nhân phụ mâu mình, bây giờ phải đối mặt với những thứ này tự nhiên sẽ có chút bất an, không thích ứng.

"Ai..." Long An Kỳ thở dài một hơi, Diệp Lam Vũ đứng chung một chỗ với nàng, cũng có động tác y vậy, biểu tình hai mẹ con cơ hồ giống y hệt.

"..., Tiểu Vũ, ngươi làm sao vậy? Có phải lại nghĩ đến đệ đệ không?" Long An Kỳ hiểu, trừ Diệp Lãng ra thì không ai có thể làm Diệp Lam Vũ có bộ dáng như vậy.

"Đúng vậy, cũng gần một tháng rồi mà vẫn không có chút tin tức gì, người nói đệ có phải bị bắt lại rồi không?" Diệp Lam Vũ có chút lo lắng hỏi, tuy nàng tin Diệp Lãng nhưng không tránh khỏi suy nghĩ nhiều, đây là nữ hải tử, không, phải nói là thiên tính của người.

"Dù có bị bắt cũng không sao, tin rằng Nữ Hoàng đại nhân cần hắn nhiều hơn một chút." Diệp Dực không chút để ý nói: "Mà chỉ cần hắn không có việc gì, vậy nhất định hắn sẽ có biện pháp trốn đi, cái này là không thể nghi ngờ!"

"Ta không lo hắn trốn không thoát, ta chỉ lo Bát muội có điên lên hay không, làm ra chuyện khiến người ta sợ hãi hay không thôi!" Thất công chúa rất lo lắng, đối với vị Bát muội này giờ đây nàng cảm thấy rất xa lạ, không còn là Bát muội ôn nhu nhu thuận trước kia nàng biết nữa.

"Kỳ thật các ngươi hẳn là phải tin vào Thập Tam, đừng nhìn hắn bình thường mơ mơ màng màng, gặp chuyện tuyệt đối sẽ không hàm hồ, lúc trước ta vẫn có cảm giác là hắn có chiêu sau nữa mới ném sự tình cho chúng ta xử lý thử, kết quả hắn quả thật có chiêu sau, có thể một mình bám trụ hơn mười vạn nhân mã!" Diệp gia lão Tam lên tiếng, hắn đánh giá Diệp Lãng rất cao, bất quá cái này hình như cũng là sự thật!

"Đúng vậy! Hơn 10 vạn người, cứ như vậy mà bị một mình hắn bám trụ, ta vẫn chưa rõ rốt cuộc cái luyện kim trận kia là cái gì, tại sao có uy lực như vậy!" Diệp Thành Thiên vẫn còn cảm thấy rung động, chuyện ngày đó đối với hắn quả thật suốt đời khó quên.

"Sau này hỏi hắn là được, lúc này phải nghĩ đến chuyện của chúng ta trước đã, tới Chu Tước Đế Quốc xong, chúng ta nên ứng phó người của Chu Tước Đế Quốc như thế nào, tin rằng Chu Tước Đế Quốc nhất định sẽ mượn sức chúng ta." Diệp Dực khoát tay nói.

Ai cũng biết đám người Diệp Dực đi đến đâu cũng sẽ có người mượn sức bọn họ, không chỉ vì thực lực phi phàm mà năng lực bọn họ cũng là thứ không thể bỏ qua.

Có lẽ Triệu Nhã Nhu muốn giết họ cũng vì vậy, bởi nàng không muốn mình có thêm nhiều địch nhân mạnh như vậy, như thế nàng sẽ rất đau đầu!

Đổi thành ai cũng thế, thà hủy diệt bọn họ cũng không để cho bọn họ trở thành người của thế lực khác, trở thành địch nhân của mình!