"Không có chứ gì, vậy không phải là ta phá hư quy tắc trận đấu, nếu ngươi có bản lĩnh thì xử lý cái trọng tài như ta đi, nếu không thắng lợi hôm nay chắc chắn là Chân Tiểu Yên, không phải là ngươi!" Lời Diệp Lãng thực vô sỉ, có điều rất kiên định, cũng quanh minh chính đại, gọn gàng dứt khoát công khai...
"Ngươi... Ngươi..." Mọi người nói không ra lời.
"Ngươi cái gì ngươi, bây giờ ta tuyên bố, Chân Tiểu Yên thắng lợi! Ngươi bị nốc-ao!!" Diệp Lãng mỉm cười nói.
"Diệp Lãng, ngươi có giúp cũng phải âm thầm một chút chứ, đừng rõ ràng như vậy được không!" Lúc này có đạo sư nghe thấy có chuyện chạy tới, có điểm đau đầu nói.
"Ta làm gì có giúp đâu, ngươi nhìn xem, mụ béo đã hoàn thành mà hắn vẫn còn đang mò mẫm, ngay cả mình muốn làm cái gì cũng quên mất rồi kìa." Diệp Lãng chỉ chỉ Chân Tiểu Yên, lúc này mọi người mới phát hiện, lúc Diệp Lãng đối thoại với đối thủ, Chân Tiểu Yên đã lặng lẽ hoàn thành sản phẩm của mình.
Chỉ cần mọi người thừa nhận hành vi của Diệp Lãng cũng không có ảnh hưởng gì đến kết quả thì chắc chắn Chân Tiểu Yên sẽ thắng! Có điều, mọi người sẽ thừa nhận sao?
Sẽ, ít nhất là đa số sẽ. Cái này không phải vì họ sợ Diệp Lãng hay là cho Diệp Lãng mặt mũi mà vì câu nói tiếp theo của hắn làm cho tất cả mọi người đều có được ích lợi không nhỏ.
"Tuy ta thừa nhận mình có chút ích kỷ thật, nhưng ta muốn nói một điều, làm một luyện kim thuật sĩ, bất luận là tình huống nào cũng không nên bị người hay hoàn cảnh khác ảnh hưởng đến mình, cho dù giống ta, làm chuyện khiến mọi người căm phẫn ngươi cũng có thể không đếm xỉu tới, có thể không chịu ảnh hưởng của ta mà hoàn thành luyện kim thuật của mình! Nếu ngay cả điểm này mà ngươi cũng làm không được thì ngươi vĩnh viễn không thể tiến đến đỉnh phong của luyện kim thuật, ngươi cũng không cần phải tham gia giải đấu làm gì!"
Đúng vậy, nếu là Diệp Lãng, cho dù người khác có làm thêm nhiều chuyện quá phận hơn nữa hắn cũng sẽ vẫn hoàn thành việc luyện kim của mình, hơn nữa còn là sản phẩm tốt, dù sao thứ như luyện kim vật phẩm, chỉ cần sai lệch một chút sẽ có biến hóa rất lớn.
"Nếu ngươi dùng luyện kim thuật để chiến đấu thì càng phải nhớ điều này hơn, nếu không ngươi chỉ có đường chết mà thôi!
Tuy rằng người ở đây vẫn có cảm giác Diệp Lãng đang lấy cớ, nhưng không thể không thừa nhận đó là sự thật, mà đối thủ của Chân Tiểu Yên quả thực bị ảnh hưởng.
Trên phương diện này, Chân Tiểu Yên biểu hiện rất tốt, tuy hành vi của Diệp Lãng làm nàng ngượng đến phát sốt, nhưng vẫn như cũ, không chịu ảnh hưởng mà hoàn thành bài thi của mình. Cho nên, trên phương diện này mà nói, Chân Tiểu Yên thắng thật!
"Tốt lắm, nhiệm vụ lần này của ta cung hoàn thành, có thể nghỉ ngơi mười ngày tám ngày. Lão sư, người không ý kiến gì chứ!" Diệp Lãng cười nói, hắn lại lấy cớ cho mình nghỉ ngơi.
"Tùy ngươi, dù sao cũng không quản được ngươi!" Mỹ nữ đạo sư tức giận nói.
"Đa tạ lão sư! Mụ béo, bụng ta có điểm đói, chúng ta đi ăn đi!!" Diệp Lãng trực tiếp lôi kéo Chân Tiểu Yên chạy lấy người. Chân Tiểu Yên làm một cái hành lễ tỏ vẻ xin lỗi với mọi người, sau đó chạy theo Diệp Lãng.
Mà mới đi đến một nửa, Diệp Lãng ngừng lại, tựa hồ nhớ ra cái gì đó, xoay người trở về.
"Nếu ai muốn khiêu chiến Chân Tiểu Yên thì ta sẽ quay lại làm trọng tài, các ngươi có thể tùy tiện lại đây, đừng lo."
Dựa vào, ngươi làm trọng tài thì ai còn dám đi khiêu chiến nàng?!
Tùy tiện lại đây, đừng lo? Uy hiếp, đây là trắng trợn uy hiếp!
"Diệp Lãng, ngươi thực bất công!" Thất công chúa chu miệng lên nói.
"Ta bất công thì sao, ta vốn là tùy tiện chơi thôi, nếu có thể giúp mụ béo một chút chẳng lẽ ta còn đi giúp người khác!" Diệp Lãng thuận miệng trả lời.
"Ta không phải nói cái này!" Thất công chúa tiếp tục quyệt miệng nói.
"?? Vậy ngươi nói cái gì?" Diệp Lãng hỏi.
"Ta nói là ngươi tốt với Chân Tiểu Yên như vậy, còn hộ giá hộ tống nàng nữa, lại chẳng quan tâm gì ta!" Bình dấm chua của Thất công chúa có điểm lớn.
"Ngươi cần gì, nàng có điều ngốc, ngươi băng tuyết thông minh như vậy cần gì ta phải giúp!" Diệp Lãng hồi đáp.
"Ta mặc kệ, ngươi bất công!" Thất công chúa ôm lấy tay Diệp Lãng, ra vẻ thực ủy khuất, cũng làm người khác thực đau lòng.
"Cho dù bất công, ta cũng đối với ngươi tốt hơn nàng, ngươi còn ăn dấm chua gì." Diệp Lãng có điểm khó hiểu nhìn Thất công chúa.
"Thực sao?" Hai mắt Thất công chúa sáng lên.
"Đương nhiên là thật, ngươi lớn lên với ta từ nhỏ, chúng ta là thanh mai trúc mã, ngươi trọng yếu hơn rất nhiều!" Diệp Lãng nói, tuy lời này sẽ làm Chân Tiểu Yên có điểm không thoải mái, nhưng đây là chuyện thực.
"Cái này còn được!" Thất công chúa cảm thấy mỹ mãn mỉm cười, tựa vào vai Diệp Lãng.
"Tiểu Thất..." Diệp Lãng nhìn phía trước, đang chuẩn bị muốn nói cái gì đó lại bị Thất công chúa ngắt lời.
"Diệp Lãng, gọi tên của ta đi, hình như ngươi chưa bao giờ gọi tên ta." Thất công chúa đột nhiên "lên cơn", từ nhỏ đến lớn, Diệp Lãng xưng hô với Thất công chúa cũng chỉ có ba loại, từ lão bà đến Thất công chúa, lại đến tiểu Thất như bây giờ, vốn chưa từng gọi tên nàng.
"Cái này... hay là gọi tiểu Thất tốt hơn một chút, như vậy có điểm thân mật hơn!" Diệp Lãng nghĩ nghĩ, hình như hắn ngượng ngùng hay sao, vẫn không gọi tên của nàng.
"Vậy thì kêu lão bà cho thân mật hơn!" Thất công chúa nhẹ nhàng nói.
"Ừ, lão bà..." Diệp Lãng ngơ ngẩn trả lời.
"Ngoan!" Thất công chúa không nghĩ tới Diệp Lãng gọi thật, đã rất nhiều năm nàng vẫn không nghe được cách xưng hô này, cách xưng hô làm nàng đỏ mặt nhưng vẫn tưởng niệm!
Trên thực tế, Diệp Lãng nghe lời như vậy còn có một nguyên nhân khác, bởi vì hắn vừa phát hiện ra một cái vấn đề thực nghiêm trọng, cũng là nguyên nhân căn bản hắn không gọi tên Thất công chúa! Hắn phát hiện mình như vậy lại không biết Thất công chúa tên gọi là gì!!
Cái này cũng không trách hắn được, hắn vẫn không có gọi tên nàng, người khác cũng vậy, không phải gọi nàng là Thất công chúa thì cũng là công chúa đại nhân, không ai gọi thẳng tên nàng cả, dù sao nàng cũng là một công chúa tôn quý!
Mà đối với việc tên gọi này hắn không quan tâm cho lắm, chỉ cần có cái xưng hô là được, tựa như có người chỉ được biết đến qua ngoại hiệu mà không biết tên thật của hắn là gì vậy, cái này cũng không có gì cả.
Có điều nếu bị Thất công chúa biết thì có chuyện a...
Vì thế, Diệp Lãng quyết định đi điều tra xem tên gọi của nàng là gì, miễn cho bị nàng phát hiện.
"Ha ha, ngươi đúng là kỳ nhân, vậy mà lại không biết tên của nàng, đây là chuyện cơ bản nhất a! Nhưng mà khoan khoan, hình như có chút kỳ lạ, tiểu Thất gọi là gì nhỉ? Cái này để ta nghĩ lại xem, hình như Triệu gì gì ấy..." Diệp Lam Vũ ngẩn người, sau đó cố gắng hồi tưởng. Triệu gì gì, cái này ai chả biết, ai chẳng biết nàng họ Triệu! Thất bại!
"Thất công chúa gọi là gì? Sao mà ta biết được, chẳng lẽ Diệp Lãng ngươi không biết sao? Chân Tiểu Yên nhìn Diệp Lãng hỏi.
"Khụ khụ, sao mà ta không ibết được, ta chỉ hỏi ngươi cho vui thôi!" Lại thất bại!
"À, ngươi nói Thất công chúa hả, nàng gọi là gì?" Người qua đường giáp...
"Dựa vào, ta biết còn đi hỏi ngươi!" Lại thất bại một lần nữa!
Trải qua điều tra, Diệp Lãng cho ra một cái kết luận, đối với tục danh của Thất công chúa, toàn bộ Hoàng Thành cơ hồ không ai biết cả, cái này quá thần kỳ đi. Ngoài nàng ra, các công chúa khác tuy người biết không nhiều lắm, nhưng vẫn có một số như sau.
Cái này chỉ có thể nói là Thất công chúa quá điệu thấp mà thôi, ngoại trừ lúc ở cùng một chỗ với Diệp Lãng thì nàng có điều nổi bật ra, còn lại cơ bản không có ai phát hiện sự tồn tại của nàng!
Mà ngay cả phụ mẫu của Diệp Lãng, đối với danh tự của cô con dâu tương lai này cũng rất mơ hồ, nhớ không rõ lắm. May mà mạnh hơn Diệp Lam Vũ một chút, bọn họ còn biết tên lót của nàng, gọi là Triệu Nhã gì gì đó, bởi vì tất cả công chúa hiện nay toàn bộ đều đặt tên như vậy, Triệu Nhã "gì gì"!
Cuối cùng, Diệp Lãng quyết định sau này tìm cơ hội hỏi chính Thất công chúa, bởi vì hỏi những người khác cũng chẳng ra được gì, hơn nữa nếu bị Thất công chúa biết mình chạy tới hỏi người khác về tên của nàng, phỏng chừng sẽ rất tức giận. Như vậy không bằng trực tiếp hỏi nàng thì nàng chỉ giận một chút về việc này mà thôi. Tìm cơ hội, tìm cơ hội, đã tìm đương nhiên không phải ngay lập tức!
Trong bóng tối...
"Kế hoạch tiến hành ra sao rồi?" Một đạo âm thanh lạnh lẽo nói, mà thanh âm này làm cho thủ hạ có điểm rét run.
"Hết thảy đều ở trong kế hoạch của chủ nhân, bọn họ cũng không biết, điều này cũng nằm trong kế hoạch của chúng ta! Tin tưởng không bao lâu nữa thiên hạ này sẽ là của chúng ta." Thủ hạ cung kính hồi đáp.
"Tốt lắm! Hừ! Diệp Lãng, ngươi chờ cho ta, ta sẽ cho ngươi hối hận!" Thanh âm lạnh lẽo kia càng trở nên lạnh hơn, giống như từ trong hầm băng thổi ra vậy. Kế hoạch gì? Sao lại liên quan đến Diệp Lãng? Rốt cuộc những người này là ai? Không biết, chỉ biết là hiện tại có một tràng âm mưu đang tiến hành, mà hình như Diệp Lãng cũng bị cuốn vào trong đó!
Kế hoạch đang tiến hành, mà thử luyện cũng đang tiến hành, hơn nữa càng ngày càng rõ ràng, trên cơ bản đã xác định ra đội ngũ tham gia giải đấu!
Lại sàng chọn thêm vài ngày nữa, đội ngũ xuất chinh của Hoàng Gia Học Viện đã được xác định, tiếp đến là việc huấn luyện bọn họ, đề cao thực lực bản thân, đồng thời cũng phải bồi dưỡng năng lực phối hợp của đoàn thể.
Dựa theo những năm trước, đợt huấn luyện này sẽ trực tiếp huấn luyện ở bên ngoài, hơn nữa theo những con đường khác nhau đi thẳng đến nơi thi đấu luôn. Nói cách khác, sau khi bắt đầu đợt huấn luyện này, những học viên này không có thời gian trở về nhà, mãi đến khi trận đấu kết thúc xong mới được trở về. Cái này...
"Mụ béo, ta sẽ nhớ ngươi..." Sau khi Diệp Lãng biết chuyện này, biết Chân Tiểu Yên sẽ phải rời đi một thời gian dài, vì vậy hắn rất thâm tình nhìn Chân Tiểu Yên. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL
"Ừ, ta biết, ngươi nhớ thức ăn của ta!" Chân Tiểu Yên hoàn toàn không có chút dao động, bởi nàng hiểu rất rõ Diệp Lãng.
"Thông minh! Từ giờ trở đi, ngày nào ngươi cũng phải chuẩn bị thức ăn cho ta, phải chuẩn bị thức ăn đủ trong một năm." Diệp Lãng khen.
"Hừ! Ta không chuẩn bị, cho ngươi đói chết là tốt nhất!" Chân Tiểu Yên có chút tức giận nói, nói như thế nào mình cũng phải rời đi hơn một năm, ngươi sẽ không thể biểu hiện ra một chút không nỡ sao?
Chẳng lẽ ta kém hơn cả thức ăn sao, chỉ có biết ăn thôi, ăn chết ngươi! Ăn chết ngươi!